Lúc đặt cà phê lên bàn, đúng lúc bên tai nghe được tiếng giọng nữ ở bàn sau lưng gọi điện thoại.
“Anh, em sắp ăn hết bánh kem đến nơi rồi, anh còn chưa đến, em đang chờ anh đến, anh mà không đến, tối nay em sẽ chờ ở đây đấy..”
“Ừm, nhìn thời tiết này, có vẻ như lát nữa sẽ mưa, nhớ để tài xế che ô, không thì…”
Lâm Chi Nam quay người, lúc cô gái đang nói chuyện nhìn thấy cô thì hơi sững sờ.
Lâm Chi Nam lễ phép nở nụ cười, đi ngang qua sát bên bàn cô gái, trong đầu lại tự nhiên nhanh chóng so sánh.
Váy hoa nhí của thương hiệu Chanel, túi xách ngọc trai mẫu mới nhất của thương hiệu Burberry.
Nhờ làm công việc này mà trong khoảng thời gian ngắn cô đã tương đối quen thuộc với những hàng hiệu kia.
Sau khi bận rộn một vòng quay lại, Lâm Chi Nam phát hiện cô gái kia còn đang nhìn lén mình, thỉnh thoảng nhìn trộm, giống như có chuyện muốn hỏi.
Lâm Chi Nam định vòng qua trước mặt cô ta.
“Khoan đã.”
Quả nhiên.
Lâm Chi Nam quay người.
Cô gái trước mặt tuổi tác không chênh lệch với cô là bao nhiêu, ánh mắt long lanh rực rỡ, không trải qua thế sự, vừa nhìn là biết được người trong nhà bảo vệ rất tốt.
“Chị gái, xin lỗi đã làm phiền chị.” Hàn Tình ngước cằm hỏi: “Đã có ai từng nói chị rất giống Đường Nhã Nam chưa?”
Đường Nhã Nam?
Trong lòng Lâm Chi Nam nhắc lại cái tên này, cái tên đó, sao lại nghe quen thuộc như vậy? Hình như đã nghe ở đâu đó.
Trong lúc Lâm Chi Nam đang nghi hoặc thì Hàn Tình đã trượt màn hình điện thoại, để ở trước mặt cô: “Có phải rất giống không?”
Trên màn hình, cô gái cầm máy ảnh, cười duyên dáng, đôi mắt mong chờ.
Thì ra là cô ta, Lâm Chi Nam bừng tỉnh.
…Chính là ngôi sao nữ hay xuất hiện trên biển quảng cáo trong thành phố.
“Đúng không? Mắt và gương mặt này của chị, thật đúng là giống nhau như đúc.” Hàn Tình rất kích động: “Vừa rồi lúc chị xoay người, tôi thiếu chút nữa đã nhận thành chị Nhã Nam.”
Chị Nhã Nam?
Lâm Chi Nam bật cười lắc đầu: “Không giống, cô ấy xinh đẹp hơn tôi rất nhiều.”
Cũng may mắn hơn tôi.
Nhân viên phục vụ không thể đứng ở bên cạnh bàn quá lâu, Lâm Chi Nam gật đầu ra hiệu rời đi.
Mới ra khỏi nhà hàng Tây, Lý Mộng phụ trách quầy lễ tân đi đến giao một túi văn kiện cho cô: “Lâm Chi Nam, đồ của khách phòng 602, chỉ mặt gọi tên bảo cô mang đến.”
602?
Lâm Chi Nam lập tức giống như nhận phải củ khoai lang bỏng tay, từ chối: “Hôm nay tôi không phụ trách khách phòng, cô tìm người khác mang đến đi.”
Cô trả lại văn kiện, Lý Mộng lại không nhận, sắc mặt cô ta khó coi: “Tôi không quan tâm đến những chuyện đó, làm chậm trễ chuyện lớn của khách hàng, dù sao bị khiếu nại cũng không phải đôi.” Lạnh lùng châm chọc vài câu sau đó đi xa.
“…”
Lâm Chi Nam siết chặt túi, được rồi, vì tiền lương, cô nhịn.
Người đàn ông ở phòng 602 là một gã biến thái, đôi mắt háo sắc kia nhìn chằm chằm vào người ta, khiến cho cả người Lâm Chi Nam nổi đầy da gà.