Edit: Cigarred9 giờ sáng, một ngày của Lương Duyệt Nhan đã bắt đầu được ba tiếng rồi. Lúc này cô đang tắm rửa. Viên Dương đã sớm được đưa đến nhà trẻ. Cô bật tv lên khi ở nhà một mình, âm lượng được để ở mức tối đa để cô ấy có thể nghe thấy dù ở đâu trong nhà.
Viên Hải Bình tắm rửa gần như là tốc chiến tốc thắng. Lương Duyệt Nhan thì chẳng có thời gian tắm rửa. Trớ trêu thay là lúc mua căn nhà này, cô ít nhiều cũng muốn dùng cái bồn tắm này ngâm mình dưỡng da, theo thời gian, bồn tắm đã phủ đầy bụi bẩn, hiện lên một màu nâu đỏ. Lương Duyệt Nhan vẫn không có ý định đánh rửa nó. Nghĩ đến Viên Hồng lỡ như đột nhiên đến, nhìn thấy đống vết bẩn như vậy, nói không chừng sẽ dùng đủ loại từ ngữ để hình dung nó.
Cô vừa tẩy rửa vừa nghĩ đến truyện tranh của Viên Dương đã hơi cong.
Vốn dĩ truyện tranh của nó cũng không nhiều, trôi qua đi bao lâu vẫn để cô đọc cùng một truyện, nó thực sự thích câu chuyện kia sao, có phải vì không có lựa chọn nào khác tốt hơn không?
"... Một báo cáo cho biết, chủ tịch tập đoàn Đông Ngô, ông Kinh Văn Đăng đã giành được lô đất với giá 40,8 tỷ tại trung tâm tài chính mới Dương Thành, là 'vua đất' đầu tiên trong cả nước từ đầu năm đến nay. Dự kiến sẽ phát triển thành khu dân cư cao cấp và trung tâm thương mại hạng sang, hơn 100 doanh nghiệp hàng đầu đã tuyên bố sẽ đầu tư, nếu không có gì bất ngờ, ông Kinh Văn Đăng sẽ tiếp tục ngồi vững ở vị trí người giàu có nhất Dương Thành..."
Cọ rửa bồn tắm cũng không kiếm ra tiền mua truyện tranh. Lương Duyệt Nhan đang suy nghĩ, sao có người động ngón tay cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy mà sinh hoạt phí Viên Hải Bình cho cô, dù có lên kế hoạch cho mỗi bữa cơm, mỗi một cuộn giấy vệ sinh, ngay cả dư ra để mua một cuốn truyện nhỏ cũng không có. Nói đi cũng phải nói lại, giá của truyện tranh cũng quá cao, mua một quyển phải đến ba chữ số.
Sao lại không có việc làm chứ?
Vẫn nên có công việc thì tốt hơn.
Lương Duyệt Nhan có chút mất mát, bồn tắm mới rửa được một nửa, cô lấy đâu ra thời gian đi làm.
Âm thanh trong Tv vẫn tiếp tục: "Ông trùm bất động sản gây tranh cãi, trong một cuộc phỏng vấn gần đây, ông đã phủ nhận tất cả các cáo buộc về hành vi dâm ô với cô gái 13 tuổi trước đó."
Đến giờ ăn trưa, mùi hỗn hợp của chất tẩy rửa hòa với mùi hoen ô khiến Lương Duyệt Nhan không cảm thấy thèm ăn chút nào. Và hạ thân cô đang rất đau, rất đau, còn chảy cả máu đỏ tươi, cô phải lót một miếng băng vệ sinh. Hành động tối qua của Viên Hải Bình còn thô bạo hơn bình thường, cô bị thương cũng không có gì lạ. Phỏng đoán như vậy cũng hợp lý, bởi vì kỳ sinh lý của cô còn hai tuần nữa mới đến, không thể chảy máu vào lúc này.
Chuyện gì vậy?
Mặc dù có thể chịu đựng nhưng chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì lớn.
Cô nghĩ vậy.
Sau khi sinh Viên Dương xong, cơ thể cô vẫn luôn không khỏe, lúc thì phải đến bệnh viện khám, kê đơn thuốc uống.
...
Kinh Tố Đường đỗ xe ở cổng lớn Bệnh viện quân đội số 1 Dương Thành.
"Kết quả thế nào? Tôi đã đến cổng bệnh viện rồi."
"Có thể... phải chờ thêm nửa tiếng nữa." Giọng nói đầu bên kia chắc chắn đáp lại, còn nói thêm: "Không phải cậu còn muốn xem cả bệnh đau nửa đầu nữa sao? Chiều nay lão Trịnh đến khám, cậu tìm anh ta trước rồi lại đây cũng được."
Kinh Tố Đường dùng khớp ngón tay xoa huyệt thái dương, đối với cơn đau thần kinh chỉ có tác dụng miễn cưỡng an ủi, trong cặp tài liệu khóa kéo lộn xộn, lộ ra nửa đoạn hồ sơ bệnh án.
"Ừm." Anh đáp: "Cảm ơn."
Bệnh viện quân đội số 1 Dương Thành là bệnh viện hạng 3 duy nhất gần đây, quanh năm có rất nhiều bệnh nhân đến đây khám bệnh. Buổi chiều, mặc dù ít người xếp hàng đăng ký nhưng bệnh nhân vẫn qua lại, gia đình và nhân viên y tế đi bộ cũng không thấy bất kỳ sự chậm rãi ung dung nào. Kinh Tố Đường cúp máy thì đụng phải một người phụ nữ đang cúi đầu bước nhanh đến, cặp tài liệu lập tức rơi khỏi tay, hồ sơ vụ án, giấy tờ và bệnh án bên trong đều rơi ra.
"Ôi, xin lỗi xin lỗi..." Người phụ nữ mặc chiếc váy màu xám đậm còn hoảng loạn hơn cả anh, cô vội vàng ngồi xổm xuống giúp anh nhặt những thứ rơi ra, rồi để vào lại trong cặp, ngay cả túi xách của mình cũng cọ xát trên mặt đất cũng không tìm thấy.
Kinh Tố Đường cũng không có ý định tránh gì cô, lúc này anh cũng hơi ngượng ngùng. Anh nhận lấy cặp tài liệu, giấy bên trong bị thay đổi một chút, ngược lại trở nên gọn gàng hơn không ít, thoạt nhìn có thể dễ dàng kéo khóa hơn. Anh ngượng ngập nói: "Không sao."
Người phụ nữ không ngẩng lên nhìn anh, vội vã cầm túi của mình rời đi. Anh không thể nhìn rõ khuôn mặt cô nhưng giọng nói ấy có hơi quen tai, như thể đã nghe thấy ở đâu đó.
Đau nửa đầu và hành trình tiếp theo ngăn cản Kinh Tố Đường tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này. Anh vội vã đi đăng ký ở chỗ khoa nội thần kinh. Vận may của anh rốt, bệnh nhân cuối cùng của lão Trịnh vừa rời đi. Kinh Tố Đường sải bước đi vào rồi ngồi xuống.
"Anh là Kinh... Đúng là anh rồi!" Lão Trịnh đẩy mắt kính lên: "Tôi biết anh, tên anh văn nhã như vậy, Dương Thành có lớn thế nào cũng không thể tìm thấy một người trùng tên với anh."
"Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ." Kinh Tố Đường cố ý ra vẻ nghiêm túc, đặt phiếu đăng ký và sổ bệnh án lên bàn.
Lão Trịnh bật cười: "Chuyện gì vậy? Tìm tôi để nói chuyện phiếm thì không cần phải đăng ký. Yến Xuân Hòa nói với tôi rồi, có vụ án lớn sao?"
"Tôi đến tìm anh khám bệnh. Bác sĩ Trịnh, đương nhiên phải đến đăng ký rồi." Kinh Tố Đương nói, anh không nói về vụ án.
"Được, có chỗ nào không khỏe?"
Lão Trịnh từ khi còn là sinh viên đã thích trêu đùa, một khi liên quan đến chuyên môn của mình thì cảm giác nghiêm túc cùng sắc bén sẽ tự nhiên hiện ra. Anh ta nhanh chóng giúp Kinh Tố Đường sắp xếp vài cuộc kiểm tra, nói: "Biết hôm nay anh còn có việc nhưng mấy lần kiểm tra định kỳ này anh đều phải làm, trốn không được đâu. Rảnh rỗi thì sắp xếp thời gian đến đây kiểm tra, đẹp trai như anh y tá sẽ cho qua, không cần xếp hàng." Thấy sắc mặt Kinh Tố Đường không đúng, anh ta mở sổ khám bệnh ra, cười nói: "Trước tiên tôi kê cho anh thuốc giảm đau... Từ từ, sổ khám bệnh này là của ai?"
"Của tôi." Kinh Tố Đường nói.
"Thành âm đ*o bị rách và tổn thương?" Lão Trịnh gằn từng chữ nói, đồng thời ánh mắt cũng bất giác liếc nhìn về phía nửa người dưới của Kinh Tố Đường.
"Anh nói bậy bạ gì thế?" Anh nhíu mày, cầm cuốn sổ bệnh án lên, lật đến trang bìa.
Cột tên có ba chữ rõ ràng, Lương Duyệt Nhan, nhìn nét chữ rất mềm mại không hề cứng rắn.
Anh quả thật đã từng nghe giọng nói của người phụ nữ này.
Lương Duyệt Nhan.
Anh còn từng gặp mặt cô một lần ở công viên.
Lời tác giả: Nhớ kỹ cái bồn tắm này.