Tề Nhan thầm dời mắt, nàng đã quay về dáng vẻ ôn nhuận an tĩnh như trước, phảng phất sự sắc bén mà nàng mới bộc lộ chỉ là ảo giác.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan, trong lòng chợt không nói nên lời. Nàng cảm giác như nàng nghẹn một hơi, cố gắng dùng hết sức bình sinh để trèo lên núi, nhưng cuối cùng lại phát hiện còn có một ngọn núi cao hơn nằm ngay phía sau.
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút thất thần, nàng lẩm bẩm: "Ngươi nên tham chính mới phải."
Tề Nhan nhẹ giọng trả lời: "Thần là người mang tội..." Tề Nhan mím môi. Quả nhiên, thần sắc Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức thay đổi, chút dịu dàng bọn họ thật vất vả mới có được tan biến ngay lập tức.
Nam Cung Tĩnh Nữ chậm rãi đứng dậy: "Bản cung đi về trước."
Tề Nhan có chút do dự, nàng nói với giọng điệu nửa khẩn cầu nửa thương lượng: "Sắc trời không còn sớm, điện hạ ở lại dùng cơm tối rồi hẵng về có được không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ lạnh lùng đáp: "Không được, bản cung vốn không nên đến chỗ của ngươi." Nam Cung Tĩnh Nữ không tha thứ, Tề Nhan đã hiểu.
Tề Nhan mỉm cười, cố gắng để thần sắc của mình nhìn tự nhiên hơn một chút: "Vậy... để thần tiễn điện hạ tới cửa."
Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn cự tuyệt: "Sai người mời Nhị tỷ về đi, chúng ta tự trở về."
Tề Nhan: "Vâng." Tề Nhan đẩy cửa đi ra ngoài. Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ở trước bàn, nhìn trà cụ trên bàn mà xuất thần.
Tiểu Điệp trở thành cái gai không thể gỡ bỏ giữa nàng và Tề Nhan. Tuy hôm nay nàng tới thăm Tề Nhan, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là nàng tha thứ chuyện này, tựa như nàng đã nói: Nàng vốn không nên tới đây. Nơi này là tư trạch mà Trăn Trăn phò mã nuôi dưỡng tiểu thiếp, không phải sao?
Thật sự mà nói, nàng cũng không biết mình có thể thật sự "tha thứ" cho Tề Nhan hay không? Nàng đã từng đào tim đào phổi đối đãi với người nọ, nhưng cuối cùng nàng phải nhận lấy kết cục như vậy.
Sắp tới, hài tử của nữ nhân kia và Tề Nhan cũng sẽ ra đời... Nghĩ đến đây, lòng Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng đau đớn.
Tâm tình của Tề Nhan còn phức tạp hơn Nam Cung Tĩnh Nữ rất nhiều. Nàng vừa phải chịu nỗi đau trong lòng, vừa phải phân tích tin tức chấn động mà Nam Cung Tĩnh Nữ nói cho nàng nghe.
Hai việc đan chéo trong lòng nàng, khiến nàng cũng không biết bên nào rối rắm hơn.
Nàng tìm Tiền Nguyên, phân phó hắn đi mời Nam Cung Xu Nữ, còn nàng thì đi đến sân của Tiểu Điệp. Chỗ ở của Tiểu Điệp là cấm địa ở tư trạch, bọn hạ nhân không được bước vào.
- --
Nam Cung Xu Nữ và Tiểu Điệp vẫn ngồi trên ghế đá ở tiểu viện. Thần sắc của Nam Cung Xu Nữ thả lỏng hơn lúc trước rất nhiều, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, nghe mấy lời trẻ con của Tiểu Điệp khiến nàng cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Hơn nữa, dù cho Nam Cung Xu Nữ không cẩn thận nói gì đó, nàng cũng không cần lo Tiểu Điệp sẽ để lộ bí mật.
Nam Cung Xu Nữ phát hiện nữ hài trước mặt tên là Tiểu Điệp, những thứ khác nàng ấy đều không nhớ rõ. Nghe nàng ấy nói, hình như nàng ấy còn có một vị ca ca ở nhân gian, nhưng mỗi khi Nam Cung Xu Nữ truy vấn, Tiểu Điệp sẽ bắt đầu nói năng thận trọng.
Tiểu Điệp đang hào hứng kể chuyện thì nhìn thấy Tề Nhan tới, ánh mắt nàng sáng ngời, nàng ngọt ngào gọi: "Duyên Quân!"
Lòng Tề Nhan trầm xuống, nàng dời mắt quan sát thần sắc của Nam Cung Xu Nữ, thấy đối phương không có gì dị thường thì nàng mới thoáng yên tâm. Nàng nâng tay hành lễ: "Nhị điện hạ, Trăn Trăn điện hạ muốn hồi phủ, điện hạ mời người qua đó."
Nam Cung Xu Nữ nhướng mày, nàng còn tưởng rằng tiểu muội sẽ về muộn: "Đã biết, bản cung tới ngay."
"Tỷ tỷ!" Nam Cung Xu Nữ chỉ mới đi được vài bước mà Tiểu Điệp đã gọi lại. Nam Cung Xu Nữ xoay người liền trông thấy Tiểu Điệp ôm bụng đuổi theo, còn Tề Nhan thì ở phía sau.
Nam Cung Xu Nữ: "Làm sao vậy?"
Tiểu Điệp có chút gấp gáp, nàng đưa tượng gỗ thỏ con tới, nghiêm túc hỏi: "Thỏ con, tỷ tỷ không cần sao?"
Ánh mắt Nam Cung Xu Nữ có chút bất ngờ, nàng xin lỗi: "Xin lỗi, ta để quên ở trên bàn." Nói xong, nàng cầm lấy tượng gỗ ấy.
Tiểu Điệp nở nụ cười, ánh mắt đen như mực của nàng trong suốt như một đứa trẻ: "Khi nào tỷ tỷ đến nữa?"
Nam Cung Xu Nữ nhìn thoáng qua Tề Nhan, nàng suy nghĩ rồi đáp: "Khi nào có thời gian..." Nhìn thấy Tiểu Điệp bĩu môi, nàng nói thêm: "Có thời gian tỷ tỷ nhất định sẽ tới."
Tiểu Điệp: "Tỷ tỷ hứa rồi đó!"
Nam Cung Xu Nữ gật đầu, nàng nói với Tề Nhan: "Thân mình nàng không tiện, các ngươi trở về đi, bản cung biết đường."
Tề Nhan: "Cung tiễn Nhị điện hạ."
Tỷ muội Tề Nhan và Tiểu Điệp sóng vai đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Nam Cung Xu Nữ biến mất trong tầm mắt. Tề Nhan nắm tay Tiểu Điệp, dịu dàng hỏi: "Sao lại tặng tượng gỗ thỏ con cho người khác?"
Tiểu Điệp thẹn thùng đáp: "Ừm~, thích vị tỷ tỷ kia."
Tề Nhan cau mày: "Vị tỷ tỷ kia cũng không phải là bằng hữu thân thiết của ta, có lẽ sẽ không thường tới đây."
Tiểu Điệp lắc tay Tề Nhan, làm nũng: "Vậy ngươi làm bằng hữu với nàng có được không~, vị tỷ tỷ kia là người tốt!"
Tề Nhan cười, nụ cười của nàng vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịch: "Tiểu Điệp nói gì với tỷ tỷ kia vậy? Có nhắc đến chuyện trước đây không?"
Tiểu Điệp: "Không có! Không phải chúng ta đã giao ước với nhau rồi sao?"
Tề Nhan: "Tiểu Điệp thật ngoan."
Tỷ muội hai người nắm tay trở về tiểu viện. Tiểu Điệp uống thuốc xong liền đi ngủ, Tề Nhan kéo chăn cho nàng, sau đó một mình trở về phòng ngủ.
Chăn gấm trên giường có chút nhăn, Tề Nhan đứng nhìn chỗ nhăn trên chăn thật lâu, cũng không nói gì. Sau đó, nàng cẩn thận ngồi xuống, nâng tay xoa nếp uốn trên chăn gấm.
Tuy đã mất đi độ ấm, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve nếp uốn ấy hết lần này đến lần khác, dường như đây là cách duy nhất mà nàng có thể "chạm đến" Nam Cung Tĩnh Nữ.
Mãi đến khi nếp nhăn trên chăn đều bị vuốt phẳng, Tề Nhan mới dừng lại. Nàng ngã về phía sau, nằm lên giường.
Tề Nhan thở dài một tiếng, nàng nghiêng người rồi chạm tay lên ngực qua một lớp quần áo. Không biết vì sao nàng lại cảm thấy tâm mình thiếu mất gì đó, vắng vẻ cô độc vô cùng.
Là nàng tự tay đẩy nàng ấy ra...đây không phải là những gì nàng đã dự tính sao?
Nên vui vẻ, không phải sao?
Nhưng vì sao, vì sao...nàng lại có chút hối hận?
Tề Nhan không thể không suy xét tất cả mọi chuyện thêm một lần nữa, nàng phát hiện: Bằng mưu trí của nàng, đó là biện pháp mà nàng có thể nghĩ ra ngay lúc đó.
Một bên là muội muội nàng thất lạc mười mấy năm, một bên là nữ nhi của kẻ thù, dường như không có gì phải tiếc nuối cả.
Tề Nhan vừa cười vừa thuyết phục mình như vậy. Thế nhưng, khóe mắt nàng lại tràn ra một giọt nước mắt trong suốt.
Nàng ý thức được một vấn đề: Nếu lúc ấy nàng có được một thế lực nhất định, có lẽ nàng sẽ có lựa chọn khác.
Đây là vấn đề mà từ trước đến nay Tề Nhan luôn bỏ qua, bởi lẽ những gì người đeo mặt nạ dạy dỗ cũng sẽ hạn chế tư duy của nàng. Nàng luôn cảm thấy thân phận của mình mẫn cảm và đặc thù, nàng cho rằng chỉ có thể dựa vào sức mình mới có thể quấy loạn phong vân.
Thật ra thì...hai bên cũng không xung đột, bởi lẽ sức mạnh của mỗi bên đều quá yếu. Sau này, nàng không thể tiếp tục dựa vào Nam Cung Tĩnh Nữ, mà nàng chưa chắc sẽ có thể lợi dụng Nam Cung Vọng được nữa... Hiện giờ hắn là quan chủ thẩm án vu cổ, dụng ý của Nam Cung Nhượng rất khả nghi... Nửa năm sau nàng mới được gỡ bỏ lệnh cấm túc, đến lúc đó không biết Nam Cung Vọng còn cần "mưu sĩ" là nàng hay không.
Tề Nhan bật dậy: Hiện tại, nên đi đâu tìm một đám người trung thành và tận tâm đây?
Đột nhiên, Tề Nhan chợt nghĩ ra một ý. Không phải hiện tại nàng đang có một cơ hội rất tốt sao?!
Từ bao đời nay, một khi án vu cổ xảy ra, nhất định sẽ có máu chảy thành sông, đồng thời sẽ có rất nhiều cô nhi và gia quyến bị lưu đày...
Sau khi ngồi lên vị trí quan chủ thẩm, Nam Cung Vọng ra tay không có chút kiêng dè gì. Chỉ mới hơn hai tháng mà hắn đã liên hợp Ứng Thiên phủ, Đại Lý tự và Hình bộ, bắt hơn vạn người "có liên can", thiên lao các phủ đều kín chỗ.
Phủ đệ của Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử đều bị niêm phong, ngay cả hoàng tử phi và hoàng tự cũng bị giam cầm, mà hạ nhân trong phủ càng thê thảm hơn.
Sau khi niêm phong hai phủ đệ này, chuyện đầu tiên Nam Cung Vọng làm là mời đại nhân ba phủ đi kiểm kê kho phủ với hắn. Nam Cung Vọng biết rõ: Mỗi một món trong kho hoàng tử phủ đều không có lai lịch sạch sẽ. Hắn sợ cuối cùng phụ hoàng sẽ mềm lòng, cho nên hắn nhân cơ hội này moi móc tội của hai người kia. Dẫu không thể giết chết hai người thì hắn cũng có thể khiến bọn họ hoàn toàn vô duyên với ngôi vị hoàng đế...
Tuy không lục soát được gì, nhưng Nam Cung Vọng lại tìm được thư từ bọn họ lui tới với triều thần trong thư phòng. Tuy mấy lá thư này chỉ là thư hàn huyên bình thường, nhưng đây là thời điểm đặc thù, hắn sẽ không buông tha bất cứ manh mối nào!
Nam Cung Vọng nhìn những lá thư đó rồi cười lạnh. Phần lớn đại thần này đều đứng về phía "Nhị đảng", vừa lúc cho hắn cơ hội quét sạch vây cánh.
Vì thế... vụ án vu cổ này đã lan từ hậu cung, đến hoàng tử phủ, thậm chí là đến triều đình.
Ngay cả Trung thư lệnh Hình Kinh Phú và thái uý Lục Quyền đều bị "mời" để tra hỏi. Ngoài ra, còn có vô số quan viên có phẩm giai thấp trực tiếp bị bắt đi.
Toàn bộ kinh thành đều bị bao phủ bởi một tầng mây đen, ngay cả bá tánh nơi phố phường cũng trở nên cẩn thận.
Chuyện này có liên quan đến họa vu cổ, cho nên không có ai dám đứng ra cầu tình.
Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt vẫn là hoàng tử giám quốc, mà mỗi ngày Nam Cung Nhượng đều tới buông rèm chấp chính. Tuy nhiên, triều đình bỗng nhiên mất đi vài vị "đại nhân", nhưng không có ai dám hỏi tới cả.
Tuy triều đình vẫn như trước, nhưng bên trong đã loạn thành một nồi cháo. Tra xét hơn hai tháng, manh mối về án vu cổ thì ít ỏi không có bao nhiêu, nhưng Nam Cung Vọng vẫn thoải mái mượn cơ hội lần này quét sạch cả triều đình.
Tháng sáu năm Cảnh Gia thứ mười một, Tiểu Điệp lâm bồn.
Tiền Nguyên tự mình đi mời bà đỡ từ châu phủ gần kinh đô tới.
Trước khi bà đỡ tiến vào phòng sinh, Tề Nhan nghiêm túc nói cho bà: Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra thì phải cố hết sức giữ lại người mẹ trước.
Tề Nhan canh giữ ở ngoài cửa, trong phòng truyền ra tiếng kêu tê tâm phế liệt của Tiểu Điệp. Nàng chợt nhớ lại lúc mẫu thân sinh Tiểu Điệp, dường như khi ấy mẫu thân cũng như vậy.
Hai nữ nha hoàn câm điếc không ngừng ra ra vào vào, cứ mỗi khi một thùng nước ấm được nâng vào thì lại có một chậu máu loãng bị mang ra.
Tề Nhan đi đi lại lại ở trong viện, trán nàng lấm tấm mồ hôi, thậm chí mồ hôi chảy xuống cả cổ.
Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng khóc lảnh lót vang lên. Tề Nhan vội vàng xông vào phòng sinh, bà đỡ sợ tới mức run lên, suýt nữa quăng mất đứa nhỏ nhăn nhúm và dính đầy máu tươi kia.
Tề Nhan: "Thế nào?!"
Bà đỡ: "Lão gia! Đây không phải là nơi người có thể vào, mời người đến chỗ khác chờ một lát!"
Trong mắt Tề Nhan chỉ có Tiểu Điệp, thấy muội muội nhà mình giống như mới vớt từ vũng nước ra, nàng vô cùng đau lòng.
Tề Nhan: "Tiểu Điệp, ngươi sao rồi?"
Tiểu Điệp ôm bụng, nỉ non: "Ca, ta đau."
Bà đỡ thuần thục bọc đứa trẻ lại và đưa cho nha hoàn, bà duỗi tay ấn hai cái lên bụng Tiểu Điệp, kinh hô: "Trong bụng còn có một đứa nữa sao?!"