Lâm thị giấu đi sự lúng túng trên mặt, mấy ngày nay Thành Hầu căn dặn bà không được loan truyền bừa bãi tin tức đại cô nương bị Lương Vương đùa bỡn, ngoài miệng bà ta đáp ứng, hôm nay gặp người nhà mẹ đẻ, sẽ nhớ được mấy phần?
Cũng không phải con ruột của bà, vả lại tính tình đại cô nương kia ngoan cố, nửa điểm cũng không thấy tôn kính mình, bà còn che giấu chuyện bẩn thỉu kia cho nàng sao?
Lâm thị giả tạo cười rộ lên: "Thế tử phi còn hỏi ta? Chuyện trong phủ các người gây ra, chẳng lẽ người lại không biết?".
Lâm Lương Huấn vốn chỉ thăm dò, Lương Vương vẫn im lặng không hề nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm đó, nhưng không ngăn được mọi người nói bóng nói gió, hỏi thăm nhiều người nhìn thấy trong đạo quán ngày đó, mặc dù không biết là ai, nhưng ngày đó người dưới chân núi đều nhìn thấy có tiểu nương tử nào đó đi đến Tử Dương quán.
Hiện giờ cô cô nói như vậy, nhất thời cũng âm thầm giật mình.
Đúng là đại cô nương sao?
Nếu Lương Vương thật sự làm ra chuyện gì, dựa vào tầng cô cô này, có lẽ nàng có thể đả thông quan hệ, nạp đại cô nương làm trắc phi của Lương Vương.
Vị đại cô nương này cũng không phải là người không nơi nương tựa, cữu cữu của người ta chính là vị kia...
Chỉ sợ không phải một vị trí trắc phi là có thể ổn thỏa.
Hơn nữa, dung mạo vị kia quá đẹp, nạp vào phủ chẳng phải là tự rước lấy phiền phức cho mình sao?
Lâm Lương Huấn vẫn luôn được người ta khen ngợi dung mạo, nhưng trong lòng nàng ta biết rõ, khí chất kia chẳng qua là dựa vào trang điểm và châu ngọc đắp lên toàn thân, hoàn toàn kém xa vẻ đẹp diễm lệ trời sinh của đại cô nương.
Nữ nhân ước chừng đều là như vậy, nếu gặp phải người kém hơn mình, còn có thể có vài phần đồng cảm bố thí cho nàng.
Cho dù bề ngoài Lâm Lương Huấn ôn nhu hiền lành đi nữa, vừa nhìn thấy Ngọc Chiếu thì đã biết là trăng sáng được ngàn vạn sủng ái, được che chở cực tốt thì tự dưng sinh ra vài phần không vui.
Hiện giờ nghe nói thanh danh của nàng bị cha chồng mình bôi nhọ, nhưng lại không thể nói rõ là vui sướng khi người gặp họa hay là lo lắng.
Lâm Lương Huấn nhíu mày suy nghĩ, các nữ quyến khác nghe hai người ta một câu ngươi một câu, biết bên trong có vấn đề nên vội đi dò hỏi, lão phu nhân vội vàng bảo mấy vị cô nương chưa lấy chồng đi ra ngoài trước, e sợ làm bẩn tai bọn họ.
Thành Khác cũng bị mọi người kéo ra ngoài.
Tiếng đàm luận phía sau bị hạ thấp hết mức, tâm Ngọc Yên ngứa ngáy khó nhịn, nâng lỗ tai lên cũng không nghe thấy gì, Thành Khác hỏi nàng: "Nhị tỷ có biết là chuyện gì không? Trưởng tỷ làm sao vậy? Vì sao không hồi phủ?".
Ngọc Yên giả vờ lo lắng: "Đại tỷ tỷ đi đạo quán gặp kẻ xấu, kẻ xấu kia uống rượu...".
Nàng hạ thấp giọng, nói với Thành Khác: "Nghe nói là bị đùa bỡn, lời này ta chỉ nói với đệ, đệ ngàn vạn lần không được truyền ra ngoài, kẻo bị người trong phủ biết, ta sẽ thảm rồi".
Thành Khác tất nhiên không tin: "Sao lại như vậy? Nhị tỷ nghe ai nói? Dưới chân hoàng thành, lấy đâu ra kẻ xấu? Nếu thật sự có kẻ xấu, mấy ngày nay sao không thấy các người đi báo quan?".
Ngọc Yên có chút tức giận, nàng cảm thấy giờ phút này mình giống như một độc phụ trong cuốn thoại bản đã từng xem, bên trong càn quấy hắt nước bẩn vào người tốt, nhưng nàng chính là không nhịn được.
"Tin hay không tùy đệ! Kẻ xấu kia chính là Lương Vương! Thân Vương đương triều ai dám báo quan? Loại chuyện đáng khinh này còn muốn báo quan? Đệ không thấy đại tỷ tỷ cả ngày ngay cả trong phủ cũng không dám trở về sao? Nếu không phải bị đùa bỡn, vậy thì đang sợ cái gì?". Nói xong mặc kệ Thành Khác, quay đầu đi đến biểu tỷ muội bên kia.
Bên ngoài cây cối xanh tươi, gió thổi ấm áp, chiêng trống vang trời, châu ngọc sinh hương.
...
Một phong bái thiếp mạ vàng được đưa đến Giang Đô Vương phủ.
Quản gia ngoại viện mang theo gã sai vặt lo lắng chạy đến hậu viện thương lượng với mấy thị nữ của Ngọc Chiếu, mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết ruồi nhặng, "Là nữ quyến Lương Vương phủ đến bái phỏng tiểu thư nhà chúng ta, nhưng tiểu thư không có ở đây, vậy phải làm sao bây giờ? "
Nữ quyến Lương Vương phủ, đều có phẩm cấp, cũng không thể cự tuyệt.
Vì chuyện gì thì cũng không khó đoán, nhất định là vì chuyện ngày đó, nếu thật sự muốn thay Lương Vương đến cửa nhận lỗi, cũng không nên nghênh ngang đến mức này, thanh danh nữ nhân quan trọng hơn, nếu thật sự muốn tạ lỗi cũng có thể âm thầm tới, hôm nay như vậy, là sợ người bên ngoài không biết sao?
Mấy thị nữ ở lại trong phủ nhất thời giống như ăn phải ruồi bọ, muốn buồn nôn: "Ta khinh! Đây là có ý gì? Có thể đừng đến khiến người khác buồn nôn hay không?".
Quản gia nói: "Chỉ sợ là biết Vương gia đi vắng, sớm đã nghe ngóng, cố ý muốn lấy quyền thế áp chế người khác!".
Giang Đô Vương mặc dù được thánh tâm, nhưng suy cho cùng vẫn là phiên thần ở Giang Nam, thiết lập phòng thủ đều ở Giang Nam, so với phủ đệ của huynh trưởng thiên tử trong kinh, còn nghe nói tương lai sắp xuất hiện một vị thiên tử khác, tóm lại vẫn là Vương gia từ bên ngoài đến, người trong Lương Vương phủ phỏng chừng cũng là thấy tiểu thư họ Thành, không phải họ Mục, cách một tầng quan hệ với Giang Đô Vương, lúc này mới không lo ngại gì.
Tuyết Liễu nhất thời luống cuống, đang thêu giày cho tiểu thư cũng thuận tay ném đi, vội vàng đi tới đi lui trong phòng, đưa ra chủ ý: "Vậy phải làm sao? Nếu không phái người đưa tin về Hầu phủ đi? Dù sao cũng là nhà của tiểu thư, bảo Hầu gia ra mặt?".
Tuyết Nhạn cắt ngang lời nàng: "Đây chính là đi vào ổ giặc, Lâm thế tử phi này chính là cháu gái của Hầu phu nhân! Lần trước bộ dạng kia của bà ta dẫn người đến lục soát viện, nếu không phải do bà ta thì làm sao xảy ra những chuyện này? Không chừng chính bà ta ở sau lưng giật dây! Chẳng lẽ cô còn trông chờ bà ta sẽ giúp tiểu thư nhà chúng ta sao? Đến lúc đó chuyện tiểu thư chúng ta không ở trong phủ cũng bị bại lộ!".
Triệu ma ma nhịn không được mắng: "A! Độc phụ tâm như rắn rết kia, có kế thất nhà ai lại tàn nhẫn giống ả như vậy? Tiểu thư vẫn còn có nhà ngoại, lại dám dằn vặt tiểu thư như thế! Bắt được một chấm mực nhỏ, nóng lòng rêu rao cho toàn bộ kinh thành đều biết!".
Quản sự thở dài: "Bây giờ nói những thứ này còn có ích gì? Lửa cũng đã cháy đến chân mày, nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết mới là chính sự".
Vương gia dặn dò các nàng phải giấu kín tin tức tiểu thư trở về Giang Đô trong khoảng nửa tháng này, chờ tin đồn qua đi thì sẽ đưa mấy thị nữ của Ngọc Chiếu trở về.
Mấy người vốn không hiểu ra sao, kể từ lần trước bệ hạ đích thân đến rồi nổi trận lôi đình ở trong phủ, mọi người ngược lại đều có suy đoán, nhưng bọn họ cũng không phải thần tiên sao có thể đoán được hai người chênh lệch vai vế.
Thời điểm hoang mang lo sợ, các nàng lại càng không dám cô phụ sự phân phó của Vương gia, để lộ chuyện tiểu thư trở về Giang Đô.
Nhưng mấy người hầu thị nữ còn có thể có biện pháp gì? Chẳng lẽ lại ngăn cản Lương Vương phi, Thế tử phi ở ngoài cửa.
"Trước tiên chỉ có thể như vậy, đến đến, chúng ta mở cửa đón tiếp các nương nương của Lương Vương phủ vào đây, đến lúc đó lại tìm cớ nói tiểu thư đã xuất phủ rồi, cũng không thể cho người khác biết hành tung của tiểu thư, kéo dài thời gian mà thôi...".
***
Chưa vào hoàng thành, chỉ mới đến khu vực kinh kỳ, đã bắt đầu hiện ra cảnh tượng phồn vinh náo nhiệt.
Hai bên đường lớn ở kinh kỳ đều có trạm dịch, hai năm nay đã hủy bỏ lệnh cấm, vùng lân cận liền có rất nhiều thương quán, tửu quán, nhìn thoáng qua một cái, tửu lâu san sát, các loại cờ phất phơ tung bay, thật là náo nhiệt.
Xa xa có một hàng dài binh lính mặc áo giáp chỉnh tề chạy tới, một quan nhân cưỡi ngựa đi ra khỏi hàng thúc ngựa đi tới, băng qua đường lớn đi thẳng vào trong thương quán.
Lý Cận Lân tìm đường đi mua điểm tâm, phân phó tiểu nhị chọn món đắt nhất mới ra lò bỏ vào trong hộp, sau đó xách hộp điểm tâm trở về lại thấy có người bán kẹo tranh đường, vừa nghĩ đến tính tình cô nương kia như trẻ con xác định sẽ thích, lập tức tự làm chủ mua hai cái, bảo người ta lấy giấy nến chống dính bọc lại, thúc ngựa đuổi theo đội ngũ.
Ngọc Chiếu nghiêng đầu gục trong xe, chỉ cảm thấy cả người uể oải, Trụy Nhi ở bên cạnh thấy nước trà nguội lạnh, đứng lên đi thu dọn, nhìn thấy Ngọc Chiếu vẫn còn ngây người, nói với nàng: "Đến kinh kỳ rồi, tiểu thư nhẫn nại một chút, chiều nay là có thể trở về".
Ha ha, hai người rời kinh ba ngày, lại trở về rồi.
Ngọc Chiếu mân mê rèm châu trong tay, cắn môi: "Ai muốn trở về? Ta cũng không muốn, ta cũng không muốn trở về nhìn thấy bộ mặt thối của đám người kia".
Trụy Nhi thầm nghĩ, hiện giờ nói những thứ này còn có ích gì? Không phải chúng ta không còn cách nào sao? Thân thể này của người, hiện giờ không phải còn gấp hơn ai hết sao?
Bên ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng gõ cửa, Ngọc Chiếu thò đầu ra, thấy là vị kia, nàng lại thả rèm xuống.
Cách rèm trúc, người bên ngoài gọi nàng một tiếng, loáng thoáng nói: "Điểm tâm mua đến đây".
Ngọc Chiếu do dự một lát, đưa tay ra ngoài cửa sổ.
Người bên ngoài vẫn quy củ treo bọc giấy trên ngón tay nàng.
Ngọc Chiếu cầm vào trong xe mở ra xem, chỉ thấy bên trong ngoại trừ một hộp điểm tâm đủ mọi màu sắc ra, còn có hai cái kẹo đường, nàng cố nén khóe miệng giương lên, bóc kẹo đường ra cắn một cái, kẹo đường vừa thơm vừa giòn, Ngọc Chiếu thích nghe tiếng kẹo đường bị nàng cắn nát trong miệng, nghe xong khiến trong lòng người ta vui sướng.
Triệu Huyền tính toán thời gian, qua một khắc lại vén rèm lên, quả nhiên tiểu tổ tông bên trong này cũng không nổi giận.
Hắn nhìn về phía Trụy Nhi, trong lòng Trụy Nhi căng thẳng, thầm nghĩ thực có lỗi với tiểu thư, liền vội vàng xuống xe.
Triệu Huyền đi vào trong xe, thấy nàng sóng yên biển lặng nằm trên giường nhỏ, tay chống má, đầu hướng về phía cửa xe, trong tay còn cầm một miếng kẹo đường, chỉ ăn một miếng liền đặt ở trong tay, nhíu chặt chân mày, giống như một tiểu lão đầu.
Triệu Huyền nhìn thấy cảm thấy buồn cười: "Bộ dạng này là muốn làm gì? Mới vừa rồi còn ầm ĩ đòi ăn".
Nếu khó ăn, người kén ăn này còn có thể ăn một cái sao?
Ngọc Chiếu cẩn thận thay đổi tư thế, đặt cằm lên gối mềm bên cạnh, dọc đường nguyệt sự của nàng chợt đến, bụng khó chịu căng tức, sao còn có thể nuốt trôi chứ?
Đối với hắn, làm sao nàng dám nói cái gì?
Cũng may thứ đó cũng không nhiều, Trụy Nhi len lén lấy cho nàng một cái khăn sạch sẽ lót lên, cố gắng chịu đựng về đến phủ là được rồi.
Hôm nay nàng ngay cả động cũng không dám động.
Dù sao, xe ngựa này, cũng không phải của nhà nàng.
"Ta không thoải mái lắm, không muốn ăn". Ngọc Chiếu cẩn thận cầm giấy nến gói miếng kẹo đường đã cắn một nửa lại, nghĩ chờ lát nữa bụng không đau sẽ giải quyết sạch sẽ.
Triệu Huyền nghe xong sắc mặt khẽ biến, "Chỗ nào không thoải mái? Bảo Lý Cận Lân tìm một y sư tới xem cho nàng".
Nói xong lại muốn gọi Lý Cận Lân.
Ngọc Chiếu vội ngồi dậy ngăn cản hắn: "Ai ai ai, đừng, ta không sao, đã khá hơn nhiều, không cần phải gặp y sư gì".
Triệu Huyền thấy nàng lấy lý do như vậy từ chối, trước sau nói khác nhau, càng chắc chắn nàng sinh bệnh, ngữ điệu mang theo răn dạy: "Bị bệnh thì nên ngoan ngoãn xem bệnh uống thuốc, nàng cố giấu diếm chẳng lẽ là không muốn uống thuốc? Như vậy thế nào cũng hành thành bệnh nặng. Lý Cận Lân! Vào đây!".
Lý Cận Lân nghe gọi, vội tới gần xe ngựa: "Bệ hạ, nô tài ở đây, có gì phân phó?".
Vẻ mặt Ngọc Chiếu đau khổ, thanh âm nhỏ như cây kim, tay nắm lấy làn váy của mình, váy lụa vốn mềm mại mỏng manh, nàng siết chặt như vậy, nhất thời nhăn thành một cụm.
"Ta không bị bệnh, ta là...là tới cái kia".
Ngọc Chiếu mập mờ nói xong, hai má đỏ bừng giống như quả hồng chín tháng Giêng.
Triệu Huyền khẽ giật mình, không rõ cái kia là cái nào.
Tầm mắt rơi xuống trước làn váy của Ngọc Chiếu, vừa rồi trong lúc Ngọc Chiếu di chuyển, có một mảnh khăn gấm trắng trượt xuống, lại nhìn mép váy, ở trên nệm mềm chỗ vừa rồi nàng nằm, lờ mờ thẩm thấu một vệt đỏ tươi to bằng nắm tay.
Màu đỏ kia, tựa như sương mù, lại như đóa hoa thêu trên nệm.
Hắn mới hiểu được, cái kia là cái gì.
Ngọc Chiếu thấy ánh mắt Triệu Huyền dừng trên mặt đất, cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện cái khăn mình lót bị rơi ra, trời đất chứng giám, cô nương được nuông chiều lớn lên, chưa từng trải qua sự bối rối như vậy?
Nàng ngượng ngùng hận không thể chui xuống đất, suýt nữa gào khóc, hít hít mũi đi nhặt cái khăn kia lên.
Mảnh khăn trắng nhăn nhúm kia, dính vết máu, bị nàng vo thành một cục ở trong lòng bàn tay, không để lộ một khe hở nào.
Ngọc Chiếu muốn nói gì đó, cuối cùng xấu hổ nói không nên lời, cuối cùng nhịn không được khóc lên, vừa khóc, bụng lại đau thắt, một luồng nhiệt theo chân chảy xuống.
Tại sao nàng lại xui xẻo như vậy?!
Triệu Huyền xoay lưng lại, chậm rãi lấy ra một cái khăn bông sạch từ trong ống tay áo đưa tới trước mặt nàng.
Chuyện này thật là hoang đường hiếm thấy, khiến hai người đều ngượng ngùng, chuyện tiếp theo dài dòng tạm thời không đề cập tới.
Chỉ biết ngày hôm đó xe ngựa vốn là đến giữa trưa sẽ đến nơi, nhưng sau đó trễ một canh giờ mới chậm rì rì chạy vào kinh thành.
Lúc Ngọc Chiếu trở lại Giang Đô Vương phủ, đã đi thay quần áo, tâm tình cũng từ u ám chuyển sang sáng sủa, trên mặt lại khôi phục nụ cười tươi như hoa, thậm chí lúc xuống ngựa cũng không cần thị nữ nâng đỡ mà tự mình leo xuống.
Triệu Huyền vừa xuống xe, lập tức có ám vệ đi ra bẩm báo với hắn, hắn nghe xong sắc mặt bất động, cất bước đi vào theo Ngọc Chiếu.
Ngọc Chiếu chợt duỗi cánh tay ngăn ở cửa phủ: "Ngài điều cửu cửu của ta đi, ta không cho ngài vào".
Triệu Huyền chỉ làm như không nghe thấy lời nói khẩu thị tâm phi của tiểu cô nương, nắm lấy tay nàng: "Cữu cữu nàng là đi làm việc nghiêm túc, điều binh xong sẽ trở về".
Hắn ngưng mặt, lời nói lại mang theo mê hoặc: "Hiện giờ hắn không có ở đây chẳng phải là đúng lúc, nàng muốn chơi cái gì cũng không có ai quản nàng".
Trong lòng Ngọc Chiếu bị thuyết phục, ngoài miệng lại nói: "Ta không có gì muốn chơi, kinh thành lại không có chỗ nào thú vị".
Vương Minh Ý cũng về quê tế tổ, nàng lại không có bằng hữu tốt, như vậy còn không bằng ở trong khuê phòng ngủ.
"Tối nay nàng cũng không nên ham chơi, ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai trẫm đến tìm nàng".
Lúc này Ngọc Chiếu mới cẩn thận quan sát Triệu Huyền, dưới ánh mặt trời hắn mặc một thân y phục màu đen, không quá bắt mắt, nhưng nhìn kỹ hơn, chỗ vạt áo và tay áo đều dùng sợi tơ cùng màu tỉ mỉ thêu hoa văn vách đá sóng biển, đường may chặt chẽ, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Eo đeo thắt lưng da, chân mang giày đen, vì không mặc áo đạo sĩ nên phong thái của hắn có phần thay đổi, so với đạo trưởng thanh tịnh quả dục trước kia, người này lại có phần kín đáo trầm lắng hơn, càng phù hợp với bậc đế vương nắm quyền sinh sát trong tay.
Ngọc Chiếu giật mình một cái, nàng thích đạo trưởng dịu dàng trầm tĩnh kia hơn.
Ngọc Chiếu cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn nên đáp ứng hắn: "Vậy ngài đừng đến quá sớm, bằng không ta vẫn còn đang ngủ".
Ngọc Chiếu băng qua hành lang dài, đi qua hai cánh cửa, thì thấy cảnh tượng quản gia trong phủ vội vội vàng vàng, nhìn thấy Ngọc Chiếu trở về, trái tim coi như thả xuống, đang định nói gì đó, ánh mắt nhìn qua người bên cạnh Ngọc Chiếu, ngẩn ra, lập tức dẫn theo một đám người quỳ xuống.
"Bệ hạ vạn an".
"Nô tài không biết bệ hạ đến đây, thỉnh bệ hạ giáng tội".
Mà Lương vương phi, Thế tử phi đi phía sau quản sự hai bước chân cũng vừa mới từ hành lang đi ra.
Bọn họ xa xa nghe thấy tiếng rất nhiều người quỳ xuống hành lễ, chỉ nghĩ rằng Ngọc Chiếu hồi phủ, nhất thời trong lòng có suy nghĩ, vị đại cô nương này thoạt nhìn rất được Giang Đô Vương coi trọng, bằng không cũng sẽ không ở trước mặt hạ nhân trong phủ có thể diện đến mức này, đám người hầu bằng mặt không bằng lòng đã quá nhiều rồi.
Hay là cố ý làm bộ làm tịch trước mặt bọn họ?
Mẹ chồng nàng dâu hai người trao đổi biểu cảm ngầm hiểu nhau, Lâm Lương Huấn đi lên phía trước, "Là biểu cô nương trong phủ đã trở về sao? Cuối cùng cũng may mắn gặp được đại cô nương, từ lần cuối gặp đại cô nương cho đến nay, ta vẫn luôn nhắc tới tiểu mỹ nhân giống như tiên nữ này".
Lương Vương phi ngay sau đó nói: "Chúng ta thật là đúng lúc, mới đi ra ngoài thì đã gặp được...".
Tiếng của Lương Vương phi chợt im bặt, giống như gà mẹ bị nghẹn trong cổ họng.
Sắc mặt Lâm Lương Huấn trắng bệch, tay chân như nhũn ra, hai người dìu đỡ nhau quỳ hành lễ trên nền đất, búi tóc cao chót vót như mây của Lương Vương phi hỗn loạn nghiêng sang một bên, châu ngọc trâm cài đều theo búi tóc trượt xuống vai, cũng không hề phát hiện.
Chỉ vì nam tử cao lớn, tuấn mỹ trước mắt, không phải là Thánh thượng người vốn nên ở Thái Cực cung thì còn là ai nữa?
Tại sao Thánh thượng lại ở đây?
Còn nắm tay đại cô nương kia?
A...Bọn họ...
Trước mắt hai người lại tối sầm lần nữa, chỉ hận không thể ngất đi.
Hiện giờ hai người ngược lại đột nhiên minh bạch, vì sao Lương Vương lại bị trọng thương, nửa chữ cũng không dám nói với bên ngoài? Còn giúp che giấu thân phận cô nương kia.
Chỉ vì vị đại cô nương kia, thế nhưng cùng bệ hạ...
"Bệ...Bệ hạ...Bệ hạ vạn phúc kim an".
Trong tiếng quỳ lạy vội vã luống cuống liên tiếp vang lên, Ngọc Chiếu mới sực nhớ đến, vị bên cạnh mình là bệ hạ, là vua của bọn họ...
Nàng... Sao nàng dám nổi giận với vua?
Vẻ mặt Triệu Huyền hơi phức tạp, bàn tay nắm tay Ngọc Chiếu hơi siết lại, Ngọc Chiếu chớp mắt mấy cái, khẽ cười hắn: "Bệ hạ làm gì vậy? Nói thì nói, lại nắm lấy tay ta làm gì".
Triệu Huyền thấy bộ dạng vân đạm phong khinh của nàng, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, thật vất vả mới dỗ cô nương xong, cũng chớ lại tức giận.
Quản gia thấy thế, nhịn không được nói ra: "Tiểu thư người có thể coi là đã trở về, hai vị nương nương đến phủ chỉ đích danh muốn gặp tiểu thư đó".
Khi hai vị nương nương đến cửa, bọn họ giao tiếp qua loa, không muốn để người vào, chỉ nói tiểu thư đi ngoại thành chơi, không biết ngày về.
Hai vị nương nương xem ra là không tin, nên nói trước tiên vào phủ chờ, đám nô tài bọn họ cũng từ chối không được, chỉ có thể dẫn người vào phòng khách trong phủ, tiếp đãi đồ ăn thức uống ngon, đợi bọn họ thấy chán tự khắc sẽ rời đi.
Như vậy mặc dù đắc tội với người ta, nhưng cũng không có biện pháp tốt hơn.
Ai ngờ sự việc chuyển biến đột ngột, hiện giờ người biết rõ nội tình như bọn họ cũng nhịn không được mà khoái trá!
Ngọc Chiếu nghe xong, cười lạnh: "Ta và hai vị nương nương xưa nay chưa từng kết giao, hai vị nương nương tìm ta làm gì?".
Quản sự xảo quyệt nếp nhăn đầy mặt, run rẩy nói: "Hai vị quý nhân chuẩn bị hậu lễ, giống như là đến nhận lỗi, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Thế tử phi, dường như muốn...".
Hắn trông như thể không tiếc trả bất cứ giá nào: "Dường như muốn bàn chuyện mai mối, mai mối người cho Lương Vương...".