Vương Tấn nhàm chán chờ đèn xanh đèn đỏ, thông qua kính chiếu hậu chú ý đến Giang Đình nhìn chằm chằm bên cạnh.
Anh ta cũng theo đó nhìn lại, vừa lúc liếc về phía chếch đối diện, hai chiếc xe đạp tạo thành tai nạn xe cộ.
Người đàn ông trước mặt vừa đạp xe vừa gọi điện thoại, đầu xe vô thức nghiêng sang một bên, cô gái váy trắng phía sau rõ ràng đi quá nhanh, không phanh kịp, vô thức rẽ sang trái.
Vừa hay phía sau có một chiếc xe ô tô đi qua, soạt một tiếng, chiếc xe màu xanh kia vạch một lỗ thủng lớn.
Một tiếng vang dữ dội này, làm cho người xung quanh nhất thời sững sờ, nhao nhao thăm dò.
Rõ ràng cô gái sửng sốt, gương mặt đỏ ửng trong nháy mắt đã trắng bệch, ngay cả môi cũng mất đi sắc thái, đứng ở bên đường không biết nên làm sao.
Mà tên đầu sỏ vừa đạp xe vừa nghe điện thoại kia, trong nháy mắt đó đã vội vàng cất điện thoại, nhanh chóng đạp đi biến mất trong biển người.
“Cô đạp xe kiểu gì thế, không có mắt hả?”
“Chiếc xe BMW này của tôi là model 7, cô biết không? Trị giá 200 vạn tệ đấy.”
“Bồi thường tiền, phí sửa xe 10 vạn, một xu cũng không thể thiếu, nếu không hôm nay cô đừng nghĩ đến chuyện đi!”
Toàn bộ ngã tư đường đều là giọng nói dữ tợn của người đàn ông.
Bầu trời u ám, tăng thêm ngột ngạt, mưa càng lúc càng lớn, cô gái giống như nụ hoa bị mưa xối xả, theo mỗi câu tức giận mắng mỏ vang lên, đầu càng cúi thấp hơn.
Cô liên tục xua tay, gương mặt mang theo áy náy, chỉ vào người đàn ông nghe điện thoại đã sớm biến mất trong biển người, giống như đang giải thích.
Nhưng ở trước mặt lực lượng, giải thích bị nghiền thành bụi.
Trên con đường giống lớn chỉ còn tiếng quát lớn của người đàn ông, tiếng mưa rơi trên lá, trên đường.
Tiếng quát mắng dần dần thay đổi hương vị, nước mưa làm ướt đẫm chiếc váy trắng dài của cô gái, nội y bên trong được phác họa rõ ràng, đôi gò bồng đảo ngạo nghễ đứng thắng, như ẩn như hiện.
Váy dán lên hai chân thon dài, ngay cả màu của quần lót cũng trở nên rõ ràng, dính sát âm bộ, dụ hoặc dưới thân không chỉ như thế.
Nước mưa dọc theo phần cằm hơi run lên của cô uốn lượn chảy xuống ngực, dán chặt hơn, làm cho người ta muốn giật phăng váy, nhìn ngó phong cảnh bên trong.
Tiếng mắng chửi tức giận của người đàn ông biến thành ánh mắt mang theo ý dâm, mang theo ý cười đến gần, giống như đang thương lượng gì đó, cô gái bị ép phải lùi về sau liên tiếp, nước mưa hòa vào nước mắt nước mũi.
Vương Tấn nhanh chóng lóe lên chút đồng tình, trong nháy mắt đó, anh ta nghe thấy mệnh lệnh của Giang Đình.
“Lái qua đó!”