Sau khi Sở Kiều cõng Tiểu Thất chạy về hậu viện tạp dịch liền nhanh chóng vào phòng bôi thuốc băng bó cho cô bé, bình thuốc Yến Tuấn đưa vô cùng tốt, không cầm máu rất công hiệu mà còn có thêm thuốc mê, Tiểu Thất chỉ rên rĩ mấy tiếng đã chìm vào giấc ngủ say.
Tiểu Bát vốn luôn hôn mê đã tỉnh lại, cũng miễn cưỡng có thể bước xuống giường. Đứa trẻ này lúc trước bị một trận kinh sợ, sau khi tỉnh lại vẫn không mở miệng nói gì, chỉ ngây ra như một người ngốc nhìn Sở Kiều vội vội vàng vàng đi qua đi lại nấu nước chăm sóc cho Tiểu Thất.
Sắc trời dần tối, Sở Kiều lau mồ hôi trên trán, giờ mới cảm nhận được vết thương ở bả vai đau nhức. Nàng tựa người vào vách tường, lắng nghe tiếng thở đều đều của Tiểu Thất, quả tim như bị ai hung hăng nhéo chặt, bị móc ra ném xuống trên mặt băng lạnh lẽo. Nàng nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú cùng nụ cười trong trẻo của Lâm Tích lại một lần nữa quanh quẩn trong đầu, đứa bé trai luôn miệng nói sẽ bảo vệ nàng kia đã bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, nhìn không ra diện mạo.
Một hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống trên mặt nàng, rơi xuống cằm rồi nhỏ xuống trên mu giày bằng vải thô.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng kêu thất thanh, Sở Kiều cả kinh mở cửa đi ra ngoài, chỉ thấy một nữ hài tử chừng mười hai mười ba tuổi đứng trong sân, cô bé nhìn thấy Sở Kiều liền như thấy khúc cây cứu mạng, lập tức chạy đến khóc lớn: “Nguyệt Nhi, Hiệp Tương và các hài tử Kinh gia đều bị Chu quản gia phái người bắt đi rồi.”
Sở Kiều nghe vậy liền nhướng mày, trầm giọng hỏi: “Bị bắt đi? Chuyện xảy ra khi nào?”
“Từ hồi sáng sớm. Ta chỉ tìm được Lâm Tích nên đã để cho hắn đi tìm Tứ thiếu gia cầu tình, nhưng cả ngày vẫn không có tin tức, làm sao bây giờ?”
“Có nói là bắt bọn họ đi làm cái gì không?”
Cô bé lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Nói… nói là đưa đến biệt viện của lão thái gia bên ngoài phủ.”
“Cái gì?” Sở Kiều kinh hô một tiếng.
Lời của nữ hài tử như sấm sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu nàng, mấy ngày nay nàng đã được Lâm Tích kể cho nghe chuyện về lão thái gia cầm thú có đam mê nam sủng cùng luyến đồng, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch như tuyết.
Tiểu Tám đứng ở cửa, nghe vậy chỉ ngây ngốc lững thững tiến lên, kéo kéo góc áo Sở Kiều, tiếng nói rù rì như một con thú nhỏ bị thương, chậm rãi hỏi: “Nguyệt Nhi tỷ, mấy người Hiệp Tương tỷ đâu rồi? Các tỷ ấy đi đâu vậy?”
Sở Kiều chợt có phản ứng, liền lập tức xoay người chạy như điên ra ngoài.
“Nguyệt Nhi!” Nữ hài tử ở phía sau kêu lên một tiếng nhưng Sở Kiều vẫn không hề quay đầu lại.
Một dự cảm bất an nhanh chóng dâng lên trong lòng Sở Kiều, nàng không biết mình có đến kịp hay không, không biết mình có còn cơ hội cứu những đứa trẻ kia hay không, nàng chỉ có thể cố hết sức chạy nhanh về phía trước, một khắc cũng không dám ngừng.
Vượt qua Thanh Sơn viện, chuồng ngựa, vườn hoa hậu viện, xa hơn nữa chính là hành lang gấp khúc dẫn đến tiền viện. Ngay lúc đó, phía trước đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, Sở Kiều cẩn thận dừng cước bộ lại.
“Nguyệt nhi tỷ?” Một giọng nói nho nhỏ vang lên từ phía sau.
Sở Kiều sửng sốt quay phắt lại, chỉ thấy Tiểu Bát một thân áo ngắn rộng thùng thình đang đứng ở phía sau nàng, ngay cả giày cũng không mang, ngơ ngác hỏi một cách tội nghiệp: “Mọi người Hiệp Tương tỷ đi đâu hết rồi?”
Sở Kiều kéo Tiểu Tám, xoay người nép vào bụi hoa ở một góc. Đã vào đông nên hoa cỏ nơi này đã sớm rụng hết, cũng may hiện giờ đang là buổi tối, dưới ngọn đèn dầu thưa thớt không nhìn kỹ cũng rất khó bị phát hiện. Tiếng bước chân ngày càng gần, là bốn người đang cùng đẩy một chiếc xe kéo, một người đẩy phía sau, ba người kéo bên hông thành xe. Con đường này vốn hết sức hẻo lánh, trừ hạ nhân quét dọn thì rất có ít người đi qua, Sở Kiều kéo Tiểu Bát đứng trong bụi hoa, định bụng lẳng lặng chờ những người này rời khỏi mới tiếp tục đi.
Đám người đi đến chỗ hai người Sở Kiều đang đứng thì đột nhiên dừng lại, Tiểu Bát hiển nhiên sợ hãi đến run rẩy cả người, tay cô bé nắm chặt áo Sở Kiều, một cử động nhỏ cũng không dám làm.
Một gã cất giọng nói thô kệch: “Các huynh đệ, hay là dừng chân một lát? Đi một đoạn đường dài như vậy còn chưa được nghỉ ngơi lần nào, ta thèm rít chút thuốc rồi.”
Mấy người khác cười nói: “Lão Lưu đến cơn ghiền thuốc lá rồi.”
Cả đám vừa cười ha ha vừa đánh lửa châm thuốc.
Sở Kiều đang gấp trong bụng, nghe vậy thì khẽ cau mày. Một cơn gió lạnh chợt thổi qua, Tiểu Bát ăn mặc đơn bạc nên run rẩy càng thêm dữ dội. Ngọn gió đột nhiên trở mạnh, thổi lật ngược tấm chiếu phủ trên xe lên, tấm chiếu quay tròn vài vòng trên không trung rồi rơi phạch xuống trên mặt đất. Dưới ánh đèn dầu leo lét, mặt chiếu hiện rõ một mảnh máu tươi đỏ sậm.
Sở Kiều cùng Tiểu Bát cùng nhau nhìn về phía xe, nhất thời như bị sét đánh. Sở Kiều nhanh chóng đưa tay bịt miệng Tiểu Bát.
Ánh trăng xuyên thấu tầng mây, chiếu rõ tầng tầng lớp lớp thi hài trẻ con trên chiếc xe đẩy nằm ngổn ngang như củ cải trắng không có sinh mệnh. Thân thể nho nhỏ trần truồng của Hiệp Tương đầy vết xanh tím, hai mắt cô bé mở to, khóe mắt tụ đầy máu đen, hạ thể máu huyết lẫn lộn, hai tay cùng hai chân vẫn còn bị buộc lại về phía sau bằng dây thừng, bị khuất nhục bằng tư thế tàn nhẫn quỷ dị nhất.
Một tay Sở Kiều bịt miệng của Tiểu Bát, tay còn lại ôm chặt lấy thân thể cô bé. Đứa trẻ này tựa hồ như đã phát điên, liều mạng muốn đẩy cánh tay đang giữ mình để xông ra, từng giọt nước mắt lớn nóng hổi rơi xuống trên cánh tay Sở Kiều, cô bé không hề khoan nhượng cắn bàn tay trên môi mình, máu tươi tràn ra, theo cổ tay trắng nõn của Sở Kiều chậm rãi nhỏ giọt xuống trên mặt đất. Ánh trăng xuyên qua bụi hoa thưa thớt chiếu lên trên người hai nữ hài tử để lại quang ảnh loang lổ, ảm đảm như sương.
Không biết qua bao lâu, chiếc xe đẩy dần dần đi xa, bốn phía tĩnh mịch. Sở Kiều chậm rãi buông lỏng tay, da thịt trên cổ tay bị cắn đến nhầy nhụa, nhìn vô cùng khinh khủng. Tiểu Bát tựa hồ đã u mê, ngây ngốc không nói nên lời, Sở Kiều đưa tay vỗ vỗ lên mặt Tiểu Bát, cất giọng khàn khàn như tiếng quỷ khóc cẩn thận kêu tên cô bé.
Gió lạnh thê lương vẫn thổi không ngừng, tiếng cây khô xào xạc trong gió làm nổi bật thêm sự yên tĩnh của bóng đêm. Tiếng đàn sáo huyên náo ở tiền viện vẫn chậm rãi truyền đến trong tai, thật giống như âm thanh từ một thế giới khác.
“… Giết bọn chúng…”
Đứa trẻ sáu tuổi đột nhiên đăm đăm mở to hai mắt, lẩm bẩm nói: “Phải đi… đi giết chết bọn chúng.”
Hai mắt cô bé đỏ bừng, nhìn trước sau trái phải như đang tìm kiếm vật gì đó rồi đột nhiên cầm một tảng đá dưới gốc bụi hoa lên, đứng dậy xông ra ngoài. Sở Kiều nhanh tay lẹ mắt bắt được cô bé, ôm chặt nàng vào trong ngực.
“Giết bọn chúng! Phải giết bọn chúng!” Nữ hài tử nhịn không được nữa khàn giọng quát lên, trên khuôn mặt nho nhỏ giàn giụa nước mắt tràn đầy hận thù điên cuồng cùng đau thương tuyệt vọng.
Sở Kiều lòng đau như cắt, ôm thật chặt đứa trẻ đang giãy giụa điên cuồng trong ngực, nước mắt rốt cuộc cũng thi nhau rơi xuống.
Những kẻ súc sinh, đám dã thú cặn bã này có chết một ngàn một vạn lần cũng không đủ để rửa sạch tội.
Sở Kiều chưa bao giờ cảm thấy hận, chưa bao giờ có cảm giác muốn giết người như giờ phút này, nỗi hận như muốn nhấn chìm cả người, nàng thật hận, hận những kẻ đó tàn nhẫn, hận thế đạo vạn ác này, càng hận bản thân mềm yếu, hận sự bất lực của mình, hận mình chỉ có thể trơ mắt nhìn nhưng cái gì cũng không làm được. Tiếng gào khóc của đứa trẻ trong ngực như ngọn dao găm đang từng chút một khóet tim phổi nàng. Nếu hiện giờ trong tay có một khẩu súng tự động, nàng sẽ tuyệt đối không chút do dự vọt vào tiền viện giết chết toàn bộ những người đó.
Đáng tiếc nàng không có, nàng không có gì cả, không tiền, không thế lực, không thân phận, không võ công, không vũ khí. Nàng chỉ là một u hồn bị vây trong thân thể Nguyệt Nhi bé nhỏ ở chốn dị giới này, dù cho có tâm trí cùng kiến thức ngàn năm, nhưng trong giờ khắc này lại cũng chỉ có thể đứng núp trong bụi hoa, ngay cả dũng khí đi ra nhìn những đứa trẻ kia một lần cuối cũng không có.
Sở Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh trăng lạnh lùng trong trẻo chiếu lên trên mặt nàng, nàng âm thầm thề với bản thân, chỉ một lần này mà thôi, nàng sẽ không bao giờ để có lần thứ hai, sẽ không bao giờ sống với hai bàn tay trắng như vậy nữa… không bao giờ cho phép bản thân tiếp tục cuộc sống không chút năng lực tự vệ như thế này nữa…
Ánh trăng lạnh lẽo bàng bạc như nước trải khắp phủ đệ rộng lớn của Gia Cát gia, hai tiểu nô lệ cấp thấp đứng nép mình bên bụi hoa trong hoa viên hậu viện, giống như hai con cún nhỏ bị mất mẹ đang tựa vào nhau, nhưng trong mắt lại sôi trào cừu hận đủ để phá hủy trời đất.
Lúc trở lại hậu viện tạp dịch đã là đêm khuya, còn chưa qua khỏi cửa viện Sở Kiều liền phát hiện cửa phòng đang mở rộng, trong lòng nhất thời chợt lạnh, nàng buông tay Tiểu Bát nhanh chóng chạy vào bên trong, chỉ thấy trong phòng một mảnh hỗn loạn, tấm chăn trên giường dính đầy máu đen, mặt đất có rất nhiều dấu chân người nhưng tuyệt nhiên không thấy nửa bóng dáng của Tiểu Thất.
“Nguyệt Nhi, các muội đã trở lại!”
Chính là nữ hài tử lúc trước đột nhiên chui ra từ trong đống củi ở góc tường, Sở Kiều vội vàng tiến đến kéo tay cô bé, trầm giọng hỏi: “Tiểu Thất đâu? Tiểu Thất đi đâu rồi?”
Cô bé khóc nói: “Chu quản gia dẫn người đến, nói là Tiểu Thất đã mất tay, sau này không thể làm việc được nữa nên muốn ném muội ấy vào trong hồ cho cá sấu ăn.”
Trước mắt Sở Kiều tối sầm, suýt nữa đã bất tỉnh, trái tim trong khoảng thời gian ngắn không thể chịu nổi áp lực, nàng níu chặt vát áo nữ hài tử, khàn giọng gằn từng chữ hỏi: “Đi bao lâu rồi? Đã đi bao lâu rồi?”
“Đã gần một canh giờ rồi, Nguyệt Nhi, không thể cứu muội ấy được nữa rồi.”
Sở Kiều quay đầu nhìn về phía Tiểu Bát đang đứng ở cửa, hai mắt cô bé đỏ bừng, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng. Tầm mắt hai người vừa chạm vào nhau, nước mắt liền rơi xuống lã chã, tuy nhiên ai cũng không khóc thành tiếng.
“Nguyệt Nhi, ta phải trở về, các muội phải cẩn thận một chút. Ta nghe người ở phòng giặt nói, Chu quản gia là cố ý nhắm vào các muội, các muội có phải đã làm chuyện gì đắc tội hắn rồi không?”
Trong phòng dần dần trở nên yên tĩnh, trong khuôn viên trống trải của hậu viện tạp dịch, hai đứa bé vẫn lẳng lặng đứng, thật lâu không nói một lời.
Khi tiếng trống canh ba vừa điểm, hai đứa trẻ cuối cùng của Kinh gia lén lút xuyên qua rừng Thanh Thạch, đi đến cái hồ phía sau phủ Gia Cát. Rừng trúc chập chờn trong gió lạnh, quanh cảnh quanh hồ là cảnh chết, mặt hồ tĩnh lặng như tờ, thoạt nhìn không có gì khác ngày thường.
Sở Kiều quỳ xuống trên sườn núi cao, nói với Tiểu Bát ở bên cạnh: “Tiểu Bát, quỳ xuống dập đầu với ca ca cùng các tỷ tỷ.”
Tiểu Bát còn chưa đầy bảy tuổi, trải qua đại biến tối nay, khuôn mặt đã mất đi vẻ non nớt ngây thơ của một đứa trẻ, cô bé lẳng lặng quỳ xuống bên cạnh Sở Kiều, hướng về phía hồ nặng nề dập đầu ba cái.
“Tiểu Bát, muội có hận chỗ này không?”
Nữ hài tử không nói một lời gật đầu, tiếng nói bình thản nhàn nhạt của Sở Kiều vẫn tiếp tục: “Vậy muội có muốn rời đi không?”
Cô bé trầm giọng nói: “Muốn.”
Sở Kiều đưa mắt nhìn về phía trước, khẽ nhíu mày rồi nheo mắt lại, chậm rãi nói giọng bình thản không chút gợn sóng: “Tỷ tỷ hứa với muội, tỷ tỷ sẽ nhanh chóng dẫn muội rời đi. Nhưng trước đó chúng ta còn có chút việc cần hoàn thành, làm xong chuyện chúng ta liền sẽ rời khỏi đây.”
Cô bé lẳng lặng gật đầu, dập đầu trên mặt đất, trầm giọng nói từng chữ: “Hiệp Tương tỷ, tỷ luôn cầu xinh Thần Phật phù hộ, nhưng mắt ông trời sớm đã bị mù, tỷ mang theo ca ca cùng các tỷ tỷ khác đi chậm một chút chờ nhìn xem, nhìn muội cùng Nguyệt Nhi tỷ báo thù cho mọi người.”
Gió rét vẫn gào thét, bóng đêm thâm trầm, trên sườn núi bên cạnh rừng Thanh Thạch, hai bóng dáng nho nhỏ đang nắm chặt tay dựa vào nhau.
Tháng 12, phía Tây của Thượng Thận xuất hiện loạn dân, vị trí sao Xích Thủy không ổn định, ánh sáng sao Thiên Lang ảm đạm, sao Đại Kim bị chệch vị trí. Không đến hai mươi ngày, náo động càng lúc càng lớn, hơn vạn dân chúng Thượng Thận đã bị cuốn vào trong khói lửa chiến tranh. Thượng Thận có vị trí địa lý đặc thù, là nơi tiếp giáp giữa đất phong của gia tộc Ba Đồ Cáp và quản hạt Bắc Yến dưới quyền của Yến vương. Thời bình hai bên tranh đoạt địa phận này không ngừng nhưng khi có loạn thì lại thoái thác đùn đẩy lẫn nhau. Cho đến nay, dưới sự quản thúc chặt chẽ từ đế đô Chân Hoàng, gia tộc Ba Đồ Cáp và Yến vương cũng đồng loạt phái tinh binh đi bình loạn, nhưng cũng chỉ là lý luận suông, cố làm ra vẻ mà thôi. Bạo động từ nạn dân gây ra không hề giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng thêm nghiêm trọng, văn thư cầu cứu các loại không ngừng bay đến đế đô, thỉnh cầu hội trưởng lão phái binh giúp đỡ.
Ngày 27 tháng 12, sao Phá Quân xuất hiện làm lu mờ sao Chiêu Minh, thái cung Khâm Thiên bói ra quẻ: “Hướng Thái Bạch trống rỗng, phía Xích Thủy âm lãnh, Phá Quân hiện thế, chính là đại hung!”
Bảy đại môn phiệt* thương thảo cả đêm, quyết định cử bộ binh Hoàng Thiên đi Đông Bắc bình loạn Thượng Thận. Tấu chương được đưa đến cung Thịnh Kim, hoàng đế liền duyệt một chữ ‘chuẩn’.
*Môn phiệt = quý tộc; nhà thế phiệt (trong xã hội phong kiến chỉ những gia đình có quyền có thế)
Trong khoảng thời gian ngắn, đế đô Chân Hoàng xuất hiện đại loạn, phe phái các đại thế gia đều vô cùng khẩn trương, trong bóng đêm thâm trầm đen như mực, mạch nước ngầm dưới tầng băng dày cộm đã bắt đầu nặng nề chảy một cách mãnh liệt.
Ngay lúc này, Sở Kiều đang ở tại Bắc Đình sục sạo các bụi cỏ khô tìm kiếm hang ổ của đám rắn ngủ đông. Đột nhiên nghe thấy tiếng kèn vang rền còn hơn tiếng kêu cao vút của bạch hạc, âm thanh như muốn xuyên thủng màn nhĩ nặng nề mà hùng hồn kéo dài một hơi, nàng chậm rãi đứng thẳng người, nheo mắt nhìn về phía Nam, là hướng cung Thịnh Kim tọa lạc.
Màn đêm dày đặc bao phủ khiến con đường trở nên rất khó đi.
Sau giờ Ngọ ngày thứ hai, bên dưới mái ngói lưu ly Thanh Sơn viện có hai con chó tuyết bằng ngọc đáng yêu, tia nắng ban mai chiếu rọi xuống mặt ngọc phản chiếu ánh sáng trong suốt lấp lánh. Trận đại tuyết đầu mùa tối qua đã phủ một lớp tuyết dày hơn một tấc lên trên nền đất, hạ nhân quét dọn đều đưa mắt nhìn thẳng khi đi ngang hai con chó tuyết bằng ngọc, dường như e sợ nhìn nhiều hơn một cái liền sẽ rước họa vào thân.
Cẩm Ti trên người mặc áo gấm màu tía, la quần màu hồng phấn, hông thắt dải lụa hồng nhạt, đứng trên mặt tuyết trắng lóng lánh càng thêm vẻ thanh tú xinh đẹp. Nữ hài tử cả ngày hầu hạ bên cạnh Tứ thiếu gia chỉ mới mười ba tuổi nhưng đã trỗ mã trở nên vô cùng duyên dáng yêu kiều. Tiểu cô nương thường ngày rất dịu dàng ngoan ngoãn khi đi theo bên cạnh chủ tử hiện giờ lại có chút ngang ngược, nàng đưa ánh mắt chán ghét nhìn đám hài tử trên người chỉ mặc một cái áo ngắn thật mỏng đang ôm chặt con chó tuyết bằng ngọc, ngữ điệu lạnh lẽo nói: “Ôm chặt vào, thiếu gia đã nói đây là ngọc sống, chỉ cần mượn hơi người thì sẽ càng thêm sáng bóng, đám nô lệ ti tiện các ngươi hôm nay gặp may mới được làm việc cho Tứ thiếu gia, không được lười biếng. Khi ta trở về, phát hiện ai không nghe lời thì sẽ ném tất cả vào hồ làm thức ăn cho cá sấu.”
Bọn nhỏ nhất thời sợ hãi, rụt rè gật đầu đáp ứng, Cẩm Ti cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi vào bên trong nhà hoa ấm áp.
Sau khi tuyết rơi, tiết trời càng trở nên lạnh giá, dù có mặc áo lông chồn với ôm lò sưởi thì cũng không đủ, càng không cần phải nói đến chuyện chỉ mặc một bộ áo mỏng đứng giữa trời tuyết. Không đầy chốc lát, môi của đám trẻ đều đã xanh mét vì lạnh. Ngay lúc đó Sở Kiều bưng một khay đào đang đi đến từ hướng Lam Sơn viện, Cẩm Ti nhìn thấy liền vội vàng chạy ra khỏi nhà hoa kêu nàng một tiếng.
Sở Kiều quay người lại, sắc mặt hồng nhuận, dáng vẻ ngây thơ, nghiêng đầu nói: “Cẩm Ti tỷ, có chuyện gì vậy?”
“Tứ thiếu gia đang nghỉ trưa, đưa đào cho ta là được.”
Sở Kiều mỉm cười gật đầu, thành thật đưa khay đào cho nàng. Cẩm Ti cười lạnh một tiếng, xoay người ôm khay đào đi vào nhà hoa. Ai ngờ còn ngồi chưa yên vị, một tiếng gầm nhất thời vang lên từ bên trong Thanh Sơn viện. Cẩm Ti bối rối để rỗ đào xuống, vội vàng chạy về phía đó. Còn chưa tới cửa thì một cái bóng dài mảnh có năm màu bay ra từ bên trong đập cái bộp lên trên mặt nàng, xúc cảm mềm mại lại lạnh như băng, mang thêm mùi tanh hôi.
Cẩm Ti cúi đầu nhìn xuống, phát hiện là một con rắn hổ đất nhỏ thì nhất thời hồn vía lên mây, kinh hoàng hét lên một tiếng rồi té bệch xuống trên mặt đất.
Sở Kiều chạy vào phòng, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt một thân áo gấm xanh nhạt đang ngồi dựa trên ghế mềm, cổ tay chảy máu đen ròng ròng, hiển nhiên đã bị rắn cắn. Nàng lập tức tiến lên kéo cổ tay hắn, cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn đâm về phía vết cắn.
Gia Cát Nguyệt nổi giận, vừa định mở miệng mắng thì Sở Kiều đã cúi xuống mút mạnh lên dấu rạch hình chữ thập trên vết rắn, phun phì phì ra hai cái rồi gấp gáp nói: “Xin thiếu gia ngàn vạn lần đừng dùng lực, nếu không độc sẽ lan nhanh hơn, bây giờ nô tỳ lập tức đi tìm đại phu.”
Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa đã tụ tập một đám đông nô tài, Cẩm Chúc thất kinh xông đến đẩy Sở Kiều ra, quỳ xuống nắm lấy tay Gia Cát Nguyệt kêu lên: “Thiếu gia, người làm sao rồi?”
“Cút ngay!” Gia Cát Nguyệt nhướng mày, một cước đá thẳng vào ngực Cẩm Chúc, trầm giọng quát lên: “Một đám phế vật vô dụng!”
Tay Cẩm Chúc sờ trên đất, nhất thời kêu thảm một tiếng, chỉ thấy trên mặt đất có rắn rết cùng côn trùng bò lổn ngổn, khoảng hơn hai mươi con, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Sở Kiều nhanh chóng nhảy sang cầm lấy giá nến đốt lên, dùng ánh lửa đuổi rắn. Đám rắn rết cùng côn trùng sợ lửa nên đều tản ra.
Đại phu trong phủ Gia Cát gấp gáp chạy tới, toàn bộ nô tài đều bị đuổi ra ngoài, bọn hạ nhân hầu hạ trong Thanh Sơn viện nơm nớp lo sợ quỳ gối ở cửa, mặt ai cũng đều xám như tro.
Chốc lát sau, đại phu đi ra khỏi phòng, hướng về đám hạ nhân nói: “Ai là Tinh Nhi cô nương?”
Vóc người thấp bé của Sở Kiều chậm rãi đứng lên từ phía sau, nàng giơ tay lên, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, là ta.”
Đại phu không ngờ lại là một hài tử nhỏ như vậy nên hơi có chút sững sờ, trầm ngâm một hồi lâu rồi trầm giọng nói: “Ngươi vào đi, Tứ thiếu gia nói ngươi đã giúp người hút máu độc, muốn lão phu kiểm tra cho ngươi một chút.”
Trước sau cùng hai bên hơn trăm tên hạ nhân đều đồng loạt kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Kiều. Sở Kiều có chút khủng hoảng, trước tiên quỳ xuống dập đầu mấy cái cảm kích ân nghĩ của Tứ thiếu gia rồi mới đi theo đại phu vào bên trong. Chi một lát sau Sở Kiều đã đi ra ngoài, sắc mặt vẫn vô cùng kính cẩn, bộ dáng nhìn không ra bất kỳ chút cao ngạo đắc ý nào. Sau khi đại phu rời đi, hai nha đầu Cẩm Ti và Cẩm Chúc mới mang vài hạ nhân cấp cao đi vào phòng Gia Cát Nguyệt.
Gia Cát Nguyệt tựa lưng ngồi trên ghế, ánh mắt khép hờ, trầm giọng nói: “Hôm nay là ai hầu hạ trong phòng?
Cẩm Chúc nhìn Cẩm Ti một cái, mặt đã xám ngoét, dập đầu rồi ấp úng đáp: “Dạ thưa thiếu gia, là nô tỳ. Nô tỳ vừa rồi mới…”
“Không cần nói nữa.” Gia Cát Nguyệt lạnh lùng nói: “Ngươi đã biết quy củ trong viện ta, Thanh Sơn viện từ trước đến nay không nuôi hạ nhân vô dụng ăn không ngồi rồi. Tự mình đi nhận ba mươi roi, sau đó cầm thư của ta đi An Quân viện nhận chức khác.”
Cẩm Chúc vừa nghe xong, nước mắt liền chảy xuống, nàng quỳ rạp xuống trên mặt đất lớn tiếng khóc ròng: “Thiếu gia, xin người tạm tha cho nô tỳ một lần này, sau này nô tỳ sẽ không dám nữa.”
Gia Cát Nguyệt khẽ nhíu mày, hai gã đại hán lực lưỡng liền lập tức tiến lên kéo Cẩm Chúc ra ngoài.
“Ai là người giữ cửa?”
Hai gã gia đinh quỳ trên đất, run rẩy dập đầu đáp: “Tiểu nhân có tội, van xin thiếu gia cho tiểu nhân một con đường sống.”
Gia Cát Nguyệt mở mắt ra, dửng dưng liếc họ một cái rồi trầm giọng nói: “Là hai người các ngươi?”
Nói xong hắn liền khẽ hừ một tiếng: “Các ngươi từ đến nay cũng là đánh người khác, đã vậy thì đi qua bên kia cầm gậy đánh lẫn nhau đi, người nào chết trước thì kẻ còn lại sẽ không cần chịu phạt.”
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, Gia Cát Nguyệt vì cổ tay bị thương nên tâm phiền ý loạn, hắn cau mày nói với đám người còn lại: “Còn không cút đi, nhìn các ngươi ta càng thêm phiền lòng.”
Tất cả như được đại xá, lập tức đồng loạt lui ra ngoài. Ngay lúc đó, một thanh âm nho nhỏ đột nhiên vang lên: “Thiếu gia, nô tỳ có thể đem mấy chậu than ở ngoài hiên đi không?”
Gia Cát Nguyệt nhăn trán: “Ngươi nói cái gì?”
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy chính là tiểu nữ nô mới vào hầu hạ trong Thanh Sơn viện ngày hôm kia, cô bé cất giọng non nớt chậm rãi nói: “Hiện tại tuy đã là mùa đông, nhưng vị trí địa lý của Thanh Sơn viện có chút đặc thù, nơi này ở sát với ôn tuyền, khí hậu ấm áp hơn nơi khác nhiều, vì thế sẽ thu hút nhiều loại côn trùng sâu muỗi. Bên ngoài đặt nhiều chậu than tỏa nhiệt như vậy, sẽ càng hấp dẫn đám chim chuột đến ăn sâu muỗi, chuột lại là thức ăn của rắn, tất sẽ dẫn rắn mò đến. Đây là kiến thức thường thức, nô tỳ đúng ra phải sớm nghĩ đến mới phải.”
Gia Cát Nguyệt nhíu chặt mày, một hồi lâu mới xoay đầu trầm giọng hỏi: “Là ai đưa mấy chậu than này đến?”
Cẩm Ti sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ trả lời: “Bẩm thiếu gia, mấy chậu than này là do Chu quản gia đưa tới ngày hôm qua. Chu quản gia có nói đây là đặc sẳn Nam Cương, có lẽ thiếu gia sẽ thích nên cố ý bảo nô tỳ bày ở ngoài hiên.”
“Chu Thuận?” Gia Cát Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trong mắt lạnh đi, chậm rãi nói: “Hắn làm quản gia đúng là càng ngày càng uy phong rồi, lần sau nếu hắn mua được chủy thủ từ Tây Vực, bảo ngươi đặt trên giường bổn thiếu gia thì ngươi cũng sẽ làm theo?”
Cẩm Ti kinh hãi, vội vàng quỳ xuống dập đầu nói: “Nô tỳ không dám!”
Gia Cát Nguyệt lạnh nhạt không nói, bọn hạ nhân vừa định rời đi thì hắn đột nhiên nói: “Ngươi, sau này ở trong phòng hầu hạ ta.”
Mọi người sửng sốt, cũng không biết Gia Cát Nguyệt là nói ai. Hắn không nhịn được cau mày, chỉ vào Sở Kiều nói: “Chính là ngươi.”
Toàn bộ luồng mắt nhất thời tề tụ lại trên người Sở Kiều, nàng cúi đầu cung kính đáp: “Nô tỳ tuân lệnh.”
Rời khỏi chính phòng, bọn họ liền nhìn thấy Cẩm Chúc toàn thân đầy máu tươi vừa bị ném lên xe ngựa. Bị đánh ba mươi đại bản, còn bị ném đến chỗ như An Quân viện, một nữ tử yếu đuối làm gì còn mạng nữa chứ?
Cẩm Ti nhìn mà lạnh cả sống lưng, tay chân cơ hồ đều có chút run run. Ngay lúc đó, một giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên ở sau lưng, Cẩm Ti quay đầu lại, chỉ thấy Sở Kiều đang cười híp mắt với nàng, cất giọng ngọt ngào nói: “Cẩm Ti tỷ tỷ, sau này chúng ta sẽ cùng nhau làm việc, ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, còn cần tỷ tỷ chiếu cố đấy!”
Chẳng hiểu vì sao, Cẩm Ti trong thoáng chốc lại có chút hốt hoảng, nàng nhìn nhìn Sở Kiều, cố gắng trấn định nói: “Cùng là nô tài, dĩ nhiên phải nên chiếu cố lẫn nhau.”
“Vậy sao?” Sở Kiều cười một tiếng, nói tiếp: “Vậy Cẩm Ti tỷ thấy có nên thư thả với mấy hài tử đang ôm noãn ngọc kia một chút không?”
Cẩm Ti có chút không vui trong bụng nhưng vẫn gật đầu nói: “Cũng đã một thời gian, các nàng đi được rồi.”
“Ta đây thay các nàng cảm ơn tỷ trước.” Sở Kiều cười híp mắt rồi tiêu sái đi qua để cho đám trẻ đã đông lạnh đến trắng xanh mặt tản ra, sau đó tựa như chợt nhớ tới cái gì, xoay người lại nói: “Nếu ngày đó Cẩm Chúc tỷ cũng có thể nói giống như Cẩm Ti tỷ thì thư đồng Lâm Tích đã không bị thiếu gia đánh chết, bởi mới nói làm người nhất định phải có lòng thiện lương. Tỷ nhìn xem, Lâm Tích mới chết có ba ngày mà Cẩm Chúc tỷ đã đi theo rồi, ngẫm lại quả thật khiến người ta lạnh sống lưng.”
Cẩm Ti đã không thể giả vờ được nữa, mặt trắng bệch mở to mắt nhìn chằm chằm Sở Kiều, chỉ cảm thấy đứa trẻ này toàn thân đều là tà khí khiến người khác sợ hãi.
Sở Kiều chậm rãi tiến lên, kiễng chân rướng người nói bên tai Cẩm Ti: “Có câu ác giả ác báo, thiện giả thiện lai, không phải sẽ không có báo ứng, chỉ chẳng qua chưa đến lúc mà thôi, ngươi nói có đúng không?”
Cẩm Ti cả kinh, nhất thời lùi về phía sau một bước, xoay người muốn rời đi thì Sở Kiều đã nhanh tay lẹ mắt bắt được bả vai nàng, Cẩm Ti kinh hãi mạnh mẽ giật ra, hét lớn: “Ngươi muốn làm gì?”
Sở Kiều lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, trên mặt không còn giữ nửa ý cười, trầm giọng nói: “Ngươi khẩn trương cái gì? Ta bất quá chỉ muốn ngươi trả khay đào kia lại cho ta mà thôi.”
“Đào?”
“Bây giờ ta và ngươi đều là nha hoàn hầu hạ trong phòng, không phân biệt cao thấp, ta đã khổ cực đi đến Nam Uyển hái đào thì cũng nên tự mình trình đào lên cho thiếu gia, không phải sao?”
Cẩm Ti nghe xong, nhất thời á khẩu không trả lời được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!