Trong lòng Lâm Chi Nam cuồng loạn, sao cô có thể chưa từng nghe qua chứ.
Khu cao ốc đứng vững ở Triêu Dương, trước một rừng tòa nhà cao tầng, tập đoàn Quang Nghiệp tọa lạc ở tòa nhà cao nhất.
Cô uống nước, che giấu đi sự kích động, hỏi: “Anh ấy thế mà cũng tốt nghiệp ở Yến Kinh?”
“Đương nhiên.” Hàn Tinh gắp đồ bỏ vào trong nồi: “Mấy năm trước anh Giang Đình và một người khác được vinh dự là song kiệt Yến Kinh, là nhân vật vang dội trong cả ba giới, ra trường mấy năm vẫn luôn là nhân vật truyền kì trong trường.”
Cô ta nhún vai: “Vừa hay người còn lại mình cũng biết đấy.”
“Chẳng qua, đối mặt với bọn họ, mình không tài nào mê muội nổi, một ánh mắt thôi cũng đủ làm mình suy sụp, giống như anh mình vậy, làm cho người ta sợ hãi.”
Lâm Chi Nam nhìn cô ta biến thành đóa hoa ỉu xìu, không khỏi thật lòng cười một tiếng.
Trong hơi nóng lượn lờ, tất cả tin tức liên quan đến Giang Đình đã được Lâm Chi Nam tổng hợp lại.
Giống như cô nghĩ, tài năng xuất chúng, con cưng của trời.
Duy nhất khiến cho cô nghi ngờ chính là, Giang Đình học chuyên ngành cơ khí hàng không, rõ ràng là dốc lòng trở thành kỹ sư hàng không vũ trụ giỏi nhất.
Lý do gì khiến anh ta từ bỏ yêu thích, tiếp nhận gia tộc xí nghiệp.
Trong nhà uy hiếp? Không đúng lắm.
Đủ loại nghi hoặc giống như sao băng xẹt qua trong đầu Lâm Chi Nam.
Cô luôn cảm thấy mình chưa bắt được trọng điểm.
Đúng, nhưng tin tức này đủ cho cô hiểu biết về Giang Đình, rất sống động.
Nhưng cô vẫn chưa tìm được cách tiếp cận được Giang Đình.
Người đàn ông kia giống như trăng trên trời, nhìn thì giống như rất gần, nhưng trên thực tế thì là khoảng cách tính bằng năm ánh sáng.
Cô bó tay chịu trói.
Thế là nửa đoạn sau, sau khi ăn xong nồi lẩu, lúc hai người đi dạo trên quảng trường, Lâm Chi Nam có chút trầm mặc.
Lúc này đã là buổi tối, ánh đèn neon sáng chói, đủ biển hiệu quảng cáo sáng đèn.
Số lượng người đi dạo phố cũng không ít, từ xa đến gần truyền đến tiếng cười.
“Nam Nam, cảm ơn cậu đã đi xem phim cùng mình, còn mới mình ăn cơm.” Hàn Tinh nắm tay Lâm Chi Nam bước đi, nói.
“Lần sau mình mời cậu ăn cơm có được không? Không cho phép cậu từ chối đâu đấy.”
Nụ cười chân thành tha thiết, xán lạn ở trước mắt Lâm Chi Nam, cô dời mắt, coi nhẹ cảm xúc không đành lòng kia.
Không biết có phải do Hàn Tinh ảnh hưởng hay không, lúc này độ cong trên khóe miệng cô cũng trở nên đơn thuần.
Vốn là một cô gái 18 – 19 tuổi, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng làm rung động lòng người.
“Trời đất Nam Nam, cậu muốn dùng mỹ mạo của mình để giết chết mình sao?” Hàn Tinh đấm ngực dậm chân.
Lâm Chi Nam cười liếc qua cô ta, phía sau từng ánh đèn neon đổi màu, bao phủ cô trong màu xanh đậm.