Lời của Kim Ngột Thuật đã chạm đến lòng của Tề Nhan, nhưng những cảm xúc ấy cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Dẫu sao đây chỉ là mấy lời ngây ngô của trẻ con, không thể coi là thật.
Kim Ngột Thuật muốn, Tề Nhan làm sao không muốn chứ?
Nàng cũng muốn mẫu thân, phụ hãn, muội muội, mong một nhà bốn người được sống hạnh phúc bên nhau.
Nhưng ai có thể thành toàn cho nàng đây?
Kim Ngột Thuật ngửa đầu nhìn Tề Nhan, gọi: "Phụ thân?"
Tề Nhan nhảy xuống ngựa và bế Kim Ngột Thuật xuống, "phụ tử" hai người nắm tay nhau và đi đến một cái dốc thoải. Tề Nhan thản nhiên chỉ tay: "Khi ta còn nhỏ, đâu đâu trên thảo nguyên cũng đều có lều trại, dê bò khắp nơi. Chúng ta chọn cỏ để sống, chọn mùa mà đi. Trẻ nhỏ có thể tự do phóng ngựa rong ruổi, chăn dê săn thú, không cần gian khổ học tập thì cũng có thể sống vui sướng tiêu dao cả đời. Vào sáu tháng cuối năm, ba bộ lạc lớn sẽ ăn ý thay phiên chủ trì đại hội ở thảo nguyên, đến lúc đó cả thảo nguyên đều sẽ ngơi binh ngừng chiến, mọi người quây quần bên lửa trại vừa múa vừa hát. Trong khoảng thời gian này, các bộ lạc đều sẽ tuân thủ ước định ngưng chiến, không cần thương lượng với nhau, cũng không có ai phải lo mình sẽ bị địch nhân bất ngờ tập kích. Người Vị Quốc có câu: 'không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa', mọi người ở đây trời sinh đã sống như thế. Tuy mỗi năm các bộ lạc đều sẽ đánh giặc, nhưng chúng ta chỉ vì đồng cỏ màu mỡ và gia súc để sống qua mùa đông, tuyệt đối sẽ không đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần bộ lạc yếu thế hơn chủ động rời khỏi đồng cỏ thì cả tộc đó sẽ được an toàn. Nếu có bộ lạc nhỏ không có đủ gia súc cho mùa đông thì có thể đến bộ lạc khác mượn, không cần công văn cũng không cần thế chấp, chỉ cần Hãn Vương hai bên trao đổi với nhau, tới kỳ hạn đã hẹn thì bọn họ sẽ trả lại. Ta hỏi ngươi, ngươi có từng thấy cảnh này ở Vị Quốc chưa?"
Kim Ngột Thuật mờ mịt lắc đầu, hắn còn nhỏ, chưa thể lĩnh ngộ được những điều Tề Nhan nói, hắn chỉ có thể mông lung cảm giác đây là chuyện rất tốt.
Tề Nhan mỉm cười, ánh mắt nàng lóe lên chút kiên quyết: "Nhưng mà bọn họ đều không còn nữa, từng tòa thành trì kiên cố đột ngột mọc từ dưới đất lên, xẻ thảo nguyên ra thành từng mảnh. Bên dưới những lớp đá ấy là vô số hài cốt đồng bào thảo nguyên ta, có ai trong số họ không chết oan uổng đâu chứ? Nhưng mục đích xây dựng những tường thành này chỉ là vì muốn dễ dàng khống chế thảo nguyên hơn mà thôi!"
Tề Nhan đột nhiên im bặt, nhưng ngực nàng còn đang kịch liệt phập phồng.
Qua một hồi lâu, Tề Nhan mới sờ đầu Kim Ngột Thuật, nàng thấp giọng nói: "Chúng ta không giống nhau. Tuy ngươi tạm thời ở thảo nguyên, nhưng đợi ngươi lớn thêm một chút, ngươi vẫn có thể tự do lựa chọn cách sống của mình. Phụ thân hứa với ngươi, sau này chỉ cần có cơ hội thì ta sẽ dẫn ngươi về Vị Quốc, như vậy có được không?"
Kim Ngột Thuật: "Được!"
Tề Nhan khom người, nàng vươn ngón út móc ngoéo với Kim Ngột Thuật, trịnh trọng nói: "Phụ thân đã không còn đường lui, nhưng ngươi thì không giống vậy. Hứa với ta, dù chuyện này có kết cục như thế nào thì thù hận của Khất Nhan gia chúng ta, của hai nước Kính Vị chúng ta không cần kéo dài đến đời sau, ngàn vạn lần đừng nghĩ tới chuyện báo thù, dù cho ta có chết đi chăng nữa."
Nói xong câu đó, ánh mắt Tề Nhan có chút kinh ngạc, cung đàn trong lòng nàng tựa như bị kích thích.
Trong khoảng thời gian ở chung với Kim Ngột Thuật, Tề Nhan mới thật sự cảm nhận được cảm giác làm cha mẹ.
Giờ khắc này, Tề Nhan cảm thấy hài tử trước mắt cực kỳ giống bản thân nàng của nhiều năm trước, chỉ tiếc nàng và Kim Ngột Thuật đã gặp hai loại người hoàn toàn khác nhau.
Nếu phụ thân Tề Nhan còn sống...người nhất định sẽ không bỏ qua mối thù này, nhưng Tề Nhan tin phụ thân cũng sẽ gánh vác hết tất cả mọi chuyện giống nàng. Nếu người làm không được thì cũng tuyệt đối không muốn nàng và Tiểu Điệp dính dáng đến chuyện này.
- --
Sức sống của Nam Cung Vọng còn bền bỉ hơn những gì Tề Nhan tưởng tượng. Nàng ở lại thảo nguyên mấy ngày, mãi đến khi Nam Cung Vọng thoi thóp thì mới từ biệt Ba Âm.
Cát Nhã vẫn quyết định không hồi kinh với Tề Nhan, nhưng nàng lại tặng kiệu liễn của mình cho Nam Cung Vọng, cũng lệnh một đội thị vệ hộ tống Tề Nhan quay về Yến Nhiên phủ.
Tuy kinh thành cách xa Lạc Bắc, nhưng mệnh lệnh Nam Cung Tĩnh Nữ hạ xuống chính là thánh chỉ, dịch quan thay từ người này đến người khác, vừa đổi ngựa xong thì bọn họ đã đưa thánh chỉ đến Yến Nhiên phủ.
Trung bình mỗi ngày Nam Cung Tĩnh Nữ hạ một thánh chỉ, nàng ban một mạch mười lăm thánh chỉ thúc giục Cát Nhã và Nam Cung Vọng hồi kinh.
Triều thần đều suy đoán, bệ hạ sở dĩ vội vàng như thế là vì cảm giác được mình không còn nhiều thời gian...
Có vài người đoán thánh thượng muốn lập Nam Cung Vọng làm trữ quân, còn có vài đại thần cho rằng: Lệnh Nam Cung Vọng trở về hẳn là vì chuyện lập trữ, nhưng chưa chắc người được chọn làm Thái Tử đã là Nam Cung Vọng. Bệ hạ làm thế chỉ là muốn hắn thua tâm phục khẩu phục, để tránh sau này xảy ra hậu hoạn.
Mà bá tánh dân gian không nghĩ như vậy, bọn họ ít nhạy cảm về chính trị, thay vào đó là càng thích bới móc bí mật của hoàng gia. Bá tánh thấy hoàng đế bệ hạ gấp gáp triệu Nhã Quý phi hồi cung thì lén lút lấy đề tài này để diễn tuồng, nhưng mà bọn họ cũng không dám làm quá rõ ràng, mà chỉ tìm chút tạp văn hay giai thoại của tiền triều để nói bóng nói gió Nam Cung Vọng ham sắc đẹp.
Còn có vài học sinh nghèo thi rớt liên tiếp mấy năm, bọn họ nghe tin này thì dồn hết tất cả oán hận với triều đình và thất bại của đời mình vào ngòi bút, viết ra tác phẩm ngang trời xuất thế nói bóng nói gió Nam Cung Nhượng không yêu giang sơn mà yêu mỹ nhân, tuổi già ngu ngốc, trầm mê sắc đẹp.
Trong đó có một bộ nổi danh nhất, một khi in xong thì sẽ lập tức cháy hàng. Tác giả này lấy bút danh là "Mạc Tiếu cư sĩ", viết một bộ tên là Ngụy Phủ Quan, nội dung đại khái là: Ngụy phủ có một tên nô tài, hắn ta từng bước ngồi lên vị trí quản gia, sau đó lại khi dễ thiếu chủ, làm người cầm quyền thực sự của Ngụy phủ. Sau đó, truyện lại kể cách hắn tự lập môn hộ, sở hữu gia tài bạc triệu, có đầy kiều thê mỹ quyến.
Văn phong của Ngụy Phủ Quan vừa cay độc vừa khôi hài, giả thiết cũng cực kỳ xảo diệu. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, Ngụy phủ đây chính là Vị Quốc, mà tên nô tài làm quản gia ấy ám chỉ chuyện Nam Cung Vọng trở thành Thừa tướng, sau đó chính là quá trình hắn xưng đế.
Quyển sách này một thời nổi tiếng ở dân gian, nhà nhà đều biết. Mãi đến rất nhiều năm sau...nó mới bị đời đế vương kế tiếp liệt vào sách cấm.
Đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới.
Bên kia, bồ câu đưa thư đã tới U Châu.
Nam Cung Tố Nữ phát hiện mỗi một con bồ câu đưa thư đều có ấn giám và lá thư tiểu muội nhà mình viết. Nàng không dám chậm trễ, lập tức nói chuyện này cho phò mã của nàng - Trấn Bắc tướng quân Thượng Quan Võ.
Phu thê hai người đóng cửa mật đàm nửa ngày, đêm hôm đó Thượng Quan Võ tự mình dẫn mười lăm vạn binh mã, chỉ giữ năm vạn người ở lại thủ thành, đoàn người mênh mông xuất phát từ cửa hông phía bắc U Châu.
Mười lăm vạn đại quân hành quân trong bóng đêm, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn nhưng lại không thắp một đốm lửa nào, mãi đến khi trời sáng thì tất cả đã rời khỏi U Châu thành.
Nam Cung Vọng còn thừa một hơi, Tề Nhan vì thế mà kéo chậm cước trình. Nàng chuẩn bị mang thi thể Nam Cung Vọng quay về Yến Nhiên phủ, mà ngay lúc này, thánh chỉ cấp báo tám trăm dặm giống như bông tuyết, phong này đến phong khác nằm trên bàn A Nỗ Kim.
Khi nhận được thánh chỉ đầu tiên, A Nỗ Kim vẫn còn bình tĩnh, nhưng thánh chỉ liên tục được đưa đến, mỗi ngày một phong, ngày ngày không ngừng, cách dùng từ của phong sau càng lúc càng nghiêm trang hơn phong trước.
A Nỗ Kim hoàn toàn ngồi không yên, hắn biết cân lượng của mình, cũng từng tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của thiết kỵ Vị Quốc. Sau khi cân nhắc, A Nỗ Kim quyết định: Lại lần nữa hy sinh Cát Nhã, đổi lấy sự hòa bình "ngắn ngủi" cho thảo nguyên.
Vì thế hắn tự mình dẫn vài tên thân tín đến Ô Lan thành, nếu Cát Nhã không muốn trở về thì hắn cũng không ngại trói nàng về.
Mọi mâu thuẫn dường như đều bùng nổ vào thời điểm quan trọng, Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt vẫn còn đang bị cấm túc, nhưng các đại thần "Ngũ đảng" đã ngồi không yên. Bọn họ lo lời đồn là thật, vì thế dồn dập dâng tấu: Thỉnh cầu Nam Cung Nhượng thả Nam Cung Đạt ra trước.
Nhưng mà "Nam Cung Nhượng" lại lần nữa sinh bệnh, cũng không thèm tới buông rèm chấp chính. Mỗi một tấu sớ đều được Tứ Cửu công công tự mình thu, sau đó thì biệt tăm biệt tích.
Trung thư lệnh Hình Kinh Phú lại một lần nữa chủ trì triều chính, nhưng lúc này đây còn có Tả Bộc xạ Lục Trọng Hành và Thượng thư Lễ bộ Công Dương Hòe phụ chính.
Vì thế các đại thần "Ngũ đảng" hướng ánh mắt cầu cứu về phía Hình Kinh Phú, dùng đủ loại lý do thoái thác yêu cầu hắn thả Nam Cung Đạt ra. Hình Kinh Phú không hổ là trụ cột triều đình do đích thân Nam Cung Nhượng đề bạt, dù có đối mặt với áp lực như thế thì hắn vẫn có thể ứng phó thành thạo, có chết cũng không chịu thả người.
Mà Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không nhàn rỗi, trong lúc lo lắng chờ đợi, nàng liền dùng thủ đoạn xử lý Tạ An.
Nam Cung Tĩnh Nữ phái Trần Truyện Tự đến thiên lao Hình bộ thăm Tạ An, không biết hai người nói gì mà trưa hôm đó Tạ An đã ký tên và ấn dấu tay lên lời khai. Hắn thừa nhận toàn bộ tội trạng lúc tam đường hội thẩm, còn về phần các đại thần mà hắn đã khai trước đó, hắn bỗng nhiên không buộc tội bọn họ nữa.
Lời khai tam đường hội thẩm được nộp lên nội đình, rất nhanh đã được Nam Cung Nhượng phê đỏ: Với tất cả tội ác mình gây ra, đáng lẽ Tạ An phải bị ban chết, nhưng niệm tình có công đầu thú nên được xá tội chết. Phạt xăm chữ lên mặt và đày đến Bách Việt, không bao giờ được tha thứ, đến chết cũng không được quay về. Tịch thu gia tài của Tạ phủ vào cung vua, sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn thì bị sung vào quốc khố. Ba đời nam tử Tạ thị chung thân không thể nhập sĩ, nữ tử không thể gả vào sĩ tộc, đã gả vào quan gia thì phải hòa li. Theo luật lệ của triều đình: Đất đai của tổ tiên sẽ không bị tịch thu, tổ tiên Tạ thị vốn xuất thân từ Giao Châu, lệnh gia quyến Tạ thị lập tức khởi hành về quê. Lấy án này răn đe cảnh cáo, nếu ai còn dám cấu kết với quan viên thì dù có là Thượng khanh thì cũng không được tha thứ.
Cứ như vậy, Tạ phủ lừng lẫy trăm năm sụp đổ chỉ trong một đêm, nhưng không ai bởi vậy mà bỏ mạng.
Đây là lần đầu tiên Nam Cung Tĩnh Nữ thể hiện thủ đoạn của mình, vận mệnh đã chú định nàng sẽ phải bước vào một thế giới khác.
Lúc trước thủ đoạn của nàng mềm như bông, mặc dù Trần Truyện Tự đã gom đủ chứng cứ, nhưng khi nàng xử lý án kiện của Tạ An thì nàng vẫn muốn "tuân theo pháp luật". Tuy có phẩm hạnh này là tốt, nhưng như thế chỉ thích hợp làm một vị quan hiền chứ không thích hợp làm người bề trên.
- --
Nửa đường A Nỗ Kim gặp Tề Nhan, đội ngũ vì thế mà ngừng lại, quay đầu cùng về Ô Lan thành đón Cát Nhã.
Khi Tiền Thông truyền tin đến U Châu thì Thượng Quan Võ đã sớm lĩnh binh xuất phát. Tiền Thông không gặp được ai, muốn quay về Lạc Bắc thì lại bị Nam Cung Tố Nữ ngăn cản.
Quân binh U Châu tiếp giáp Lạc Xuyên, Thượng Quan Võ trưng dụng các con thuyền ven bờ, mười lăm vạn đại quân nhanh chóng qua sông, xuất phát đến Yến Nhiên phủ.
Cát Nhã nhìn thấy thánh chỉ của Nam Cung Nhượng thì sắc mặt trắng bệch, nàng ngồi liệt xuống đất, mà Tề Nhan lại nhận ra chữ viết trên đó.
Ngũ tạng tạp trần, lòng đầy chua xót.
Rốt cuộc thì Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn không nghe lời nàng, mười bốn thánh chỉ giống như ngọn núi đè trong lòng Tề Nhan.
Tề Nhan vừa muốn cười vừa muốn khóc, đây lần đầu tiên nàng không biết nên biểu đạt tình cảm của mình như thế nào.
Nàng hận không thể lập tức leo lên Kim Hoàn Ô, chạy như bay đến bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, nói cho nàng ấy biết: Nàng rất nhớ nàng ấy, vướng bận nàng ấy! Còn muốn hỏi xem vì sao nàng ấy không chịu nghe lời?
Đúng lúc này, một vị dũng sĩ A Nỗ Kim dẫn theo chạy vào lều, hắn thì thầm gì đó vào tai A Nỗ Kim.
Sắc mặt A Nỗ Kim cực kỳ khó coi, hắn nhìn chằm chằm Tề Nhan, máy móc nói bằng tiếng Vị Quốc: "Vương tử Vị Quốc kia đã chết."
Bên ngoài lều vang lên một tiếng hét: "Thánh chỉ đến!"
Thánh chỉ thứ mười lăm của Nam Cung Tĩnh Nữ tới.
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/