Tiếng xe ngựa chạy "lục cục" không ngừng vang lên bên tai. Tề Nhan ngồi một mình trong thùng xe, nàng tùy ý nhìn khắp nơi, đột nhiên cười thầm.
Nụ cười của nàng càng lúc càng rạng rỡ. Đến cuối cùng Tề Nhan đành phải siết chặt nắm tay và đặt ở bên môi, cắn vào ngón trỏ để ngăn bản thân cười ra tiếng.
Nàng uống một loại thuốc độc kỳ lạ để khắc chế đặc thù của nữ tử. Nhưng có đôi khi, nàng cũng sẽ tò mò không biết dáng vẻ mình nên có trông ra làm sao, vì vậy cũng trộm đọc không ít sách về phương diện này.
Chỉ là Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên có nguyệt sự, Tề Nhan không thể nhận ra ngay lập tức.
Lúc ấy hai người hoàn toàn luống cuống. Khuôn mặt Nam Cung Tĩnh Nữ tái nhợt, nàng dùng một tay che bụng nhỏ rồi dựa vào Tề Nhan, nước mắt lập tức chảy ra: "Tề Nhan, ta bị làm sao vậy?"
Tề Nhan ôm chặt lấy Nam Cung Tĩnh Nữ. Lúc ban đầu, nàng cho rằng có người đã hạ độc Nam Cung Tĩnh Nữ, thần sắc của nàng vừa hoảng loạn vừa hung tàn.
Tề Nhan: "Điện hạ đừng sợ, cứ thả lỏng! Ta lập tức tuyên ngự y, sẽ không sao cả!" Sau khi run rẩy an ủi Nam Cung Tĩnh Nữ, Tề Nhan lớn tiếng gọi Thu Cúc tới, giọng điệu của nàng vừa gấp gáp vừa bén nhọn.
Nam Cung Tĩnh Nữ hoàn toàn giao mình cho đối phương, nàng túm lấy cánh tay của Tề Nhan, đầu ngón tay hoàn toàn lạnh lẽo.
Một tiếng "oành" vang lên, Thu Cúc xông vào tẩm điện: "Điện hạ?"
Môi Tề Nhan run run, nhanh chóng nói: "Truyền ngự y, mau truyền ngự y!"
- --
Thu Cúc lảo đảo xông ra ngoài, sau khi dặn dò gia đinh đắc lực đi thông truyền, nàng lại đi vòng trở về để dò hỏi tình hình.
Mãi đến lúc này, Tề Nhan mới nghĩ đến một khả năng...
Chẳng lẽ, vị thiếu nữ mười sáu tuổi trong lồng ngực nàng...đã thành người lớn rồi sao?
Lòng Tề Nhan có chút khác thường, ánh mắt nàng nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ cũng hoàn toàn bất đồng. Nàng nhìn đóa hoa mai nhàn nhạt giữa hai chân Nam Cung Tĩnh Nữ mấy lần, không biết có nên nói hay không.
Nam Cung Tĩnh Nữ càng nghĩ càng thương tâm, nàng dựa vào lòng Tề Nhan, nước mắt không ngừng rơi xuống. Nàng đột nhiên phát hiện, nàng và Tề Nhan vẫn còn rất nhiều chuyện chưa có làm, hai người còn có một chặng đường dài ở phía trước...
Chỗ đó chảy máu, ngự y làm sao chẩn bệnh? Nàng tất nhiên không thể giấu bệnh sợ thầy, nhưng như vậy chẳng phải là xấu hổ chết đi được sao?
Nam Cung Tĩnh Nữ sụt sịt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại: "Thu Cúc, ngươi ra ngoài chờ đi. Bản cung có đôi lời muốn nói với phò mã."
Thu Cúc: "Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ kéo chăn phủ kín người, vẫn dựa vào lồng ngực Tề Nhan. Nàng có trăm lời vạn chữ muốn nói, nhưng chưa mở miệng thì nước mắt đã chảy ra.
Tề Nhan biết Nam Cung Tĩnh Nữ được nuôi dưỡng dưới gối đế vương từ nhỏ, nhìn dáng vẻ của Nam Cung Tĩnh Nữ, hẳn là nàng ấy chưa được ai dạy về chuyện này. Mà thân phận của nàng không tiện để nàng nhiều lời, để tránh lộ ra sơ hở...
Tề Nhan tiến thoái lưỡng nan, cũng vô cùng đau lòng.
Nam Cung Tĩnh Nữ lau nước mắt, câu đầu tiên nàng nói vậy mà là: "Ngươi và ta không có con nối dõi, nếu như ta có mệnh hệ gì...vạn hộ thực ấp khó mà giữ nổi. Ngươi..."
Chỉ là một câu nói nghẹn ngào không rõ, nhưng đối với Tề Nhan mà nói, đây lại giống như vạn tiễn xuyên tim, đau không thể tả.
Nàng đỏ mắt, ôm lấy thân thể mềm mại của Nam Cung Tĩnh Nữ, gác cằm lên đỉnh đầu nàng ấy, vừa oán trách vừa dỗ dành: "Không được nói bậy, chờ ngự y xem qua mới biết được."
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu, nội tâm thoáng yên ổn.
Năm ngoái Nam Cung Tĩnh Nữ đã trải qua quá nhiều chuyện. Đầu tiên là cái chết của Nam Cung Bình, sau đó phụ hoàng luôn luôn an khang của nàng đột nhiên không thể mở miệng nói chuyện được. Từ đó, nàng nhận ra mạng sống con người mỏng manh và vô thường đến nhường nào. Vì thế nàng muốn tranh thủ lúc còn "thanh tỉnh", an bài nửa đời sau của người bên gối.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tề Nhan..."
Tề Nhan: "Thần ở đây."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chúng ta...sớm biết như vậy ta đã cùng ngươi đi ra ngoài chơi vào Tết Nguyên Tiêu. Trận đố đèn lần này, ngươi nhất định có thể vượt qua vòng cuối cùng."
Tề Nhan siết chặt cánh tay, giọng nói của nàng dịu dàng chưa từng có: "Sau này, vào Tết Nguyên Tiêu mỗi năm, thần đều sẽ ở bên cạnh điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Thật sao?"
Tề Nhan: "Quân tử nhất ngôn."
Mặc dù Tề Nhan biết Nam Cung Tĩnh Nữ căn bản không có sinh bệnh, nhưng nàng vẫn chân thành hứa hẹn. Tuy nhiên, nàng lại quên mất một chuyện: Có lẽ thân phận hai người đã được chú định ở hai đầu chiến tuyến, không có cách nào thực hiện lời hứa tốt đẹp như vậy.
Ngự y tới, kết quả giống như những gì Tề Nhan dự đoán: Là một hồi hiểu lầm tai hại.
Tề Nhan tạm thời đến thiên điện để chờ, Thu Cúc thì ở chính điện giảng cho Nam Cung Tĩnh Nữ nghe nguyệt sự của nữ nhân là cái gì, cũng nói cho nàng: Đây là dấu hiệu nữ tử đã trưởng thành, có thể làm mẫu thân. Sau này, mỗi tháng đều sẽ có một lần.
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe vậy thì bọc mình trong chăn không chịu ra ngoài. Nàng chết vì xấu hổ mất! Không còn mặt mũi nào để gặp người!
Ngự y sẽ kết luận mạch chứng như thế nào? Ban đêm Trăn Trăn công chúa triệu ngự y đến gấp, chỉ vì lần đầu tiên nhìn thấy nguyệt sự?
A!!! Nam Cung Tĩnh Nữ ảo não hét lên một tiếng, sau đó đuổi Thu Cúc ra ngoài.
Đèn đỏ treo trước tẩm điện cũng bị tháo xuống. Trong lúc có nguyệt sự, phu thê cần phải ở riêng...
Tề Nhan bị Thu Cúc mời tới thiên điện ngủ tạm một đêm...
Ban đêm, Tề Nhan đột nhiên nghe thấy vài tiếng bước chân vụn vặt ở bên ngoài cửa. Nam Cung Tĩnh Nữ mặc trung y, bọc áo choàng trộm lẻn vào phòng nàng.
Tề Nhan vừa mới mở cửa, Nam Cung Tĩnh Nữ đã bổ nhào vào lồng ngực nàng. Dù cho Tề Nhan có dỗ dành như thế nào đi chăng nữa, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không chịu ngẩng đầu. Nàng ôm chặt lấy vòng eo Tề Nhan, vùi mặt vào ngực Tề Nhan.
Tề Nhan: "Điện hạ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ rầu rĩ nói: "Không cho nhìn ta!"
Tề Nhan nghe lời ngẩng đầu lên, Nam Cung Tĩnh Nữ lại nói: "Hai ngày nữa ngươi phải đi xa, tuy Thu Cúc dặn dò ta không được cùng ngươi..."
Tề Nhan: "Thần cũng không nỡ xa điện hạ. Đêm đã khuya, đứng ở cửa sẽ bị gió thổi, điện hạ có muốn vào trong với thần không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút chần chờ. Không phải nói nữ tử có nguyệt sự thì không được cùng phòng sao...
"Có thể sao?"
"Chờ đến khi trời sáng, thần sẽ lặng lẽ đưa điện hạ về chính điện. Người không nói, ta không nói, sẽ không ai biết điện hạ đã tới đây."
Đêm đó, Nam Cung Tĩnh Nữ cứ vùi vào lòng Tề Nhan mãi cho đến khi hừng đông. Phần lớn thời gian hai người đều im lặng, nhưng các nàng cũng nói không ít chuyện riêng tư.
Thỉnh thoảng Tề Nhan sẽ xoa lòng bàn tay vào nhau để tay nàng nóng lên, sau đó lại dán lên bụng nhỏ Nam Cung Tĩnh Nữ. Tuy Nam Cung Tĩnh Nữ có chút xấu hổ, nhưng nàng vẫn đỏ mặt ngoan ngoãn hưởng thụ sự dịu dàng của người yêu.
- --
Trong thành lũy kinh thành nguy nga, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn dần hóa thành một cái chấm nhỏ, sau đó biến mất...
Xe ngựa cũng dần xóc nảy, mà Tề Nhan cũng thoát ra khỏi những hồi ức. Nàng tùy tay lấy một cái móc sắt chọc vào lò than, ngọn lửa im lặng bùng lên, tỏa ra hơi ấm nhàn nhạt.
Hai năm, đây là lần đầu tiên nàng cách xa Nam Cung Tĩnh Nữ như vậy. Nhưng nàng lại cảm thấy, lòng của các nàng vẫn mãi hướng về nhau.
Kinh thành ở phương nam, Lạc thủy ở phương bắc. Càng đi về phía bắc thì càng lầy lội, mưa to tầm tã, gió lớn gào thét...
Con ngựa thỉnh thoảng hí vang, tâm tình của mọi người đều cẩn thận và nặng trĩu.
Thời tiết như vậy và sứ mệnh mà bọn họ đang gánh trên vai, thật đúng là khiến cho người ta không thở nổi.
Quan viên trong thành đều biết chuyện sức khỏe của phò mã Trăn Trăn công chúa, Thị lang Công bộ Tề đại nhân không được tốt.
Đội ngũ xuất phát được nửa tháng, nhưng số lần Tề Nhan xuống xe ngựa có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngay cả thị vệ lái xe cũng đều thật cẩn thận hầu hạ nàng.
Nhờ vậy, nàng chỉ cần ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, thỉnh thoảng xốc màn cửa sổ, nhìn xem hôm nay mưa rền gió dữ như thế nào là được.
Đội ngũ đi một tháng, rốt cuộc cũng tới châu phủ gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất: Tấn Châu.
Có thể nói châu phủ này là nơi xảy ra nhiều thiên tai nhất, mà đây cũng là cố hương của Tề Nhan.
Đợt ôn dịch vào năm đầu Cảnh Gia khiến cho Tấn Châu nhà tan cửa nát. Tuy đã mười năm trôi qua, nhưng dân cư ở đây vẫn rất thưa thớt. Thành phòng thủ thì cũ kỹ, ống thoát nước có cũng như không, một hồi mưa to đã đủ khiến cả thành trì tê liệt.
Cũng may trước đây Tấn Châu từng có một thời huy hoàng. Tiền triều đã từng xây dựng hành cung ở chỗ này, mà Thái thú Tấn Châu đã sớm tu sửa hành cung ấy trước khi Nam Cung Vọng xuất phát, bọn họ tới thì có thể vào ở.
Tề Nhan là hoàng thân quốc thích, lại là người ngầm phụ tá Nam Cung Vọng, vì thế chỗ ở của nàng được sắp xếp ở gần biệt viện của Nam Cung Vọng.
Mọi người dùng bữa tối ở trong viện. Trời vừa tối, Nam Cung Vọng đã dẫn theo hai tên tâm phúc của hắn đến biệt viện.
Tề Nhan đặt quyển sách trên tay xuống, cung kính hành lễ: "Điện hạ."
Nam Cung Vọng ngồi vào chủ vị, giơ tay xoa xoa bả vai: "Muội phu không cần giữ lễ, mấy ngày nay ngươi mệt lắm rồi đúng không? Ngồi xuống nói chuyện đi."
Tề Nhan: "Tạ điện hạ."
Nam Cung Vọng lấy một bản vẽ từ trong lồng ngực ra: "Đây là bản vẽ đo lường thủy vận do thợ thủ công trước kia vẽ. Mấy ngày nữa Công bộ sẽ rất bận rộn, ngươi nhìn xem trước đi."
Tề Nhan nhìn lướt qua, bình tĩnh nói: "Điện hạ cũng biết, chức vị Thị lang Công của thần 'có tiếng mà không có miếng'. Thần đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, còn phải làm phiền điện hạ quyết định giúp."
Nam Cung Vọng cười, lấy bản vẽ lại: "Bản cung tới tìm ngươi là vì có chuyện khác muốn thương lượng."
Tề Nhan: "Thần chăm chú lắng nghe."
Ánh mắt Nam Cung Vọng vô cùng kiên quyết: "Bản cung muốn mượn cơ hội lần này để tiếp xúc với Tiết độ sứ châu phủ và Tướng quân dẫn binh ven đường đi. Nếu như có thể, ta cũng muốn gặp mặt Tiết độ sứ bắc Cửu Châu Nạp Cổ Tư A Nỗ Kim."
Tuy thần sắc Tề Nhan không thay đổi nhưng nội tâm nàng vô cùng bất ngờ: Nam Cung Vọng muốn tạo phản để bức vua thoái vị? Hay là muốn chiêu binh nâng cao vị thế?
Tề Nhan: "Điện hạ...muốn thần nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo cho người sao?"
Nam Cung Vọng gật đầu: "Không sai. Lần này xuất hành, lão Nhị đã cài cắm vài người vào, mà phụ hoàng nhất định cũng như vậy. Bản cung tuy có tâm lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng trời cho ta cơ hội tốt như thế, ta thật sự không muốn bỏ lỡ. Lão Nhị thì có được lòng dân, tên què quặt lão Ngũ thì gánh trọng trách giám quốc, bản cung rất bị động."
Tề Nhan: "Điện hạ tạm thời đừng nóng nảy, xin cho thần suy nghĩ một chút."
Nam Cung Vọng cũng không có ý rời đi. Hắn tự rót một chén nước cho mình, dường như nếu không có được đáp án trong tối nay thì hắn sẽ ngồi đây mãi.
Nam Cung Vọng uống xong hai chén nước thì Tề Nhan mới ngừng suy tính, nàng quay đầu hỏi: "Triều đình mang đến bao nhiêu bạc cho đợt cứu tế lần này?"
"Một trăm vạn lượng, tính thêm vật tư thì khoảng một trăm ba mươi vạn."
Tề Nhan: "Lần trước Nhị hoàng tử tốn bao nhiêu bạc?"
Nam Cung Vọng: "Quốc khố chi tám mươi vạn, hắn tự bán kho phủ bỏ thêm năm mươi vạn." Vì để có được lòng dân, số tiền an ủi Nam Cung Uy cho mỗi nhà cao đến kinh người!
Tề Nhan cong cong khóe miệng: "Chỉ là chiến tranh mà đã tiêu hết một trăm ba mươi vạn lượng, hiện giờ mấy châu phủ ven bờ Lạc thủy gặp tai hoạ, một trăm ba mươi vạn lượng sao mà đủ?"
Nam Cung Vọng: "Ý của ngươi là...?"
Tề Nhan: "Mấy ngày nữa, điện hạ hãy nhanh chóng trình tấu chương đòi quốc khố chi thêm bạc. Dù Ngũ hoàng tử có cho bao nhiêu đi chăng nữa thì người đều phải tiếp tục đòi thêm."
Nam Cung Vọng: "Sau đó thì sao?"
Tề Nhan: "Rốt cuộc thì Ngũ hoàng tử chỉ là người giám quốc, nhất định không thể thỏa mãn nhu cầu của điện hạ. Chuyện cứu tế cấp bách, vậy thì chỉ có thể mời nha môn các châu phủ ven đường và Tiết độ sứ hào phóng quyên góp."
Ánh mắt Nam Cung Vọng sáng ngời: "Vậy thì bản cung có thể quang minh chính đại gặp mặt bọn họ!"