Các bạn có thể lên gg tìm câu chuyện Moses tách nước biển Đỏ.Edit: Cigarred"Ngoại trừ ta ra, ngươi không thể có vị thần nào khác." - Điều răn dạy thứ 10 trong Điều răn dạy....
Kinh Tố Đường cố gắng không nghĩ chuyện trước khi trưởng thành vào lúc tỉnh táo.
Rời khỏi căn nhà như cơn ác mộng, Kinh Tố Đường trằn trượt qua rất nhiều nơi, hầu hết thời gian anh đều phải đối mặt với một hệ thống phúc lợi xã hội thờ ơ đầy sơ hở, ngôi trường chung tòa nhà với những xưởng đen, cùng những vết bầm tím trên cơ thể. Mỗi ngày anh đến lớp là điều duy nhất có thể xem như ổn định trong cuộc sống, chỉ sau hai giờ chiều hôm đó, một bể bơi trong xưởng đen phát nổ, những đứa trẻ trong lớp bị ngạt bởi mùi hôi thối, đường phố nhộn nhịp, mọi người trong tòa nhà vội vàng chạy ra ngoài.
Kinh Tố Đường cảm thấy mê mang. Hai đứa trẻ bẩn thỉu ngủ bên cạnh giường, một trái một phải, nói rằng sẽ đưa anh đi chơi. Họ sẽ đánh người, một người bị họ đánh đến nôn ra máu. Kinh Tố Đường không dám từ chối. Nơi đó không xa có một tòa nhà nằm bên ngoài hai con phố, cũ hơn tòa nhà trường học. Họ dừng lại trước một cánh cửa, Kinh Tố Đường có thể nhớ gõ cánh cửa gỗ màu nâu đỏ bị tróc sơn, đầy vết xước lộn xộn trên bức tường cạnh cánh cửa gỗ. Bọn họ nhét đinh sắt và dùi không biết nhặt ở đâu vào tay anh.
Anh cố hết sức nhớ lại từng chi tiết. Đó là một cách tuyệt vời để phân tâm, khi anh giữ cho mình không đâm thẳng vào chiếc xe tải đang lao tới, chiếc xe tải điên cuồng nhấp nháy đèn, tiếng còi cực kỳ chói tai lướt qua tai anh, sau đó âm thanh đi xa kéo dài ra.
Anh đạp chân ga, đạp đến cùng. Trước khi suy nghĩ bị Lương Duyệt Nhan chiếm lấy, anh tiếp tục nhớ lại chuyện trước đây. Không thể bị trì hoãn bởi bất cứ chuyện gì, anh có thể đủ nhanh chạy đến bên cô.
"Đây là nhà ai?" Anh hỏi một cách không rõ ràng.
Vấn đề này chọc cười hai cậu bé dơ bẩn.
"Ai quan tâm chứ?" Một cậu bé lùn nói.
"Chẳng phải mở cửa ra sẽ biết sao." Cậu bé cao nói.
"Rất đơn giản, giống như đêm qua chúng tôi đập chai rượu. Đồng thời thọc vào, vừa chọc vừa vặn." Cậu bé lùn nói xong lập tức nở nụ cười dâm tục với người bạn của mình.
Kinh Tố Đường nhìn ý cười trên mặt cậu ta, nụ cười kia khiến anh buồn nôn. Anh biết rằng người chảy máu sau khi đắc tội với họ có thể là mình nhưng anh sợ hãi hơn khi tham gia cùng họ: "Không, tôi sẽ quay về."
"Cậu ngoan ngoãn đi, mở cửa ra, bên trong có thứ gì cũng không thiếu phần cậu."
"Cậu sợ à?"
"Đây là đột nhập trộm cướp. Tôi không muốn làm vậy."
"Mẹ nó, không làm thì cút!" Cậu bé cao đẩy Kinh Tố Đường ngã xuống đất, mặt suýt chút nữa chạm vào con gián đã sớm chết khô trên đất, cậu bé bẩn thỉu kia rống lên: "Chết xa ra chút!"
Cái dùi cắm vào ổ khóa. Đinh sắt rất mỏng, có lẽ dây sắt cũng có thể làm chuyện tương tự, có lẽ còn có thể làm tốt hơn. Chiếc đinh sắt từ từ di chuyển trong lỗ khóa và xoay, cánh cửa bật mở.
Anh nhìn mọi thứ xảy ra. Mỗi cảnh anh đều nhớ rõ.
Anh lại vượt qua mấy cái đèn đỏ, cảnh sát giao thông đuổi theo anh một đoạn đường, anh không có giây phút nào nghĩ đến chuyện dừng xe, thậm chí ngay tại một giao lộ nào đó, xe cảnh sát đã bị bỏ lại phía sau. Anh đi ngược chiều trên đoạn đường cuối cùng, phanh gấp lại ở cổng tiểu khu Duyệt Dương.
Anh xuống xe vọt vào cơn bão. Một chiếc thùng rác ở cạnh cửa hông bị lật đổ, anh dừng lại, tháo sợi dây nối nắp thùng rác với thân thùng ra.
401 không có bất kỳ tiếng của con người nào phát ra.
Khi uốn cong dây thép thành hai mảnh, anh biết rằng bộ nhớ sẽ không ở lại trong não mà không có lý do.
...
Trong khoảnh khắc cửa mở ra, mùi máu tươi dày đặc đánh úp lại.
Anh nhanh chóng vào cửa, khóa cửa lại.
"Duyệt Nhan?"
Phòng ngủ chính như một đấu trường hỗn độn, cảnh tượng khiến người ta sởn tóc gáy, tàn khốc vượt khỏi tưởng tượng của con người.
Kinh Tố Đường ngừng thở.
Nằm trên giường, máu thịt lẫn lộn là một người đàn ông. Không phải cô.
Trên mặt đất là một người phụ nữ trung niên tư thế vặn vẹo. Cũng không phải cô.
Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xác nhận thi thể không phải Lương Duyệt Nhan xong, phản ứng đầu tiên của anh là may mắn.
Nhưng cô đâu?
Cô đâu rồi?
"Duyệt Nhan, là tôi." Anh nâng cao âm lượng gọi, Đèn phòng Dương Dương bật nhưng không có người.
Cũng không có ai trả lời anh.
Lúc này Kinh Tố Đường thấy một chuỗi dấu chân chảy máu kéo dài từ phòng ngủ chính đến phòng tắm.
Đầu anh ong một tiếng, máu như chảy lên đại não.
Anh không ngừng nói với mình, cô ở bên trong, rất an toàn, cô sẽ không sao. Đức chúa trời, thần linh, các người phải có người đi ra giúp cô ấy.
Kinh Tố Đường chưa bao giờ có tín ngưỡng. Tín ngưỡng đối với anh không hề có ý nghĩa gì. Đây là lần đầu tiên anh mở miệng cầu nguyện.
Lương Duyệt Nhan nằm trong bồn tắm.
Tay cô trôi nổi trên mặt nước, cổ tay mở ra, máu thịt đỏ lòm, vết thương có thể nhìn thấy tận xương, dòng máu gần như khô lại, biến bồn tắm thành hồ máu, thấm vào chiếc áo choàng tắm màu trắng của cô, dính chặt vào thân hình gầy gò như một đứa trẻ vừa sinh của cô.
Giờ phút này Kinh Tô Đường chỉ cảm thấy choáng váng, từng viên gạch ngói của tòa nhà đổ nát này vỡ vụn, đập vào người anh, đánh vào các huyệt đạo của anh, đánh thức anh khiến anh đau đớn, anh không thể không nhìn vào vết thương đó, mỗi lần nhìn nó thì tim lại như có ngàn mũi tên xuyên qua.
"Duyệt Nhan!" Đi được hai bước, anh trượt chân trên vết máu chưa khô trên mặt đất, nặng nề ngã xuống bên cạnh cô, khuỷu tay đập xuống mặt đất trước, anh cố gắng đứng dậy. Anh dùng bàn tay run rẩy nâng mặt cô lên, ấm áp, hơi thở yếu ớt! Anh gọi một tiếng "Duyệt Nhan", anh sẽ đánh thức cô dậy, anh nên làm gì đây, nâng tay cô lên, mạch máu ở đâu, anh ấn vào vị trí của mạch máu, máu lại chảy ra như chảy ra từ chính cơ thể anh, anh dùng cà vạt của mình làm băng buộc chặt trên cánh tay cô. Anh chỉ cảm thấy tính mạng cô giống như vòi nước sắp cạn, chút máu tươi phun ra, linh hồn cũng theo sau. Nếu không làm gì có lẽ sẽ bất lực, đừng ngủ, Duyệt Nhan, đừng ngủ. Kinh Tố Đường gọi tên cô hết lần này đến lần khác, cô giật giật đôi môi không chút huyết sắc, kéo thành một nụ cười tuyệt vọng.
Mạng cô đang ngàn cân treo sợi tóc.
Cứu cô.
Kinh Tố Đường ôm cô, bế cô ra khỏi bồn tắm, trọng lượng cơ thể cô đè lên toàn bộ người anh, áo choàng tắm hút đầy máu loãng giống như một chiếc lông ướt.
Không thể để cô chết.
Phải làm cho cô sống lại.
Đưa cô đi trốn.
Đưa cô đến nơi tận cùng thế giới.
Bảo vệ cô. Không thể để cô rời khỏi mình.
Kệ con mẹ nó pháp luật.
Vì cô cái gì anh cũng nguyện ý làm.
Kinh Tố Đường bế ngang người cô lên, xoay người rời đi, từng bước đi qua biển máu, giống như Moses.