*Liên tiêu đái đả = Một cách đánh của quyền thuật, vừa ngăn chặn vừa hóa giải thế đánh của đối phương (tiêu: hóa giải), vừa ra đòn phản kích (đả: công kích)
Chu Thuận ở Gia Cát phủ đã hơn mười năm, ít nhiều cũng tích lũy không ít kinh nghiệm. Mặc dù đáy lòng hắn đã nhận định Cẩm Ti và Cẩm Chúc tranh thủ tình cảm nên mới gây chuyện liên lụy đến hắn, nhưng một mặt khác lại sợ Gia Cát Nguyệt không thật sự tin tưởng mà ngược lại hiểu lầm hắn là vì muốn giải tội mà cố ý gài tang vật hãm hại Cẩm Ti. Cho nên hắn đã mắt nhắm mắt mở không để cho chưởng sự viện đánh chết Cẩm Ti, chính là muốn ngay mai nhân lúc Đại thiếu gia có thời gian rảnh sẽ đem chuyện này bẩm báo lên.
Ban đêm, chưởng sự viện im lìm tĩnh mịch, bên trong phòng chứa củi tối đen như mực, Cẩm Ti da thịt cả người hầu như bị lật lên, phủ đầy vết voi, nhìn ra được nàng vừa mới bị trọng hình. Sở Kiều đứng ở trước mặt Cẩm Ti, múc một bầu nước giội thẳng lên mặt nàng.
Cẩm Ti hừ một tiếng, chậm rãi tỉnh lại, vừa nhìn thấy Sở Kiều thì lập tức giận dữ, hung ác kêu lên: “Tiểu tiện nhân! Ngươi còn dám tới gặp ta?”
Sở Kiều vẫn trầm tĩnh đứng yên, lẳng lặng nghe nàng lớn tiếng mắng, hồi lâu sau mới cười nhạt nói: “Ngươi nếu thật sự muốn chết thì có thể tiếp tục la hét.”
Cẩm Ti toàn thân nhuốm máu, mặt mũi tái nhợt nhưng lồng ngực lại đang phập phồng kịch liệt, trên mặt tràn đầy vẻ oán hận.
Sở Kiều lắc đầu, chậm rãi nói: “Không có người đả thương hổ thì sao hổ lại có ý hại người? Ta đã sớm cảnh cáo nhưng ngươi vẫn nhiều lần đối nghịch với ta, hôm nay nếu ngươi không theo dõi ta thì sao lại có kết cục này? Tất cả cũng là do một mình ngươi gieo gió gặt bão, oán được ai chứ?”
“Tiểu tiện nhân độc ác, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Sở Kiều than nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi chẳng lẽ thật sự muốn chết như vậy sao?”
Cẩm Ti sửng sốt, Sở Kiều tiếp tục nói: “Ta vốn không có ý hại ngươi, hôm nay cũng chỉ là muốn cho ngươi một bài học mà thôi. Đáng tiếc Tứ thiếu gia lại không chịu cứu ngươi, xem ra ngươi chỉ có thể theo Cẩm Chúc đi xuống đáy hồ.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Cẩm Ti nhất thời lại trắng bệch thêm mấy phần, nàng nhìn Sở Kiều chằm chằm, trong mắt đột nhiên hiện ra một tia dục vọng cầu sinh, vội vàng nói: “Tinh Nhi, ta và ngươi ngày thường không oán không thù, Lâm Tích bị đánh chết đều là vì chủ ý của Cẩm Chúc, ta bất quá chỉ phụ họa mấy câu mà thôi. Ngươi có thể lặng yên không một tiếng động đến thì tất nhiên có thể cứu ta ra khỏi đây, van cầu ngươi cứu ta với, ta không muốn chết!”
Cẩm Ti nói xong, không nhịn run rẩy cả người khóc lên. Sở Kiều than nhẹ một tiếng, đặt chiếc bao bố trên lưng xuống, trầm giọng nói: “Đừng khóc, ngươi cho rằng ta tối nay tới đây chỉ là để ôn chuyện với ngươi hay sao? Tội ngươi không đáng chết, nếu ta đã hại ngươi lâm vào tình trạng này thì nhất định sẽ không buông tay. Mau mặc bộ y phục này vào, ta lập tức đưa ngươi ra ngoài.”
Sở Kiều vừa nói vừa tiến cởi dây trói trên người Cẩm Ti. Cẩm Ti mừng rỡ, vội vàng nói: “Có thể chạy thoát sao? Thủ vệ trong phủ cẩn mật như vậy.”
“Yên tâm đi, ta đã mua chuộc người giữ cửa sau, lão gia sắp trở về, trong phủ sẽ rất bận rộn, sẽ không có ai để ý truy cứu một nha hoàn nho nhỏ như ngươi đâu. Ngươi chỉ cần chạy ra khỏi phủ thì có thể giữ được mạng.”
Cẩm Ti đi theo sau Sở Kiều, hai người leo ra ngoài theo đường cửa sổ, khi đi ngang qua dãy núi giả ở khu vực bích hồ thuộc Hồng Sơn viện, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên từ xa, chính là gia đinh đi tuần đêm. Cả hai cả kinh, ngay lập tức ngồi xổm xuống trên mặt đất, không dám đi tiếp. Sở Kiều quay đầu lại, nhét một cái bọc nhỏ vào trong tay Cẩm Ti, trầm giọng nói: “Ta đi dụ những người đó rời đi hướng khác, một mình ngươi mau chạy đến cửa tây hậu viện đi, ta đã dàn xếp ổn thỏa với tên giữ cửa, chỉ cần nói tên của ta ra thì bọn họ sẽ thả cho ngươi đi. Trong bọc này có chút lộ phí đi đường cùng quần áo trước kia của Hiệp Tương tỷ, không biết ngươi có mặc vừa không, ta không có nhiều bạc, cũng chỉ có thể lấy ra mấy thứ này thôi, về sau ngươi hãy tự bảo trọng, lo lắng tốt cho bản thân.”
Dứt lời Sở Kiều liền xoay người đi về hướng khác, còn cố ý gây ra tiếng động để hộ vệ tuần tra nghe được, lập tức đuổi theo.
Cẩm Ti mở cái tay nải ra, thấy bên trong chỉ có mấy đồng tiền, mua một con vịt quay cũng không đủ thì không khỏi nhíu mày. Lại nhìn mấy bộ y phục không phải là rách nát thì là bẩn thỉu bốc mùi khó chịu, vô cùng khó coi thì càng thêm khó chịu trong lòng. Thầm nghĩ mình làm nha hoàn được ăn no mặc tốt không làm, lại phải chật vậy chạy trốn như vậy, không cẩn thận bị bắt lại thì cái mạng nhỏ này cũng khó giữ. Hơn nữa tất cả đều là do bị Kinh Tinh Nhi kia làm hại, mà nàng ta bây giờ còn giả mù sa mưa ở trước mặt mình bày ra bộ dạng người tốt, quả thực không biết xấu hổ.
Cẩm Ti lấy mấy đồng tiền ra rồi ném bao quần áo xuống đất, không hề băn khoăn sau khi mình trốn thoát, vạn nhất những thứ đồ này bị người khác phát hiện sẽ mang phiền toái gì đến cho Sở Kiều.
Ngay lúc đó, trong phòng Chu Thuận không ngừng vang ra tiếng nam nhân ồ ồ thở dốc cùng tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ tử, lời lẽ dâm mỹ vô cùng chói tai.
Đêm đông rét lạnh, thị vệ canh gác đã sớm lười biếng đi tìm một chỗ ấm áp lim dim. Thân thể nho nhỏ của nữ hài tử lặng lẽ chạm vào trước cửa phòng Chu Thuận, bên ngoài vẫn im lìm không một tiếng động. Sau khi bố trí xong xuôi, Sở Kiều đứng gần cửa phòng, trong bóng đêm thâm trầm, đôi mắt đen nhánh như bảo thạch khẽ chớp lộ ra vẻ cơ trí cùng tĩnh táo. Đột nhiên, nam tử bên trong sung sướng rên lên một tiếng, sau đó là tiếng mặc quần áo sột soạt. Sở Kiều cầm một cục đá trong tay từ xa ném thẳng về phía cửa phòng. Một tiếng phịch giòn tan vang lên, tiếng động không lớn nhưng đủ để cho người bên trong nghe được rõ ràng.
Chu Thuận cất giọng nói: “Người nào ở bên ngoài?”
Sở Kiều cũng không đáp lời, tiếp tục nhặt thêm một viên đá ném lên cánh cửa.
“Tới đây, tới đây!” Nam nhân phiền não nói: “Nửa đêm nửa hôm, là ai thế?”
Cửa phòng được kéo ra, Chu Thuận nhìn không thấy một bóng người thì kinh ngạc nhíu mày, đưa đầu định đi ra ngoài , ai ngờ vừa mới nhấc chân thì đã bị vướng phải một sợi dây thừng căng ngang, nhất thời té cái rầm trên mặt đất.
“Ui da!”
Chu Thuận kêu thảm một tiếng, câu mắng người còn chưa ra khỏi miệng thì bị một xô nước đen như mực đã chụp xuống đầu, trước mắt liền tối sầm. Hắn kinh hãi, rốt cuộc ý thức được chuyện không đúng, lập tức quát to một tiếng, vươn tay quơ quào lung tung trước mặt. Bóng đêm đen kịt, hàn khí bức người, Sở Kiều nắm chặt chủy thủ sắc bén trong tay, trong mắt lóe lên, mím chặt khóe miệng lạnh như băng rồi nhanh như chớp vung xuống cánh tay mập mạp kia.
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết nhất thời vang vọng trong màn đêm, Chu Thuận ôm cổ tay bị cắt lăn lộn ngay tại chỗ. Sở Kiều cũng không ham chiến, nhanh chóng lủi vào trong bụi hoa. Phía sau lập tức truyền đến tiếng bước chân huyên náo của thị vệ trong viện cùng với tiếng kinh hô thất thanh của nữ tử.
“Xảy ra chuyện gì? A! Chu quản gia, là ai làm?”
Nữ nhân quần áo xốc xếch chạy ra, kinh hoàng kêu lên: “Không thấy rõ là ai, có điều thân mình không cao, tựa như… tựa như một đứa trẻ.”
“Đi hướng nào?”
“Hướng Tây.”
“Đuổi theo!”
Trước mặt lần lượt có hơn mười hai đôi chân xẹt qua, Sở Kiều tận lực co người lại trong bụi cỏ khô, lắng nghe tiếng người dần dần đi xa, bốn phía cũng từ từ yên tĩnh trở lại. Nàng đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người rồi chậm rãi thong dong rời khỏi nơi thị phi này.
Đi đến dãy núi giả ở Hồng Sơn viện, quả nhiên nhìn thấy bọc y phục xốc xếch bị ném trên mặt đất, Sở Kiều cười lạnh một tiếng, nhặt nó lên rồi đi về Thanh Sơn viện, cẩn thận leo cửa sổ vào bên trong phòng, nàng đổi một bộ áo ngủ trắng mềm mại. Kể từ khi chuyển sang hầu hạ Gia Cát Nguyệt, Sở Kiều đã rời khỏi hậu viện tạp dịch, dời đến ở trong khu phòng cho hạ nhân trong Thanh Sơn viện. Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, ánh đuốc đốt thành hàng dài sáng, chiếu sáng choang giữa trời.
Sở Kiều vò vò tóc, dụi dụi mắt, bày ra bộ dạng mơ ngủ đi ra mở cửa, cùng lúc đụng phải mấy tiểu nha hoàn vừa ra khỏi cửa.
“Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Mấy tiểu nha hoàn khoảng mười ba mười bốn tuổi phẩm cấp không cao bằng Sở Kiều đều mờ mịt lắc đầu tỏ ý không biết. Ngay lúc đó bên phía nội phòng vang lên tiếng mở cửa, tất cả đều vội vàng chạy đến.
Gia Cát Nguyệt sắc mặt âm trầm, nhìn thoáng qua đám người Sở Kiều đầu tóc bù xù mới chạy đến rồi quay sang hỏi một thị vệ từ bên ngoài đi vào: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại ầm ĩ như vậy?”
“Thiếu gia, phủ bên kia có thích khách, Chu quản gia bị chém đứt một tay, thị vệ ở cửa phía Tây vừa bắt được Cẩm Ti cô nương đang định chạy trốn, đã bị áp tải lên chưởng sự viện rồi.”
Gia Cát Nguyệt sửng sốt, nhưng ngay sau đó cong khóe miệng khẽ nở nụ cười, nói: “Có câu nói chó nóng nảy còn có thể nhảy tường, không ngờ Cẩm Ti tính tình cũng cương liệt đến như vậy.”
Thị vệ kia cẩn thận nhìn Sở Kiều một cái rồi nói: “Lúc Cẩm Ti cô nương bị bắt còn la lớn, nói… nói là do Tinh Nhi hại nàng, không phải là nàng làm.”
Lời vừa ra miệng, ánh mắt của mọi người nhất thời đều tập trung ở trên người Sở Kiều, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Kiều nhất thời nhăn lại, một đôi mắt to ngậm nước ủy khuất chớp chớp như sắp rơi lệ, xoay đầy tội nghiệp nhìn Gia Cát Nguyệt một cái, khổ sở nói: “Tứ thiếu gia, Tinh Nhi… Tinh nhi vẫn một mực ở trong phòng ngủ. Tinh Nhi không có…”
Sở Kiều vừa dứt lời thì những nha hoàn khác cũng đồng loạt đứng ra làm chứng cho nàng. Gia Cát Nguyệt gật đầu, nói với hạ nhân kia: “Nói với chưởng sự viện, nếu nữ nhân kia còn nói nhảm, thẩm vấn xong thì cứ trực tiếp vô hồ cá sấu đi. Tinh Nhi mới có bao lớn chứ, càng nói càng quá mức.”
Gã hạ nhân vội vàng gật đầu rồi lui xuống.
Gia Cát Nguyệt nhìn đám tiểu nha hoàn ở cửa một cái, nói: “Các ngươi cũng trở về ngủ đi.” Nói rồi liền xoay người đi vào nội phòng.
Sở Kiều vẫn giữ sắc mặt ủy khuất đứng yên tại chỗ, mấy tiểu nha hoàn còn lại liền tiêu sái chạy lên kéo tay nàng, an ủi lấy lòng: “Tinh Nhi, ngươi đừng sợ, chúng ta sẽ làm chứng cho ngươi. Cẩm Ti có muốn đổ oan cho ngươi cũng vô dụng.”
Sở Kiều gật đầu, nói sướt mướt: “Cám ơn các vị tỷ tỷ.”
Đã gần canh ba, gió đêm thổi vù vù, trong đêm nay, kẻ hại chết Tiểu Thất của Kinh gia rốt cuộc đã chảy thật nhiều máu. Chẳng qua, số máu này vẫn còn thiếu rất nhiều, vẫn chưa đủ.
Sự kiện thích khách đã xôn xao cả phủ.
Đến sáng ngày thứ hai, Chu quản gia bị chặt đứt một tay, tổn thất thể thảm nên đã nổi giận sai người đánh chết Cẩm Ti. Cẩm Ti vốn đã thương tích đầy mình, chịu trọng hình không quá một canh giờ liền hương tiêu ngọc vẫn, sau đó bị bọc trong một cái chiếu ném xuống hồ sau núi làm thức ăn cho cá sấu.
Gia Cát Nguyệt thích yên tĩnh, tính cách lại quái gở, nội phòng vốn chỉ có hai nha đầu hầu hạ là Cẩm Chúc và Cẩm Ti mà trong vòng ba ngày đều lần lượt chết đi, cho nên hiện giờ nội phòng chỉ còn có một mình Sở Kiều. Nàng vẫn chưa qua tám tuổi, vẻ ngoài non nớt cộng thêm bình thường ăn nói còn có chút bập bẹ, thế nên trong mắt người ngoài cũng ít nhiều có chút kỳ quặc. Không quá nửa ngày, trên dưới cả phủ đều lặng lẽ lan truyền chuyện ‘Tứ thiếu gia trong phủ đã bước lên con đường của lão thái gia, cũng bắt đầu đặc biệt yêu thích nữ hài tử.’ Kể từ đó, thái độ của người trong phủ càng thêm cung kính đối Sở Kiều.
Sau giờ Ngọ*, Sở Kiều mặc một chiếc váy thêu hoa hải đường mới may, chân mang giày bằng lông lạc đà trắng, trên đầu cài hai bông hoa bằng ngọc xanh biếc, tiêu sái đi chân sáo trong vườn hoa bên hồ, bộ dáng vô cùng ngây thơ đáng yêu. Nàng vừa mới ra ngoài mang trầm thủy hương** trở về, lúc đi qua rừng trúc liền có một bóng người đột nhiên nhảy đến trước mặt nàng, ha ha cười lên: “Ta không tin mình tìm không ra ngươi!”
*Giờ Ngọ = 11h sáng đến 1h trưa
**Trầm thủy hương = hương được chế tạo từ thực vật sống dưới nước
Tiểu công tử hôm nay trên người mặc ngoại bào màu xanh ngọc, vạt áo thêu chim tước ngũ sắc vờn mây, vô cùng rực rỡ. Hắn đắc ý vung vẩy cái roi nhỏ trong tay, nhìn Sở Kiều từ trên xuống dưới, cười nói: “Ngươi đi đâu vậy? Hôm nay tiết trời tốt như vậy, chúng ta đi ném chim đi.”
Sở Kiều cau mày nhìn bộ dạng hưng phấn trùng trùng của tiểu công tử, lắc đầu nói: “Ta không có rảnh như vậy, ta còn có việc bận, xin lỗi không thể đi cùng ngươi.”Dứt lời nàng liền xoay người định rời đi.
“Này này, đừng đi, đừng đi.” Tiểu công tử vội vàng chạy đến giang hai tay ngăn trước mặt nàng, gấp gáp nói: “Ta rất vất vả mới tìm được ngươi, đã ở chỗ này đợi từ sáng đến giờ rồi. Như vậy đi, nói cho ta biết tên của ngươi đi, là người của viện nào, ta sẽ đi tìm Gia Cát Hoài xin người, để cho ngươi trở về cùng ta, như thế nào?”
Sở Kiều nhăn trán, xoay đầu lại hất mặt hỏi: “Ngươi thật sự muốn mang ta đi?”
Tiểu công tử trịnh trọng gật đầu: “Ừ, trong tất cả hạ nhân ở đây, ta thấy ngươi thuận mắt nhất, ta sẽ phong cho ngươi làm đại tướng quân giữ cửa chỗ ta, thế nào hả?”
Sở Kiều cười một tiếng, gật đầu nói: “Được thôi, vậy bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết tên của ta, bất quá có thể xin người từ chỗ Đại thiếu gia hay không thì phải xem bản lãnh của ngươi.”
“Yên tâm!” Tiểu công tử vỗ vỗ ngực, lớn tiếng nói: “Đừng nói một tiểu nha hoàn, dù là mười tám người thì Gia Cát Hoài cũng phải ngoan ngoãn đưa cho ta.”
“Tốt, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta tên là Hư Tử*, ở tại Ô Hữu** viện, là tiểu nha hoàn dưới quyền Đậu đại nương, công việc mỗi ngày chính là nặn tượng đất cho các thiếu gia tiểu thư chơi, nhớ kỹ chưa?”
*Hư Tử = trống rỗng, không có, đồ giả
**Ô Hữu = làm gì có
Hai mắt tiểu công tử sáng lên: “Ngươi còn có thể nặn tượng đất?”
“Đúng vậy.” Sở Kiều nghẹn cười, cảm thấy đứa trẻ này thật sự rất đáng yêu, không nhịn được kiễng chân đưa tay hung hăng nhéo má hắn một cái, cười nói: “Ta còn rất nhiều bản lãnh khác, tương lai sẽ bổ sung thêm kiến thức cho ngươi. Ta còn có việc phải đi rồi, ngươi nhớ phải đi tìm Đại thiếu gia đấy.”
“Ừ, ngươi yên tâm đi.” Tiểu công tử gật đầu, ngây thơ cười một tiếng: “Ngươi cứ về thu dọn đồ đạc trước, một hồi nữa ta sẽ đến đón ngươi.”
Sở Kiều đi thật xa, quay đầu lại vẫn thấy tiểu công tử kia vẫn đứng trên tảng đá lớn, không ngừng ra sức vẫy tay về phía nàng. Nàng nhịn cười, vượt qua rừng trúc, ôm trầm thủy hương trở về Thanh Sơn viện.
“Tên là Hư Tử, Ô Hữu viện, tiểu nha hoàn nặn tượng dưới quyền Đậu đại nương, thật nhọc ngươi nghĩ ra nhanh như vậy.”
Một giọng nam trong trẻo đột nhiên vang lên ở phía trên, Sở Kiều cả kinh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Yến Tuân một thân thanh sam bồng bềnh, mặt mày sáng ngời, đang ngồi trên chạc cây cao mỉm cười nhìn nàng.
Sở Kiều bại lộ bản tính thật ở trước mắt người này cũng không phải lần đầu, vì thế cũng không thèm ngụy trang nữa, nàng lạnh lùng dò xét nhìn hắn một cái rồi hằn học nói: “Trèo cao như vậy, không sợ ngã chết?”
“Cái này không nhọc ngươi quan tâm, nha đầu ngươi tâm địa độc ác như vậy, cần phải lo lắng cho mình mới đúng. Ta thấy chân trời có mây đen tụ tập, nói không chừng sẽ có sét mùa đông đánh chết người làm việc trái với lương tâm đấy.”
Thân thể nho nho của Sở Kiều đứng dưới tàng cây, nàng ngửa đầu lên, lạnh giọng nói: “Ta có làm nhiều chuyện hơn nữa cũng không bì kịp đám người bại hoại giết người không chớp mắt như các ngươi, đều một bọn súc sinh, không có ai tốt.”
“Ngươi thật to gan.” Lời lẽ nghiêm nghị nhưng khẩu khí lại mang ý cười.
Thiếu niên ngồi trên cây, nhìn xuống nói với nữ hài tử bên dưới: “Ngay đó ta đã cố ý bắn chệch, có lòng tốt thả cho ngươi một con đường sống, không màng đến phần thưởng là tám mũi tên lông vũ quý hiếm Đại thiếu gia mang về từ Tây Vực, mà ngươi chẳng những không có một lời cám ơn, ngược lại ác liệt mắng mỏ ta như thế, đạo lý gì vậy?”
“Đạo lý? Nói đạo lý với đám người bại hoại như các ngươi? Ta cảnh cáo ngươi không nên quấn lấy ta nữa, cũng đừng nghĩ uy hiếp sẽ tố cáo ta, nếu ngươi dám làm thế, nhất định sẽ hối hận.”
Sở Kiều dứt lời liền xoay người bước nhanh hơn, ai ngờ vừa mới đi hai bước, trên trán đột nhiên thấy đau nhói, cúi đầu nhìn thì chỉ thấy tuyết đọng rơi lộp bộp. Nàng nhất thời giận dữ, lập tức quay đầu lại hung hăng nhìn Yến Tuân: “Ngươi khiêu khích ta?”
“Sai!” Yến Tuân mỉm cười nói: “Không phải khiêu khích, ta chính là đang khi dễ ngươi.”
Sở Kiều nghiêng đầu đứng dưới tàng cây, đột nhiên không nói một lời liền xoay người rời đi. Yến Tuân ra vẻ thâm trầm nắm nửa con mắt, vốn định chờ cô bé này lý luận với mình, thấy nàng đi thẳng như vậy thì không khỏi có chút phẫn nộ. Ai ngờ ngay lúc đó một cục đá lớn bằng nắm tay đột nhiên bay thẳng về phía mặt Yến Tuân, cũng may hắn học qua võ nghệ nên phản ứng linh hoạt, kịp thời nghiêng đầu tránh né. Yến Tuân còn đang âm thầm đắc ý thì chợt cảm giác phần gáy lạnh như băng, vừa thầm kêu không tốt thì đã nghe một tiếng ầm, toàn bộ tuyết đọng trên cây bị chấn động liền bổ xuống hết trên người hắ.
Thiếu niên cẩm y ngọc bào nhảy xuống khỏi cây đại thụ, cả người đầy tuyết đọng, bộ dạng vô cùng chật vật. Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy thân ảnh nhỏ xíu của cô bé kia đứng trên mặt tuyết trắng đang phủi phủi tay, thấy hắn đang nhìn nàng liền đưa tay phải, giơ ngón tay giữa lên lên trời, khoa tay múa chân ra vẻ thị uy cười đắc ý, nhưng ngay sau đó đã lập tứ xoay người rời đi.
Yến Tuân khẽ cau mày, buồn bực cúi đầu, cũng giơ ngón tay giữa lên, vị thế tử tôn quý mới mười ba tuổi của đất Bắc Yến cũng không hiểu dấu tay này có nghĩ là gì… ^.^
Tiểu thư đồng mười một tuổi Phong Miên chạy từ trong rừng ra, giương nanh múa vuốt kêu lên: “Thế tử, nô tài đi bắt nàng lại, phải để Hoài thiếu gia trừng trị nha đầu không biết tôn ti này một trận.”
“Ngươi? Bắt nàng?” Yến Tuân xì mũi giễu cợt, dựng thẳng ngón giữa lên xoay đầu lại hỏi: “Phong Miên, dấu tay này có ý gì?”
“Cái này…” Phong Miên có hơi sửng sờ, nhưng ngay sau đó liền nói như đinh chém sắt: “Hẳn là ý nói xin lỗi, chắc nàng cũng biết mình làm chuyện đại nghịch bất đạo, bất quá còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết nói ra lời nên dùng dấu tay này thay thế.”
“Nói xin lỗi?” Yến Tuân cau mày: “Ta nhìn làm sao cũng không giống.”
“Nhất định là vậy, thế tử, không sai đâu.”
“Phải không?”