*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì đỡ đẻ cho Tiểu Điệp, bà đỡ đã ở lại tư trạch của Tề Nhan hơn nửa tháng. Mặc dù Tề Nhan chiêu đãi bà rất thịnh soạn, nhưng rốt cuộc thì lão nhân gia vẫn nhớ nhà, cho nên bà cũng đòi quay về mấy lần.
Tiền Nguyên cũng đã trở lại, Tề Nhan lập tức dặn dò hắn một phen. Nhân một buổi chiều ánh nắng tươi sáng, Tiền Nguyên dìu bà đỡ lên xe ngựa.
Bà đỡ sống ở ngoài kinh, nếu rời khỏi kinh thành lúc trời còn chưa sáng thì phải đến chạng vạng mới tới nơi. Hiện giờ xuất phát vào buổi tối, e rằng bọn họ phải đi đêm một quãng đường, thậm chí là ngủ lại bên ngoài một đêm.
Nhưng bà đỡ nóng lòng về nhà, hơn nữa bà đã ngoài sáu mươi, cho nên cũng không có cố kỵ nhiều như vậy. Bà vui mừng bước lên xe ngựa, rời đi cùng với Tiền Nguyên.
Tề Nhan là tội thần nên không tiện ra phủ, nhưng nàng vẫn đích thân tiễn bà lão ra cửa sau của tư trạch...
Tề Nhan đứng tại chỗ nghe tiếng xe ngựa càng lúc càng xa, nàng nhàn nhạt hít sâu một hơi.
Bà đỡ này không có khả năng quay về nhà, mà đây cũng chính là lần cuối cùng Tề Nhan kiểm tra Tiền Nguyên. Nếu đối phương trung thành có thể chiến thắng cái gọi là lương tâm, vậy thì Tề Nhan sẽ suy xét giao một ít "việc hệ trọng" cho hắn.
Tề Nhan giương mắt nhìn sắc trời, xoay người đi đến sân của Tiểu Điệp.
Nàng nhớ lại người đầu tiên chết trong tay nàng, đó chính là một bà lão Vị Quốc, người đã xem Tiểu Điệp như là nữ nhi nhà mình. Tề Nhan không thể quên được thần sắc vừa hoảng sợ vừa khó hiểu của bà trước khi chết. Nàng vốn tưởng rằng bà lão ấy sẽ khiến nàng bị ảnh hưởng rất nhiều, nhưng cuối cùng nàng chỉ không quên được mà thôi.
Sau đó thì sao...
Chính là những thị vệ đã nhìn thấy dung mạo của Tiểu Điệp. Bọn họ không hề phòng bị uống rượu độc mà Tề Nhan đưa tới, táng thân trong phần mộ do chính bọn họ đào nên.
Suy cho cùng...những người này đều vô tội, thậm chí bọn họ còn là người tin tưởng Tề Nhan, nhưng cuối cùng bọn họ phải chết như vậy.
Bước chân của Tề Nhan hơi trầm trọng, mà thần sắc của nàng không có chút gợn sóng, nàng vẫn tiếp tục đi đến sân Tiểu Điệp.
- --
Vào một ban đêm không gió không trăng, tại một sườn núi nào đó ở vùng ngoại ô, Tiền Nguyên xới nắm đất cuối cùng xuống.
Trán hắn đổ đầy mồ hôi, trên xẻng dường như có vài vết đỏ sẫm màu. Hắn cũng không ngờ, vào khoảnh khắc cuối cùng bà lão này đột nhiên khỏe như vậy. Tiền Nguyên thất tha thất thểu trở về xe ngựa, hắn ném xẻng sắt dính bùn đất ra ghế sau, lái xe ngựa biến mất ở trong màn đêm.
Đây là lần đầu tiên Tiền Nguyên làm chuyện này. Trước đó, hắn chưa từng nghĩ: Vị gia chủ thoạt nhìn ôn nhuận khiêm tốn, vậy mà sẽ là hạng người sát phạt quyết đoán, tâm tư kiên nghị như thế.
Nhưng điều kiện Tề Nhan hứa cho hắn khiến hắn không thể nói "không". Làm nô tài bán mình cho gia chủ, mặc dù ở trong phủ địa vị của hắn rất cao, nhưng cái mạng nhỏ của hắn vẫn nằm trong tay gia chủ. Gia chủ chỉ cần nhíu mi là đã có thể xử lý hắn ngay.
Làm xong chuyện này, Tiền Nguyên sẽ có thể khôi phục thân phận, Tề Nhan đã đồng ý đưa khế bán mình cho hắn.
Mấy ngày sau, có một đôi huynh muội họ Tiền tới phủ. Ca ca Tiền Thông năm nay mười lăm tuổi, muội muội Tiền Bảo thì mới mười ba tuổi.
Tề Nhan giữ Tiền Thông làm tùy tùng bên cạnh mình, còn Tiền Bảo thì được sắp xếp tới viện của Tiểu Điệp.
Còn quản gia tư trạch Tiền Nguyên, từ lần ra ngoài làm việc lần trước, hắn không còn trở về nữa.
- --
Ba tháng sau, vụ án vu cổ chấn động cũng đã hạ màn.
Phủ đệ của Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử bị niêm phong, bọn họ bị tước hết tất cả phong hào và đãi ngộ của hoàng tử, giam cầm ở một cung điện bên cạnh lãnh cung.
Nam đinh ba đời mẫu gia của Huệ phi đều bị liên lụy, bị cách chức hết thảy chức vụ trong triều, phàm là người có công cũng đều bị tước đoạt công danh.
Nô bộc trung thành hay người có tư lịch thâm sâu trong phủ Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử đều bị phán trảm, hiện đang bị nhốt ở thiên lao chờ ngày hành hình. Số ít "người may mắn" cũng bị phán lưu đày, nhất trí áp giải đến bắc Lạc Xuyên, giao cho Tiết độ sứ bắc Cửu Châu A Nỗ Kim xử lý.
Từ sau khi Nam Cung Nhượng hạ lệnh quét sạch tiện nô thảo nguyên, quan hệ giữa hai bên vô cùng vi diệu. Hiện giờ những người này lại bị đưa đến thảo nguyên, có thể tưởng tượng được kết cục bi thảm của bọn họ.
Nội thị và cung tì trong cung Huệ phi đều bị thanh trừng. Còn ở trên triều đình, Thượng thư Công bộ, Lại bộ, Hộ bộ và một ít triều thần có "mối quan hệ sâu thâm" với Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử, đều chịu liên lụy theo mức độ khác nhau...
Khi kiểm tra và tịch thu tài sản trong kho phủ của hai vị hoàng tử, Tam hoàng tử Nam Cung Vọng đều giám sát tất cả, còn đặc biệt ghi kỹ mỗi một món vào trong danh sách. Sau khi so sánh với quyển sách mà Nội đình ty ghi chép, hắn phát hiện hơn phân nửa tài sản của hai vị hoàng tử này có "lai lịch không rõ"...
Nam Cung Vọng "vô cùng đau đớn", hắn lưu loát viết một tấu chương hơn vạn chữ lên án mạnh mẽ hai vị hoàng tử kết bè kết cánh, thu nhận hối lộ, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của người dân.
Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt ngồi ở trên cao thì không nói một lời. Phần lớn triều thần cũng bị vụ án vu cổ này dọa sợ, cho nên không một ai lên tiếng cầu tình.
Cả triều đình giống như là sân nhà của Nam Cung Vọng, ngay cả Nam Cung Nhượng ngồi sau bức rèm cũng vẫn im lặng.
Chuyện này được sử quan ghi chép lại bằng ba dòng. Người bị trừng phạt và chịu liên lụy lên đến hơn năm ngàn người, nhưng như thế đã được xem là vụ oán vu cổ nhẹ nhàng nhất từ trước đến nay.
Khi Tề Ngọc Tiêu tròn một trăm ngày, kỳ hạn cấm túc một năm của Tề Nhan cũng kết thúc.
Đối với tư trạch mà nói, đây là một việc rất đáng để ăn mừng. Trù nương đã mua nguyên liệu nấu ăn từ ba ngày trước, trời còn chưa sáng thì trù nương đã dắt xe ngựa chở nguyên liệu tươi ngon về phủ, chuẩn bị dùng tay nghề của mình để chúc mừng một phen.
Nhưng buổi trưa, nội thị truyền chỉ mang một thánh chỉ tới tư trạch.
- --
"Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Phò mã Tề Nhan đã kết thúc cấm túc, tức khắc quay về phò mã phủ. Ngoài ra, đích trưởng nữ của Trăn Trăn công chúa - Tề Ngọc Tiêu đã tròn trăm ngày, đặc cách sắc phong là Yến Dương quận chúa, giao cho nội đình nuôi nấng. Khâm thử."
Tề Nhan dập đầu tạ ơn. Hai người cung tì đi đến trước mặt Tề Nhan rồi hành lễ, cung kính nói: "Nô tỳ mời quận chúa di giá."
Tề Nhan đứng dậy, nàng chỉnh lại vạt áo: "Đi theo ta."
Ba người đi vào sân của Tiểu Điệp, Tề Nhan nhẹ giọng nói: "Mời hai vị cô cô chờ ở đây một chút, để ta ôm quận chúa ra."
Nói xong, Tề Nhan đẩy cửa đi vào phòng. Trong phòng, Tiểu Điệp và Tiền Bảo đang ngồi ở trên giường. Tiền Bảo mới có mười ba tuổi nhưng nàng có thể may vá rất giỏi. Ngón tay nàng di chuyển lên xuống để xâu một chuỗi ngọc dành cho trẻ con, thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu nói gì đó với Tiểu Điệp, hai người nhìn nhau và mỉm cười.
Ngọc Tiêu ngủ rất say, Tiểu Điệp thỉnh thoảng quay đầu nhìn nữ nhi, lộ ra ý cười từ ái.
Nhìn thấy Tề Nhan tiến vào, Tiền Bảo đặt chuỗi ngọc xuống, đứng dậy hành lễ vạn phúc: "Lão gia."
Tề Nhan: "Ngươi lui xuống trước đi."
Tiền Bảo: "Vâng."
Tiểu Điệp cười gọi "Duyên Quân", Tề Nhan ngồi vào mép giường, nàng nhìn Ngọc Tiêu đang ngủ say rồi lại quay đầu nhìn Tiểu Điệp: "Ngươi có nhớ những chuyện trước kia ta nói với ngươi không?"
Tiểu Điệp giật mình, ánh mắt nàng có chút quyến luyến: "Nhanh như vậy sao?"
Tề Nhan gật đầu, Tiểu Điệp vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng hỏi lại: "Không thể đợi thêm một chút sao? Ngọc Tiêu còn chưa biết gọi a mụ hay a ba đâu..."
Tề Nhan véo nhẹ khuôn mặt phúng phính của Ngọc Tiêu, nàng thấp giọng nói: "Tiểu Điệp, ngươi biết rồi đó, ta không còn cách nào khác..."
Tiểu Điệp cắn môi và bế tã lót lên. Tiểu Ngọc Tiêu bĩu môi, dường như đứa nhỏ này sắp tỉnh lại. Tiểu Điệp lập tức ôm nữ nhi rồi lắc lắc, tiểu gia hỏa rầm rì vài tiếng thì đã an tĩnh trở lại. Tiểu Điệp không nỡ xa nữ nhi, nàng ngẩng đầu nhìn Tề Nhan, nhưng khi đọc được sự áy náy trong ánh mắt của đối phương thì nàng không nói ra lời, cuối cùng cũng chỉ có thể cẩn thận đưa đứa nhỏ cho Tề Nhan.
Tề Nhan ôm tiểu Ngọc Tiêu, nàng dặn dò Tiểu Điệp vài câu thì lập tức đứng dậy rời đi. Tiểu Điệp chạy theo tới cửa, nàng dựa vào khung cửa nhìn tiểu Ngọc Tiêu bị cung tì ôm đi...
Có hai chiếc xe ngựa ngừng ở bên ngoài tư trạch, một cái là để tiếp quận chúa vào cung, cái kia thì để đưa Tề Nhan hồi phò mã phủ.
Thánh chỉ hạ vội vàng như vậy, sau này e rằng Tề Nhan muốn quay về tư trạch cũng khó.
Tề Nhan đơn giản thu chỉnh hành trang, lên xe ngựa cùng với Tiền Thông.
Bên kia, hôm nay Nam Cung Tĩnh Nữ có vẻ có chút mất hồn mất vía, cũng không biết là bởi vì tiểu Ngọc Tiêu sắp đến, hay là vì phong tấu chương đề cử trước mặt...
Tấu chương là do hoàng Tam tử Nam Cung Vọng trình lên. Bởi vì án vu cổ liên lụy đến một ít đại thần, cho nên trên triều xuất hiện một vài vị trí trống. Nam Cung Vọng lập tức dâng tấu, đề cử rất nhiều người cho những chức vị quan trọng. Hiện giờ "Nhị đảng" hoàn toàn rơi đài, Nam Cung Vọng lại tiến cử triều thần khắp nơi, dụng ý của hắn rõ như ban ngày.
Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt đã xem qua tấu chương, nhưng hắn lấy cớ "chuyện này quan trọng, không dám tự định đoạt", sai người đưa tấu đến Cam Tuyền cung, cũng chính là đưa đến tay Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ buông ngự bút, nàng nhìn thoáng qua danh sách một lần nữa, lẩm bẩm nói: "Tam ca đang có bề thế, thân là hoàng tử giám quốc như Ngũ ca vừa không muốn Tam ca đạt được mục đích vừa không muốn đắc tội với người khác...cho nên mới muốn phụ hoàng chủ trì công đạo."
Nam Cung Tĩnh Nữ siết chặt tấu chương trong tay, lòng nàng đã có quyết đoán, nhưng nàng vẫn muốn thỉnh giáo ý của Nam Cung Nhượng.
Nàng vừa ra khỏi cửa thư phòng thì Trần Truyện Tự đã bẩm báo: "Bẩm điện hạ, Yến Dương quận chúa đã vào cung. Nội đình tới hỏi, người muốn xếp quận chúa ở đâu?"
Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc một lát, bình tĩnh trả lời: "Sau hoa viên của Vị Ương cung có một noãn các vắng vẻ thoải mái, ban cho quận chúa ở đi."
Trần Truyện Tự lĩnh mệnh rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ cầm tấu chương đi đến nội điện.
Noãn các ở Vị Ương cung là nơi cách tẩm điện của Nam Cung Tĩnh Nữ xa nhất. Nói đến cùng, nàng vẫn để ý đứa nhỏ này.
Nàng sở dĩ mang tiểu Ngọc Tiêu vào cung, lại hạ chỉ để Tề Nhan trở về phò mã phủ sớm như vậy, là bởi vì tưởng tượng đến cảnh "một nhà ba người" hoà thuận vui vẻ, nàng liền cảm giác có một cây kim đâm vào lòng mình.
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ở trước mặt Nam Cung Nhượng, nàng đọc tấu chương cho hắn nghe và hỏi: "Phụ hoàng, nhi thần nên xử lý tấu chương này như thế nào?"
Nam Cung Nhượng chỉ vào Nam Cung Tĩnh Nữ, ý bảo hắn muốn nghe xem nàng nghĩ gì.
Nam Cung Tĩnh Nữ lại nhìn danh sách, cẩn thận đáp: "Nhi thần cho rằng, Tam ca thừa dịp này tiến cử là để cài cắm vây cánh, nhưng nhi thần đã xem qua danh sách, trong danh sách này cũng không thiếu người kiệt xuất, cho nên nhi thần nhất thời khó có thể lựa chọn."
Nam Cung Nhượng cười, hắn cầm lấy bút lông và viết: Dù sao cũng không có đề cử vào những chức vụ quan trọng, con có thể đáp ứng. Con ta hãy tạm thời áp những người tài đức vẹn toàn xuống, đợi khi thi đình xong thì hãy bổ nhiệm và miễn nhiệm lại.
Nam Cung Tĩnh Nữ cẩn thận ngẫm nghĩ lời Nam Cung Nhượng nói, nàng bừng tỉnh: Phụ hoàng đây là muốn mượn tay Tam ca để khai thác hiền thần, đồng thời bồi dưỡng những người này thành cận thần của thiên tử!
Nam Cung Nhượng thấy nữ nhi lĩnh ngộ dụng ý của mình thì càng vừa lòng, hắn viết trên giấy: Cái hay của thuật đế vương nằm ở sự cân bằng...
Mình có vài lời muốn chia sẻ:Xin chào mọi người, cuối cùng thì phần thượng của bộ truyện "Kính Vị Tình Thương" cũng đã hoàn rồi. Lời đầu tiên, mình muốn cảm ơn các bạn vì đã đồng hành cùng mình trong suốt khoảng thời gian này. Mình biết là ở đây có bạn có thể đọc QT, cũng có bạn đã đọc hết cả bộ truyện luôn rồi, nhưng các bạn vẫn dõi theo và ủng hộ mình từng chương một. Thật lòng mà nói, mình chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều. Mình thường lên mạng, cũng thường thấy những bài giới thiệu của các bạn về "Kính Vị Tình Thương" và những lời mà các bạn gửi gắm cho mình. Đối với mình thì đó chính là động lực và là món quà lớn nhất để mình đi đến ngày hôm nay.
Mình quyết định edit "Kính Vị Tình Thương" không vì sức nặng của cái tên Thỉnh Quân Mạc Tiếu, không vì lượng tích phân cao của truyện, mà mình edit chỉ vì tình cảm của hai bạn nhỏ Tề Nhan và Tĩnh Nữ. Một Tề Nhan ẩn nhẫn, âm thầm chịu đựng tất cả oan ức và đi ở phía sau bảo vệ cho người mình yêu. Một Tĩnh Nữ cao ngạo chấp nhận buông bỏ cái tôi của mình, sẵn sàng quỳ xuống cởi giày cho người mình yêu. Cứ mỗi lần nghĩ đến đó, mình cảm thấy rất đau. Và mình nghĩ, tình cảm giữa bọn họ xứng đáng được nhiều người chứng giám và trân trọng nhiều hơn, vì vậy bản edit này mới xuất hiện. Mình thường hay tự hỏi, nếu mình là Tề Nhan hoặc là Tĩnh Nữ, liệu mình có thể vượt qua tất cả thù hận để yêu đối phương hay không? Ừm...đối với câu hỏi này, mình cảm thấy quá khó để trả lời, mà lòng mình càng dằn vặt bao nhiêu thì mình lại càng trân trọng tình cảm của hai bạn nhỏ bấy nhiêu. Hai bạn nhỏ của mình cũng không dễ dàng gì rồi.
Tác giả Thỉnh Quân Mạc Tiếu từng nói, đại khái là các nhân vật trong truyện của bạn đều có những mặt tốt và xấu, có những quá khứ và nỗi đau mà người đọc chỉ có thể cảm nhận khi đặt mình vào nhân vật. Có bao nhiêu người, chiến tranh đã biến họ thành những con người vô cảm, lãnh đạm, đối xử với người khác không bằng một con vật. Thế nhưng nhân cách của Tề Nhan vẫn không vặn vẹo hay trở thành một người có thù với đời. Nàng vẫn biết sai và thấy tội lỗi khi phải giết chết những người vô tội, vẫn giúp đỡ cho một nữ hài Vị Quốc nhà nghèo không có tiền táng cha, vẫn thương cho bá tánh Vị Quốc phải ngồi hàng giờ trong tuyết lạnh, vẫn đau đớn khi nhìn thấy Công Dương Hòe dần trở thành tham quan. Đó là điểm mà mình rất thích của bộ truyện này.
Đây chỉ là vài lời chia sẻ của một người rất yêu thích "Kính Vị Tình Thương" mà thôi. Nói cho cùng, mình vẫn muốn cảm ơn các bạn thật nhiều. Hy vọng các bạn sẽ tiếp tục dõi theo bước chân trưởng thành của hai bạn nhỏ, dành thật nhiều tình cảm cho Tề Nhan, Tĩnh Nữ và tác giả Thỉnh Quân Mạc Tiếu nhé.
Mình cảm ơn các bạn thật nhiều.
Artwork by pastanista