Vài ngày sau, đội ngũ hồi kinh truyền tai nhau rằng: Thị lang Công bộ Tề đại nhân thu lưu một bé gái mồ côi gặn nạn.
Đây vốn không phải là chuyện gì lớn. Tề đại nhân tâm địa thiện lương, mẫu thân của bé gái này lại chết trong yến hội của Tề đại nhân, để nàng ở bên cạnh làm nô tì cũng không có gì đáng trách.
Chỉ là, theo một nguồn tin đáng tin cậy: Sau khi xuất phát, Tề đại nhân và bé gái mồ côi này ngủ cùng một chỗ...
Tuy Tam hoàng tử điện hạ đã ra lệnh cho mọi người im miệng, nhưng như vậy còn khiến cho chuyện này trở thành bí mật mà mọi người ngầm hiểu trong lòng.
Thiếu niên ai mà chẳng phong lưu, Tề đại nhân cũng chỉ mới qua hai mươi, bận rộn ở bên ngoài hơn nửa năm, chiêu một nữ tử để sủng hạnh cũng là chuyện bình thường.
Nhưng vị Thị lang Công bộ đại nhân này còn có một thân phận khác, thân phận này không cho phép hắn làm những chuyện như vậy, đó chính là: Phò mã của Trăn Trăn công chúa.
Hơn nửa năm ở chung, rất nhiều người đều đã hiểu nhân phẩm của Tề Nhan. Nói không chừng, trong chuyện này có gì đó uẩn khúc thì sao?
Người luôn cẩn thận dè dặt như Tề Nhan, không ngại khó cũng muốn diệt khẩu tất cả những người có liên quan đến việc này. Vậy tại sao bây giờ nàng lại khoa trương việc này lên như thế?
Mấy ngày nay, có thể nói là ngũ tạng Tề Nhan đều bị thiêu đốt, đã ba ngày ba đêm nàng chưa hề chợp mắt...
Ở địa lao, nàng nhìn thấy một nữ hài ăn mặc rách rưới, dơ bẩn nằm cuộn người trong một góc. Thật lòng mà nói: Nàng căn bản không có liên tưởng đến Tiểu Điệp. Nhưng nhiều năm qua, nàng đã quen lưu ý một số chi tiết của người lạ. Nàng phát hiện, hình như nữ hài trong nhà giam đang nỗ lực che đi phần eo.
Nữ hài rất dơ bẩn, làn da để lộ ra bên ngoài đều bị một lớp bùn bao phủ, cơ bản không nhìn ra màu da vốn có của nàng. Nhưng Tề Nhan vẫn kịp nhìn thấy một vết xanh lá không tầm thường bên hông nữ hài.
Khoảnh khắc ấy, phảng phất vạn vật trên thế gian đều yên lặng, mà đầu óc nàng cũng nổ tung.
Bàn tay Tề Nhan giấu ở trong tay áo siết chặt, tuy thần sắc nàng không có quá nhiều gợn sóng, nhưng cơ mặt nàng lại hơi co rúm. Cũng may là trong thiên lao âm u, thị vệ lại đứng ở phía sau Tề Nhan cho nên nàng mới không để lộ ra sơ hở.
Trong nháy mắt, lòng nàng có chút sợ hãi, trong đầu lóe lên muôn vàn suy đoán.
Nữ hài này là Tiểu Điệp sao?
Nếu như... Muội muội có nhận ra nàng không? Nếu nhận ra, muội muội bổ nhào vào lòng nàng rồi gọi ca ca, nàng nên làm thế nào cho phải?
Tề Nhan không dám nhìn thẳng vào nữ hài, mà nữ hài này vẫn luôn sợ sệt co rúc vào một góc, không dám nhìn Tề Nhan.
Tề Nhan cố kiềm nén không cho mình hoảng loạn, bắt đầu nhìn kỹ nữ hài bẩn thỉu này, nhưng khiến người thất vọng chính là: Ngoại trừ vết màu xanh mơ hồ bên hông nữ hài ra, nàng không tìm thấy một chút thần vận của Tiểu Điệp ngày xưa trên khuôn mặt nữ hài này...
Tề Nhan sắp xếp cho nữ hài tới một sương phòng hẻo lánh. Nàng hạ lệnh không cho bất cứ ai tới gần, tự mình đun nước ấm, còn khóa chặt cửa và chuẩn bị quần áo sạch sẽ. Làm xong xuôi tất cả, nàng mới ngồi xổm trước bàn.
Một bàn chân dơ bẩn lộ ra sau khăn trải bàn, Tề Nhan mím môi, hốc mắt đỏ lên.
"Cô nương? Có thể đi ra được không..." Nghe được giọng Tề Nhan, ngón chân ấy gãi gãi, hai cẳng chân liền co về phía sau.
Thấy cảnh tượng như vậy, lòng Tề Nhan như bị dao cắm vào: Không, người này không phải là Tiểu Điệp!
Nhưng mà, nàng lại yên lặng cầu nguyện Tiểu Điệp còn sống, cho dù...là bộ dạng như vậy.
Tề Nhan không dám mạo muội đụng vào nữ hài kia, nàng dứt khoát quỳ một gối xuống đất, dịu lời mềm giọng khuyên nhủ. Nửa canh giờ trôi qua, cái nàng nhận được chỉ là tiếng khóc hoảng sợ của nữ hài.
Nàng ấy dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể kêu được những âm tiết đơn như "A, a, ạch...".
Tâm Tề Nhan vô cùng đau đớn, nàng thấp giọng gọi bằng tiếng thảo nguyên: "Khất Nhan Nặc Mẫn?"
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, không khí yên tĩnh một cách đáng sợ.
Nước mắt làm tầm mắt của Tề Nhan mờ đi, nàng hoàn toàn quỳ trên mặt đất, tay phải để thành quyền đè chặt lại trái tim, phảng phất làm vậy tâm nàng sẽ không đau nữa.
Cái bàn đột ngột bị xốc lên, nữ hài vẫn luôn trốn ở dưới bàn giống như đang nổi điên, không ngừng chạy loạn trong phòng...
Tề Nhan sững sờ, nàng ôm lấy nữ hài từ phía sau, siết chặt vòng eo của nữ hài để nàng ấy không thể động đậy. Nhưng sức lực của nữ hài rất lớn, nàng vùng vẫy điên cuồng trong vòng tay Tề Nhan, thậm chí là còn muốn dùng gáy mình đập vào mặt Tề Nhan.
Tề Nhan tránh không kịp nên bị va phải. Mũi nàng lập tức chua xót, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, nhưng nàng vẫn cắn chặt khớp hàm, không chịu buông tay.
Cũng không biết "vật lộn" bao lâu, rốt cuộc thì nữ hài đáng thương này cũng dùng hết chút sức lực cuối cùng. Nàng té xỉu, ngã vào lồng ngực Tề Nhan.
Tề Nhan ôm nữ hài vào lòng và để nàng nằm trên mặt đất. Tề Nhan đổ đầy mồ hôi, quần áo hỗn độn, bả vai và cánh tay nàng đều bầm tím vì bị nữ hài cắn phải.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi lâu, Tề Nhan mới xé hết đống vải vóc trên người nữ hài xuống. Đống vải đó đã mục nát, nàng có thể lột ra mà không cần phí nhiều sức.
Tề Nhan ôm ngang nữ hài lên và đặt nàng vào thùng gỗ. Dòng nước nháy mắt chuyển sang màu đen, thấy vậy Tề Nhan lại khóc.
Phải đổi ba thùng nước mới có thể rửa sạch những vết dơ trên người nữ hài. Bên hông nữ hài thình lình xuất hiện một Lang Vương sinh động như thật...
Toàn bộ thảo nguyên ở Lạc Bắc, chỉ có Xanh Lê hoàng tộc mới có hình xăm đời đời tương truyền. Nam tử xăm ở ngực, nữ tử thì xăm ở bên hông.
Tề Nhan ngây ngẩn nhìn hình xăm trước mắt, nàng khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc, khóc xong thì lại tiếp tục cười rộ lên.
Nhưng vô luận là tiếng khóc hay là tiếng cười, tất cả đều bị nàng đè nén. Tuy tiểu viện rất yên lặng nhưng nàng cũng không dám bộc lộ cảm xúc của mình. Dù vậy, nàng vẫn không ngăn được luồng cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt.
Tề Nhan bắt đầu đấm vào lồng ngực, túm tóc và cắn lấy cánh tay của bản thân, không ngừng đập đầu vào thành giường...
Nữ hài trên giường vẫn đang khỏa thân, trên làn da thô ráp của nàng là vô vàn vết sẹo lớn bé và những vùng lở loét đan chéo nhau. Mặc dù là đã ngủ, nhưng nàng vẫn co mình lại.
Đầu tóc Tề Nhan sớm đã rối tung, nước mắt nước mũi giàn giụa. Nàng quỳ gối bên cạnh Tiểu Điệp, ngón tay run rẩy mãi mà vẫn không dám chạm đến hình xăm bên hông nữ hài, cuối cùng chỉ có thể nặng nề tựa trán vào nữ hài.
Nàng vẫn quỳ ở đó, khóc thành tiếng: "Muội muội..."
Tuy đã vô cùng mệt mỏi nhưng Tiểu Điệp cũng không có ngủ lâu. Tề Nhan vẫn luôn canh giữ ở mép giường, khi Tiểu Điệp vừa ngồi dậy, nàng đã đè lại cánh tay muội muội. Đôi mắt nàng đỏ bừng, ngập ngừng nói tiếng mẹ đẻ: "Tiểu Điệp, đừng sợ... Ta là ca ca!"
Tiểu Điệp ngây ngẩn một lát rồi lại bắt đầu phản kháng kịch liệt. Nàng nắm lấy cánh tay Tề Nhan, liều chết cắn xé.
Tề Nhan chịu đựng cơn đau xuyên tim, mặc cho Tiểu Điệp như dã thú cắn xé mình. Nàng nhân cơ hội này rút tay về, kéo vạt áo ra.
Một con Lang Vương sinh động xuất hiện, toát ra vẻ dữ tợn và hung mãnh.
Tiểu Điệp đột nhiên dừng lại, buông cánh tay đã bị nàng cắn đến chảy máu ra, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Lang Vương, không còn quậy phá nữa.
Tề Nhan như sụp đổ, tiếng khóc của nàng càng lúc càng to hơn.
Nàng kéo hết vạt áo ra, ưỡn ngực và đau thương nói: "Còn nhớ rõ sao? Đây là hình xăm tộc Khất Nhan chúng ta đời đời tương truyền. Mười hai năm...ca ca vẫn luôn giữ nó, ta sợ có một ngày ngươi trưởng thành, vạn nhất quên mất dáng vẻ của ca ca... Ngươi, ắt sẽ...nhớ rõ nó... Ngươi có nhớ không? Muội muội, muội muội của ta, ngươi xem đi, ta là ca ca..."
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi...ca ca không có bảo vệ được ngươi... Ngươi có nhớ không? Nhớ rõ sao? Ngươi hãy nhìn đi."
Tiểu Điệp nhìn chằm chằm hình xăm trên ngực Tề Nhan, nàng vươn ngón tay thô ráp ấn lên ngực Tề Nhan, phác hoạ hình xăm ấy.
Tề Nhan kiềm nén tiếng khóc, hát một khúc ca đứt quãng: "Trời xanh cỏ xanh, hài tử trên lưng ngựa về lều trại, uống một chén sữa ngựa nóng hổi...đi theo mẹ vào mộng đẹp."
Giọng nói của nàng đều đã run rẩy.
Đây là khúc hát ru mà mẫu thân Phù Dung sáng tác dựa trên nhịp điệu người chăn dê để dỗ cho hai tỷ muội A Cổ Lạp và Nặc Mẫn đi ngủ. Dù cho trời có giá lạnh hay nắng gắt như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nghe nó thì các nàng có thể ngủ yên.
Tiểu Điệp không còn điên cuồng nữa, nàng dại ra, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đờ đẫn của nàng.
Cuối cùng thì nàng cũng ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt màu hổ phách của Tề Nhan thật lâu, thấp giọng gọi: "Ca ca?"
- --
Tề Nhan không biết mấy năm nay Tiểu Điệp đã trải qua chuyện gì. Nàng vốn có thể tưởng tượng được, nhưng nàng lại không muốn nghĩ quá nhiều, hoặc nói đúng hơn là nàng cố gắng không nghĩ tới. Bằng không, nàng sẽ hận không thể giết sạch đám người Vị Quốc.
Tề Nhan vốn định giấu Tiểu Điệp đi, lén mang muội muội về kinh thành rồi nàng sẽ nghĩ cách tiếp.
Nhưng mà tình hình của Tiểu Điệp không khả quan. Tiểu Điệp thường xuyên phát điên, nghiêm trọng thì đến cả Tề Nhan nàng cũng không nhận ra.
Mỗi đêm, nếu như Tề Nhan không ở bên cạnh, Tiểu Điệp tuyệt đối sẽ không ngủ yên ở trên giường.
Tiểu Điệp sẽ trốn dưới gầm giường, trong ngăn tủ, dưới bàn, thậm chí là trong thau tắm. Nàng sẽ trốn đến tất cả những nơi mà nàng cảm thấy an toàn, nhưng tuyệt đối không phải là ở trên giường.
Cứ mỗi lần như vậy, Tề Nhan sẽ vô cùng đau lòng. Lúc Tiểu Điệp phát điên, nàng sẽ cởi áo để Tiểu Điệp nhìn thấy hình xăm trên ngực, để muội muội rúc vào lòng nàng, chạm lên hình xăm của gia tộc và bình yên đi vào giấc ngủ.
Thời gian trôi qua lâu, tin tức cũng bị truyền đi.
Lần này, người luôn cẩn thận dè dặt như Tề Nhan không có để Tiểu Điệp chịu ủy khuất. Nàng tìm đến Nam Cung Vọng trước, hào phóng thừa nhận rằng nàng và Tiểu Điệp đã hành việc phu thê, lại xin Nam Cung Vọng che giấu giúp.
Nam Cung Vọng rất tò mò về Tiểu Điệp: Ở trong lòng hắn, Tề Nhan là chính nhân quân tử, dù mỹ nhân có ngồi trong lòng thì người này vẫn không loạn. Đến tột cùng là quốc sắc thiên hương như thế nào lại có thể khiến Tề Nhan luân hãm?
Tề Nhan đành phải giải thích: Thật sự thì lúc trước Tiểu Điệp là người ở Tấn Châu, có hôn ước với nàng từ khi còn bé...
Tràng ôn dịch vào năm đầu Cảnh Gia khiến cho hai người bị chia cắt. Nếu không, theo lý thì Tiểu Điệp sẽ trở thành thê tử của nàng, mà nàng cũng sẽ không cưới công chúa và trở thành phò mã.
Nam Cung Vọng bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nghe người khác bảo rằng Tiểu Điệp có chút ngu dại thì hắn càng thông cảm với Tề Nhan, cũng dành cho nàng rất nhiều đãi ngộ.
Thời gian trôi qua từng ngày, mà kinh thành đã gần trong gang tấc.
Tâm tình của Tề Nhan càng ngày càng trầm trọng: Tuy Tiểu Điệp rất ít nói, hơn nữa phần lớn thời gian Tiểu Điệp đều sẽ gượng gạo nói tiếng Vị Quốc. Nhưng khi Tiểu Điệp phát điên, nàng đều sẽ nói tiếng người thảo nguyên.
Kinh thành vốn khác nơi này, dù cho có giấu Tiểu Điệp ở tư trạch thì Tề Nhan cũng không thể làm bạn với nàng mọi lúc. Nhất định phải có vài nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ, lại phải đề phòng nàng phát bệnh rồi chạy loạn khắp nơi...
Nhưng hiện tại nàng chính là quan viên chính tam phẩm, Thị lang Công bộ của triều đình. Dẫu có từ chức, thân phận phò mã cũng không cho phép nàng làm bạn với Tiểu Điệp mọi lúc mọi nơi.
Tề Nhan chải tóc lại cho vị muội muội đang nằm trong lồng ngực nàng. Sau đó nàng cẩn thận nhìn kỹ muội muội, dường như đang nỗ lực tìm kiếm hình bóng lúc nhỏ của Tiểu Điệp.
Dung mạo của Tiểu Điệp đã nảy nở, ngoại trừ đôi mắt đen được kế thừa từ mẫu thân ra thì đường nét trên khuôn mặt Tiểu Điệp lại kế thừa sự cường tráng của phụ thân. Nếu dùng tiêu chuẩn thẩm mỹ của nữ tử Vị Quốc để đánh giá, Tiểu Điệp không phải là mỹ nhân. Nhưng Tề Nhan lại cảm thấy nàng nhìn không đủ. Nàng sợ đây là một giấc mơ, sợ rằng vừa mở mắt thì muội muội đã biến mất, để lại cho nàng một chỗ trống lạnh lẽo.