Lâm Chi Nam nghe được chính mình dùng giọng điệu đùa giỡn hỏi Hàn Tinh.
“Tinh Tinh, hôm qua trong nhà hàng Tây, vì sao cậu nói mình giống Đường Nhã Nam?”
Giống ư? Thật sự giống?
Lâm Chi Nam muốn nói, giống đến mức Giang Đình nhìn thấy cô cũng sẽ sinh ra hoảng hốt.
“Ừm?” Đột nhiên nhắc đến chuyện này, Hàn Tinh cũng sững sờ, cô ta tường tận nhìn Lâm Chi Nam: “Thật, hai người có chút giống nhau, không tin cậu nhìn đi.”
Hàn Tinh chỉ cho cô xem biển quảng cáo “Mắt hai người giống nhau như đúc, đều là mắt hồ ly mê người, sườn mặt cũng giống, chẳng trách ngày đó cậu quay đầu, mình đã nhận nhầm thành chị Nhã Nam.”
Lâm Chi Nam lẳng lặng quan sát.
“Còn có sống mũi kia, mũi người khác đều là thẳng tắp, đường cong rõ, mũi của hai người lại giống như bướu lạc đà hơi lồi, phối với gương mặt trái xoan đơn giản là độc nhất vô nhị.”
“Chẳng qua mình cảm thấy so với chị Nhã Nam, cậu càng thêm xinh đẹp hơn, giống như một tiểu hồ ly linh động.” Cô ta cười đánh giá.
Một bên Lâm Chi Nam vẫn bình tĩnh nhìn biển quảng cáo.
Trong đôi mắt lóe lên ánh sáng, ẩn chứa dục vọng lẳng lặng lên men.
Cô nghĩ mình đã tìm ra cách tiếp cận Giang Đình.
Một phương pháp khiến bản thân anh ta không cách nào từ chối.
Chủ ý hoang đường lại rất có khả năng thực hiện được nảy sinh vào thời khắc đó, hô hấp của Lâm Chi Nam cũng trở nên dồn dập.
Trong nháy mắt thời gian như nhảy vọt đến khi cô tiến vào Yến Kinh, trường học trăm năm danh giáo, mà Lâm Chi Nam cô đã trở thành một thành viên trong đó.
Rốt cuộc không ai có thể nói cô không đứng đắn nữa.
Dụ hoặc này quá lớn, nghĩ thôi cũng khiến máu trong người như đang sôi trào.
Cô ngẩng đầu, một lần nữa ánh mắt rơi vào trên người cô gái trên biển quảng cáo.
Nếu như là trước kia, cô sẽ vì ông trời bất công mà oán trách, cho hai bọn họ gương mặt tương tự, vận mệnh lại không giống nhau.
Như vậy lúc này Lâm Chi Nam vô cùng cảm ơn cô ta.
Cảm ơn Đường Nhã Nam.
Tác giả: Giang Đình, chuẩn bị tiếp chiêu đi…
…
Đầu tháng mười ở Đế Đô, thời tiết biến ảo khó lường, mới vừa rồi thời tiết còn rất tốt, bây giờ đã âm u, mây đen giăng đầy trời, mưa to giống như sắp trút xuống.
Một chiếc xe Porsche màu bạc từ bãi đỗ xe của cao ốc Quang Nghiệp lái ra.
Ghế sau xe, một người đàn ông cầm văn kiện trong tay, giọng nói trầm thấp như violin vang lên.
“Trước mắt trong sức cạnh tranh trong nghiệp vụ ở thành thị bốn, năm vẫn tăng trưởng.” Tuy là trên xe, nhưng ánh mắt Giang Đình vẫn mang theo lạnh lùng giống như bàn bạc công việc.
Anh tiếp tục nói: “Trước mắt hạ giá sản phẩm cũ, quyết định biện pháp giảm chi phí 10% thì vẫn đủ lợi nhuận.”
Tài xế kiêm thư ký Vương Tấn vừa lái xe vừa nghe anh ta sắp xếp.
Anh ta thầm nghĩ, ý tứ này của Giang tổng, chỉ sợ tháng 10 là chiến lược về cạnh tranh giá cả.