Ánh nắng len lỏi qua tán lá rơi vào dưới chân Hàn Tinh, tạo thành một bóng râm.
Cô ta xách theo túi LV, bước chân thong thả.
Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng chuông dồn dập: “Bạn học, rất xin lỗi, nhường đường… Làm phiền nhường đường một chút.”
Cô ta quay người, đối diện có một chiếc xe đạp xông đến, rõ ràng cô gái không khống chế được đầu xe, chiếc xe đạp lảo đảo.
Hàn Tinh nghiêng người tránh, xe đạp đến trước chân cô ta thì trực tiếp đâm sang bên cạnh, ngã vào bồn hoa.
Cô gái cũng ngã nửa người vào đó.
“Cô không sao chứ?” Đây là lần đầu tiên Hàn Tinh nhìn thấy người ngã xe đạp, còn chuẩn bị phụ một tay kéo cô lên.
Một tay vươn ra, làn da trắng nõn dao động trước mắt cô ta.
“Cảm ơn cô, tôi mới đạp xe được mấy lần, không nghĩ đến kỹ thuật lại kém như thế, ngay cả xe cũng không khống chế nổi.”
Lâm Chi Nam ngẩng đầu, trên mặt đều là cảm kích.
“Là cô.”
Nhìn thấy vẻ mặt mê mang của cô gái, Hàn Tinh lại nói: “Là tôi đây, chính là cô gái trong nhà hàng Tây nói cô giống Đường Nhã Nam đấy.”
“Cô có nghĩ ra không?”
Đôi mắt trong veo bình tĩnh nhìn Hàn Tinh, hoảng hốt hai giây mới nhớ đến.
“Thì ra là cô.” Lâm Chi Nam nói: “Thật đúng là trùng hợp.”
“Đúng thế, đúng thế, quả thật là duyên phận, tôi tên Hàn Tinh, cô tên gì?”
Ánh mắt Lâm Chi Nam sáng lấp lánh, ý cười càng sâu: “Tôi tên Lâm Chi Nam…”
“Không nghĩ đến chúng ta lại có duyên như thế.” Hàn Tinh đưa một cốc trà sữa cho Lâm Chi Nam: “Sớm biết cô sẽ đến Yến Kinh nghe giảng bài, lần đầu gặp mặt, tôi đã thêm wechat.”
Ánh mắt Hàn Tinh cong cong nói: “Tôi có dự cảm, hai người chúng ta sẽ trở thành bạn tốt.”
Trong quán trà sữa quảng trường Hoa Đông, hai thiếu nữ sau khi cầm đến trà sữa thì nhấp một hớp, nhìn nhau cười một tiếng.
Trải qua thời gian ngắn tán gẫu, Lâm Chi Nam đã tiết lộ non nửa tin tức về mình ra ngoài.
… Cô gái đi xa tha hương, làm việc thêm ngoài giờ gặp rủi ro, cho dù hy vọng xa vời vẫn không buông bỏ.
Lâm Chi Nam không định che giấu chính mình, ngược lại còn trau chuốt đến mức càng thêm bi kịch hóa.
Nói như thế nào nhỉ, dạng con gái giống như Hàn Tinh, đơn thuần chân thành, phần lớn sẽ sinh ra lòng đồng tình đối với người cực khổ.
Đây cũng chính là phương thức tốt để kéo gần khoảng cách giữa họ.
“Đúng vậy, thật đúng là trùng hợp.” Lâm Chi Nam hiểu ý cười một tiếng: “Chẳng qua sao cô lại ở bên ngoài trường? Không phải bây giờ nên đi học à?”
Vừa nói ra, Hàn Tinh lập tức nhớ đến “chính sự”.
“Ôi xong rồi, xong rồi! Thiếu chút nữa tôi đã quên mất việc chính xem phim.”
Cô ta quay đầu nhìn Lâm Chi Nam: “Chi Nam, lát nữa cô có bận gì không?”
Lâm Chi Nam: “Không bận, sao thế?”
“Vậy cô cùng tôi đi xem phim nhé?”
Hàn Tinh nhìn thấy cô do dự thì dùng sức lắc cánh tay cô: “Được không thế? Bạn cùng phòng tôi, bọn họ đều không đi cùng tôi.”
“Chi Nam, cô là tốt nhất, đi với tôi nhé.”
“Được rồi.” Lâm Chi Nam gật đầu đồng ý.