Nhưng từ xa, dáng vẻ khúm núm nịnh nọt, còn chân thật hơn trong phim.
Vừa khéo, hai người này cô đều biết.
Một là người đàn ông chỉ liếc qua đã để lại cho cô ấn tượng rất sâu vào tối hôm qua.
Một người khác, ở trong danh sách lãnh đạo trường đại học Yến Kinh cô đã nhìn thấy qua.
… Hiệu trưởng trường đại học Yến Kinh, Tôn Bồi.
Người khiến cho ngay cả hiệu trưởng cũng phải cúi đầu, bối cảnh và tài lực phải hùng hậu, khó mà tưởng tượng nổi.
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, một giọng nữ từ xa đến gần truyền đến.
“Anh Đình.”
Hàn Tinh chạy đến, cố kỵ lãnh đạo trường học nên đứng bên ngoài cười hỏi: “Sao anh lại đến Yến Kinh thế?”
Giang Đình ngước mắt, người xung quanh tự động nhường đường,
Hàn Tinh thong thả đi lên hai bước, giận dữ nói: “Anh quá đáng thật đấy, đến trường học cũng không biết thuận đường thăm em, trước khi anh em ra nước ngoài, còn nhờ anh chăm sóc cho em đấy.”
Nếu là lời do người khác nói thì đã sớm bị quát to, nhưng là Hàn Tinh, những người khác cũng không dám chọc, lãnh đạo trong trường cũng chỉ dám cười ha ha.
Vẻ mặt người đàn ông ôn hòa hơn, trong lúc cười mang theo mấy phần chân thật.
“Lúc này không phải em đang nên đi học à?”
Hỏng rồi, chuyện trốn học không giấu được nữa.
Hàn Tinh nói quanh co tìm lý do, nhưng Giang Đình liếc mắt một cái đã nhìn thấu: “Hôm qua anh còn bàn công việc với anh trai em qua điện thoại, cậu ấy nhân tiện đã hỏi tình hình gần đây của em.”
Anh ta lạnh nhạt nói: “Lần sau anh sẽ nói cho cậu ấy tình hình cụ thể nhé?”
Xong đời!
“Chuyện đấy, em chỉ đi mua một ít đồ dùng học tập thôi.” Hàn Tinh nào còn dám hùng hồn tính sổ nữa, vội vàng xua tay,
“Em đi trước đây, anh Đình, anh bận rộn, không cần phải để ý đến em đâu.”
Cô ta chỉ muốn đi xem phim thôi, đâu cần miệng tiện như thế.
Lễ phép tạm biệt với các lãnh đạo trường học, sau đó giống như chuột nhìn thấy mèo, vội vã chạy đi.
Giang Đình nhìn bóng lưng lén lút kia, khẽ cười một tiếng lên xe.
Cửa xe vừa đóng, mấy chiếc xe chậm rãi rời đi, lãnh đạo như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm, tán gẫu vài câu rồi đi xa.
Để lại Lâm Chi Nam ở trong góc khuất, đôi mắt đen nhánh còn chưa từ trong bàng hoàng lấy lại tinh thần.
Cô yên lặng nhìn về một hướng, đáy mắt là sự khát vọng.
Một suy nghĩ kỳ lạ giống như ngọn lửa lan ra, chậm rãi chiếm lấy toàn bộ đầu óc cô.
Nếu như vừa rồi người đàn ông kia mở miệng, cô tuyệt đối có thể đi vào đại học Yến Kinh.
Lâm Chi Nam biết rõ suy nghĩ này có ý vị gì, thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí, bọn họ không thân cũng chẳng quen, khác nhau một trời một vực.
Anh ta là con cưng của trời, còn cô chỉ là sâu kiến.
Đừng nói là vì cô mà phá lệ, chỉ sợ ngay cả ánh mắt cũng không dừng lại lâu, cho dù cô dùng cách nào tiếp cận dạng người này đều lộ ra vơ vét hoặc có ý đồ khác.
Cô nửa bước khó đi.
Nhưng cho dù khó như trên trời, trong lòng Lâm Chi Nam càng thêm cháy bỏng, giống như dung nham sôi trào, mỗi một lỗ chân lông đều khuếch trương.
Trong đầu Lâm Chi Nam hiện ra thanh tỉnh và lý trí trước nay chưa từng có.
Cô nhất định phải vào đại học Yến Kinh.
Cô muốn dùng thân phận sinh viên Yến Kinh đường đường chính chính bước vào nơi này, cô không cần trở thành kẻ không đứng đắn trong miệng người khác nữa.
Mà cơ hội.
Lâm Chi Nam nhìn về phía bóng người sắp biến mất ở chỗ lối rẽ.
Cô có dự cảm, cơ hội chính là cô gái kia.
Ở nhà hàng Tây từng cùng cô có hai lần duyên phận gặp mặt.
Lâm Chi Nam không dám dừng lại, nhanh chóng lấy chiếc xe đạp bên cạnh đuổi theo.