Tiếc thay ngày nọ đã đầy đau thương
Tề Nhan mang theo sách nàng đã chép xong và hai bức tranh chữ đến thư trai, chưởng quầy nhìn thấy Tề Nhan đôi mắt lập tức sáng ngời, vội từ sau quầy vòng ra: "Ngài đã tới sao? Mời đến bên này."
Hai người đi đến một cách gian nhỏ vắng vẻ, Tề Nhan giao sách mà nàng đã chép và bản mẫu cho chưởng quầy trước: "Sách ta đã chép xong, thỉnh lão tiên sinh xem thử."
Chưởng quầy tùy tay lật vài tờ, vừa lòng gật gật đầu: "Lão hủ lập tức tính tiền cho cử nhân lão gia."
"Lão tiên sinh chậm đã, lần này vãn sinh còn mang đến hai bức tranh chữ kém cỏi, mời xem qua." Tề Nhan lại lấy ra hai cuộn giấy một lớn một nhỏ từ hòm xiểng.
Tề Nhan mở cuộn nhỏ ra trước: "Đây là khi vãn sinh du ngoạn có cảm xúc mà viết một tản khúc, mời lão tiên sinh xem qua."
Chưởng quầy dùng hai tay nhận lấy, trên tờ giấy đen chỉ có vẻn vẹn mấy lời: Ngọc tuyết đình tâm dạ sắc không, di hoa tiểu hạm đấu xuân hồng, khinh sam đoản mạo túy ca trọng. Thải phiến cựu đề yên vũ ngoại, ngọc tiêu tân phổ yến oanh trung, lan kiền đáo xử thị xuân phong [1].
[1] Trích "Hoán Khê Sa" – Lý Bành Lão
Kí tên là Mục Dương cư sĩ.
Chưởng quầy lẩm bẩm hai lần, càng niệm càng kích động: "Này...thật sự là tản khúc hay!"
"Lão tiên sinh quá khen."
Chưởng quầy ngẩng đầu, thấy hôm nay Tề Nhan mặc một bộ y phục khác vẫn đầy mảnh vá, nhưng thân thể lại đĩnh đạc thẳng tắp. Tuy rằng được khích lệ nhưng biểu tình cũng nhàn nhạt, không có chút nào kiêu ngạo.
Khi còn trẻ, chưởng quầy ba lần khoa khảo nhập sĩ mà không trúng, bất đắc dĩ mới tiếp quản gian thư trai này từ tay phụ thân. Hiện giờ hắn đã gần sáu mươi, tự cảm thấy bản thân không chỉ không viết được nét chữ đẹp như ngụy bi hảo tự, càng không thể tạo ra một áng văn tuyệt dịu như vậy. Nhưng thiếu niên trước mắt còn chưa đến hai mươi đã có thân phận cử nhân, tiền đồ không thể hạn lượng.
Nghĩ đến đây, chưởng quầy đối với Tề Nhan càng thêm cung kính, Tề Nhan tựa như không hề hay biết lại lấy ra một quyển trục khác, hai người cùng nhau mở quyển trục ra.
Quyển thứ hai dài một thước, rộng chừng nửa thước: "Đây...đây là?"
"Cửu Thành Cung Lễ Tuyền Minh, vãn sinh xuất thân Tấn Châu, mẫu chữ khắc này chính là bảo vật ở Tấn Châu, được lập tại quận Trần Thương, cũng không biết tác giả là ai. Vãn sinh khi còn nhỏ có cơ hội được thưởng thức, vừa thấy mà mấy năm chưa từng quên, vì thế cả gan viết phỏng theo một bộ."
Quả nhiên, ở bảng chữ mẫu thình lình có chữ ký: Mục Dương cư sĩ chép lại, năm Cảnh Gia thứ bảy.
Lúc này chưởng quầy mới nhận ra có chỗ không thích hợp, hỏi: "Sao cử nhân lão gia không ấn giám vào?"
"Vãn sinh còn non nớt, vẫn chưa có chuẩn bị."
"Việc này dễ thôi, thư trai của ta có thợ thủ công làm ấn giám thượng đẳng, cử nhân lão gia lưu lại kiểu dấu ấn, ba ngày sau lại lấy."
"Như thế thì đa tạ."
Chưởng quầy cười cười, đi vào chủ đề chính: "Lão hủ có yêu cầu quá đáng."
"Mời lão tiên sinh nói."
"Sau khi tản khúc kia của cử nhân lão gia được đóng ấn giám, ta sẽ tức khắc lệnh người treo lên, nhất định là có thể bán được giá tốt. Đến nỗi mẫu chữ khắc này, ngài có thể nhường cho lão hủ hay không? Ta ra giá bạc ròng mười lượng!"
Đối với một thư sinh nghèo, mười lượng bạc là vô cùng lớn, nhưng giá này vẫn chưa thể mua được một bộ tranh chữ đẹp. Nhưng hiện tại vẫn chưa có ai biết đến tên "Mục Dương cư sĩ", cũng không thể biết bán được bao nhiêu tiền.
Tề Nhan hơi mỉm cười, dứt khoát đáp: "Nhờ có tiên sinh không ghét bỏ."
Chưởng quầy thư trai đưa cho Tề Nhan tổng cộng mười ba lượng bạc, ba trăm văn tiền đồng.
Ba lượng bạc thêm là tiền trả trước cho tản khúc. Hai người ước định, sau khi bán chữ thì sẽ chia theo tỉ lệ ba bảy.
Tề Nhan rời khỏi thư trai liền thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở đầu ngõ bên đường, một người mang đến những kí ức khắc cốt ghi tâm khi nàng còn nhỏ - Võ Đại.
Lúc trước người đeo mặt nạ mệnh huynh đệ Võ gia đưa nàng về thảo nguyên, chính là người này đem tin dữ của Xanh Lê bộ từng câu từng chữ nói cho nàng.
Võ Đại xác nhận Tề Nhan đã thấy hắn thì lập tức xoay người rời đi, Tề Nhan cất bước nhanh chóng đi đến ngõ nhỏ nơi Võ Đại biến mất.
Nàng không cẩn thận đụng phải một người, đối phương kinh hô một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất, Tề Nhan cúi đầu nhìn lướt qua: "Xin lỗi." rồi lập tức tiếp tục bước đi.
Đúng lúc này nàng cảm giác tay áo của mình bị người kéo lấy, không thể không ngừng lại.
"Sao ngươi lại vô lễ như thế? Đụng vào bản, nhị ca ta mà cũng không đỡ người dậy sao?"
Tề Nhan quay đầu nhìn lại: Chỉ thấy người giữ chặt nàng chính là một vị thiếu niên cỡ mười ba mười bốn tuổi, môi đỏ răng trắng phấn điêu ngọc trác, trên đầu đội một cái nón nhỏ, vài sợi tóc con tản ra ở thái dương.
Một đôi mắt to linh động tràn đầy tức giận, người kia ngửa đầu trừng mắt nhìn thẳng Tề Nhan, cái tay kia càng nắm chặt lấy tay áo nàng, tựa như sợ nàng sẽ bỏ chạy. Thiếu niên này vẫn còn nhỏ, tính trẻ con chưa thoát, tuy giận không thể át nhưng lại không có một chút sức uy hiếp nào.
Tề Nhan giật mình, giương mắt thấy ngõ nhỏ kia đã không còn bóng dáng Võ Đại thì không khỏi than nhẹ một tiếng.
Tiểu thiếu niên thấy đối phương đụng vào người khác mà còn muốn nhấc chân chạy, bị chính mình bắt được còn dám phân thần, trong cơn giận dữ lập tức đá thật mạnh vào chân Tề Nhan.
Đối phương dùng đủ sức khiến Tề Nhan ăn đau mà nhíu mày. Văn nhân Vị Quốc chú trọng lễ nghi và văn nhã, mặc dù là người ăn chơi trác táng như Đinh Phụng Sơn thì cũng chỉ sai sử gia đinh "hành hung", nàng đến Vị Quốc nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy thiếu niên nào "ương ngạnh" như thế.
Ngay khi Tề Nhan đang thất thần, phía sau truyền đến một giọng nói dịu dàng: "Tĩnh nhi, lại đây đỡ ta." Đây rõ ràng là giọng nói của nữ tử, Tề Nhan nghi hoặc xoay người liền trông thấy một vị thiếu niên mặc trường sam màu xanh lá trúc. Bởi vì thân phận của mình, Tề Nhan liếc mắt một cái lập tức nhận ra "thiếu niên" bị nàng đụng phải là nữ phẫn nam trang.
Cũng khó trách tiểu thiếu niên kia giận dữ như thế, Tề Nhan lòng mang áy náy vươn tay: "Xin lỗi, công tử có bị thương ở đâu không?"
"Bang" một tiếng, tay của Tề Nhan bị phủi bỏ, tiểu thiếu niên kia trừng mắt nhìn Tề Nhan, tức giận quát: "Lấy cái tay dơ của ngươi ra!"
"Tĩnh nhi, không được vô lễ."
"Nhị ca, ta dìu ngươi." Thiếu niên được gọi là "Tĩnh nhi" lập tức thu lại khí thế, ngoan ngoãn đỡ người đứng dậy.
Tề Nhan thầm nhìn lướt qua, xác định đối phương là nữ phẫn nam trang không thể nghi ngờ. Nàng lại dời mắt nhìn tiểu thiếu niên tên "Tĩnh nhi": Người này còn trẻ con, vì thế đường cong cơ thể vẫn không rõ ràng, hơn nữa đối phương động thủ đánh người khí phách, Tề Nhan lập tức xem "Tĩnh nhi" thành búp bê sứ nam sinh nữ tướng.
"Nhị ca! Tay ngươi chảy máu!" Nam Cung Tĩnh Nữ cầm lấy tay tỷ tỷ, khuôn mặt nhỏ vặn vẹo, đau lòng cực kỳ.
Nàng từ nhỏ được nuôi dưỡng ở thâm cung, chưa bao giờ nhìn thấy dân gian, thật vất vả dọn tới ngoại phủ trông thấy Nam Cung Xu Nữ thường xuyên đổi nam trang ra ngoài thì càng thêm hiếu kỳ. Nàng phải năn nỉ một phen Nam Cung Xu Nữ mới dắt nàng ra ngoài, không ngờ lại đụng phải chuyện như vậy.
Nhìn tiểu thiếu niên này cầm lấy tay trưởng tỷ rồi thổi thổi, cơn đau ở cẳng chân truyền đến khiến nàng nhớ lại quá vãng xa xăm.
Rất nhiều năm trước, nàng và Ba Âm, còn có Tiểu Điệp đến núi Mô Mô hái nấm. Nàng không cẩn thận lăn xuống triền núi ngã gãy chân, Tiểu Điệp cũng từng đau lòng thổi thổi cho nàng như thế. Lòng Tề Nhan vô cùng đau xót: Nếu như Tiểu Điệp còn sống, hẳn là cũng lớn như vậy rồi.
Đau xót chợt lóe mà qua, đôi mắt thâm trầm cũng chưa nhấc lên nửa điểm gợn sóng. Tề Nhan đi đến bên cạnh Nam Cung Xu Nữ, chắp tay: "Tại hạ vội vàng đi đường va chạm công tử, không biết công tử có muốn đi tới y quán hay không?"
Nam Cung Xu Nữ ngẩng đầu đối diện với đôi mắt màu hổ phách, ánh mắt người này lại thành khẩn.
Nàng giật mình, trông thấy Tề Nhan cõng hòm xiểng, quần áo trên người thì đầy mảnh vá, nhịn đau đáp lễ lại: "Không sao, vết thương nhỏ mà thôi, ta hồi phủ tự mình xử lý là được."
"Nếu như thế, liền từ biệt ở đây." Tề Nhan cúi người, vội vàng rời đi.
Nam Cung Tĩnh Nữ phồng hai má, nhìn bóng dáng Tề Nhan đi xa thì giậm giậm chân: "Nhị...nhị ca! Ngươi cứ thả hắn đi như vậy sao?"
"Người ta đều không phải cố ý, có lẽ là có việc gấp."
Thấy ánh mắt muội muội còn không tin, nàng kiên nhẫn giải thích: "Nghe giọng nói người nọ hẳn không phải là nhân sĩ kinh thành, lại nhìn quần áo hắn mộc mạc mà cõng hòm xiểng, rất có khả năng là sĩ tử vào kinh đi thi. Khám bệnh ở y quán kinh thành tốn nhiều tiền, chúng ta sao phải khó xử hắn chứ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ sống trong thâm cung lâu năm, cũng không biết khái niệm tiền bạc ra sao. Nàng cẩn thận nghĩ lại, y phục người nọ xác thật hoàn toàn khác với những gì nàng từng thấy qua, chạm vào cũng cảm thấy cực kỳ thô ráp, nàng nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát: "Đây là "dân gian khó khăn" mà phụ thân nói sao?"
Nam Cung Xu Nữ cảm thấy kinh ngạc, không ngờ vị muội muội từ nhỏ kiều quý, không rành thế sự này của nàng có thể nghĩ được như vậy, liền cười nắm lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tĩnh nhi thật thông minh."
Nam Cung Tĩnh Nữ quay đầu lại nhìn nhưng đã không còn trông thấy thân ảnh Tề Nhan, giờ khắc này nàng đột nhiên cảm giác được: Kinh thành tuy gần trong gang tấc nhưng so với hoàng cung thì hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Nàng nghiêm túc nói: "Nhị ca, sau này ngươi dắt ta ra ngoài nhiều hơn để nhìn xem có được không?"
"Được."
Tề Nhan đuổi theo ba con phố, nhưng trước sau đều không thấy hình bóng Võ Đại. Đỉnh đầu nàng truyền đến tiếng "phần phật", thoáng chốc Võ Đại đã từ đầu tường nhảy xuống.
Hai bên trầm mặc nhìn nhau một lát, Võ Đại lạnh lùng nói: "Truyền khẩu dụ của chủ tử, quan chủ khảo kỳ thi hội lần này là Trung thư lệnh Hình Kinh Phú, hai vị phó giám khảo lần lượt là Lại bộ Thượng thư Đặng Hồng Viễn, Lại bộ Thị lang Thư Lập Nhân, mong ngươi sớm tính toán."
"Đã biết." Tề Nhan không muốn nhìn thấy Võ Đại nữa, xoay người rời đi.
Phía sau truyền đến giọng nói của Võ Đại: "Đừng quên ước nguyện ban đầu của ngươi."
Bên môi Tề Nhan gợi lên một độ cung lạnh lùng, vẫn không ngừng rời khỏi hẻm nhỏ.
Nam Cung tỷ muội hai người nắm tay hồi phủ, lập tức trông thấy một vị thanh niên hai mươi tuổi trước cửa đang nôn nóng nhìn xung quanh, Nam Cung Xu Nữ khẩn trương dừng bước chân.
"Nhị tỷ? Làm sao vậy?"
"Là nhị công tử Lục phủ tới tìm ngươi, chúng ta vòng ra cửa sau đi."
Vừa nói xong, Lục Trọng Hành đã thấy các nàng, Nam Cung Xu Nữ nhéo tay Nam Cung Tĩnh Nữ, thấp giọng nói: "Tĩnh Nữ có thể mời Lục nhị công tử bảo mật giúp được không?"
"Nhị tỷ yên tâm."
Nam Cung Tĩnh Nữ buông lỏng tay ra, vui sướng đi đến trước mặt Lục Trọng Hành, ngọt ngào gọi một tiếng: "Trọng Hành ca ca."
Ánh mắt Lục Trọng Hành tràn đầy sủng nịch: "Trăn Trăn điện hạ."
Nam Cung Xu Nữ vòng qua hai người, vội vàng bước vào phủ. Tuy rằng lúc nhỏ tỷ muội các nàng rất thân thiết với đôi công tử Lục gia, nhưng nàng vừa không được sủng ái như Nam Cung Tĩnh Nữ vừa đã tròn mười sáu tuổi, với lễ là không thể tự tiện tiếp xúc với hạ thần. Huống chi người này là ngự tiền thị vệ, nếu như chuyện này bị truyền đến tai thiên tử, bị phạt cũng sẽ chỉ có một mình nàng.
"Nhị công chúa điện hạ sao lại rời đi rồi?"
"Trọng Hành ca ca, Tĩnh Nữ nhờ ngươi một việc có được không?"
Lục Trọng Hành không cần nghĩ mà đáp: "Đương nhiên, miễn là việc đó nằm trong khả năng của ta."
Nam Cung Tĩnh Nữ cười xán lạn, đôi mắt linh động cong thành trăng non, nàng chắp hai tay ra sau lưng, thẳng người: "Ta muốn Trọng Hành ca ca giữ kín chuyện ta cùng nhị tỷ ra phủ."
Lòng Lục Trọng Hành tựa như có lông vũ xẹt qua, hắn chứng kiến thiếu nữ trước mắt từ một đứa trẻ bập bẹ học bước đi dần dần lớn lên xinh đẹp như vậy. Mặc dù đại ca đã cưới một thê hai thiếp nhưng hắn vẫn cô độc một mình chờ nàng lớn lên, người mà hắn vẫn luôn phủng trong lòng che chở nhiều năm qua đưa ra một chút yên cầu như vậy, làm sao có thể từ chối đây?
"Được, ta đáp ứng."
Trong mắt Nam Cung Tĩnh Nữ hiện lên chút giảo hoạt vì "mưu kế thực hiện được", nàng nghịch ngợm nghiêng đầu, giả vờ truy vấn nghiêm túc: "Cũng không nói cho phụ hoàng sao?"
Lục Trọng Hành cũng nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng: "Không nói."