Edit: Cigarred"Nhưng mà người nhà chết thì sao cô có thể hạnh phúc được?"
...
Ngoài lời mở đầu ra thì trang web còn bao gồm một số chủ đề khác. Dưới cùng trang là lượt xem của trang web.
Bảy chữ số. Con số này lên đến gần 10 triệu.
Đất nước có hơn tỷ người, gần 10 triệu phụ nữ đang nghiên cứu làm thế nào để giết chồng của họ.
Bảng tin ồn ào đến bất thường, náo nhiệt như công viên vào ngày lễ, sự khác biệt là các chủ đề thảo luận của họ đều giống nhau, không ai không phàn nàn về nửa kia của mình.
"Lúc 22 tuổi, sao tôi lại mù mắt mới có thể gả cho gã mập mạp chết tiệt ghê tởm này. Tuổi thanh xuân tuyệt đẹp của tôi đã bị chôn trong tay anh ta, anh ta thậm chí còn chán ghét tôi vì có nếp nhăn? Đồ đàn ông khốn nạn chó má!"
"Tiền thuê nhà cũng nợ suốt mấy tháng, tôi làm việc chăm chỉ mới đủ tiền mua máy sưởi, hai đứa nhỏ đã mấy tháng ở nhà cha mẹ tôi rồi, con tên đàn ông này vẫn còn tâm tư đi đánh bạc."
"Tôi chán ghét mùi giẻ lau."
"Tôi đã đổ một thìa đường lớn vào đồ ăn của ông chồng bị bệnh tiểu đường, còn nhìn anh ta ăn từng thìa một."
Những câu nói này không phù hợp với lời mở đầu của trang web.
Đương nhiên Lương Duyệt Nhan phát hiện ra điều này.
Mỗi người sinh ra đều mang nỗi đau của riêng mình, nhưng không thể đồng cảm được với đau khổ người khác đang trải qua, những lời oán trách này tràn ngập cảm xúc rác rưởi, quả thực khiến người khác chán ghét.
Lương Duyệt Nhan cảm thấy khổ sở. Cô với loại khổ sở này đã làm bạn với nhau nhiều năm. Từ nhỏ không được cha mẹ ưu ái nên buồn, sẽ buồn khi thấy em trai mình thông minh hơn mình. Cô còn thấy buồn khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của giáo viên, nhận ra sự thờ ơ của chồng càng khiến cô buồn hơn.
Cô không muốn sống như vậy. Kết hôn không thể làm cô hạnh phúc, Dương Dương càng không thể làm cô hạnh phúc.
Nói đến cùng, cô cũng chỉ là mơ ước được hạnh phúc mà thôi.
Nhưng mà người nhà chết thì sao cô có thể hạnh phúc được?
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Viên Hải Bình đang ngồi ở bàn ăn, cố gắng nhớ lại hình ảnh hồi yêu đương của bọn họ.
Gần đây, nhu cầu của cô với những kỷ niệm đó cứ tăng lên. Trong lần hẹn đầu tiên, Viên Hải Bình đã tặng cho cô một bông hồng đỏ, cô không muốn nhìn thấy hoa héo đi vì vậy đã ép nó thành một mẫu vật trước khi nó chưa nở hoàn toàn. Bảy ngày sau khi mở cuốn sách ra, cô thấy thứ bị định hình không chỉ có bông hoa mà còn có con sâu bướm ẩn sâu trong nụ hồng, nước ép màu nâu tràn ra khỏi cơ thể mỏng manh của nó khi bị ép chặt lại. Che đi những dòng chữ trong cuốn sách, cô mơ hồ nhìn thấy chữ 'người chết đi'. Cô cuống quýt đóng cuốn sách lại và không bao giờ mở nó ra nữa. Trải qua nhiều lần chuyển nhà, không biết cuốn sách đó đang ở đâu.
Sao lại nghĩ mấy chuyện này không biết.
Dấu vết màu nâu ấy lấp đầy tâm trí Lương Duyệt Nhan.
Cô tắt trang web ngu ngốc ấy đi, và loại bỏ toàn bộ lịch sử duyệt web của trang web này. Cô rửa sạch miếng giẻ rách, vắt khô rồi lau sạch vết bẩn dầu mỡ trên bếp. Đồ ăn thừa được bọc trong màng bọc bảo quản, rồi đặt chúng vào tủ lạnh theo trật tự mà cô tự lập nên.
Trước khi tắt đèn cô nhìn thoáng qua.
Các vết nứt trên dường như lại lớn hơn. Cô đến gần vết nứt, dường như có gió thổi từ bên trong, hút lấy bàn tay cô và tất cả mọi thứ của cô.
Cô rút tay về, tự nhủ với mình: "Nghĩ cái gì thế."
...
Bận việc cả ngày, Lương Duyệt Nhan dùng lòng bàn tay xoa tấm lưng đau nhức, ngồi vào ghế đối diện với Viên Hải Bình.
Viên Hải Bình đang xem các video ngắn để giết thời gian, tiếng cười đóng hộp được phát lại hết lần này đến lần khác, tư thế ngồi của anh ta cũng thoải mái thư thái.
"Ông xã." Cô nói: "Em muốn đi làm."
"Đưa cái đó cho anh." Viên Hải Bình không kịp phản ứng lại cô nói gì, tự mình chỉ vào phòng, giọng điệu không rõ, một lát sau anh ta mới ý thức được Lương Duyệt Nhan nói cái gì, anh ta có chút kinh ngạc: "Làm cái gì?"
Lúc này Viên Hải Bình trông như một con lợn béo phì phản ứng chậm chạp, Lương Duyệt Nhan có hơi nóng nảy. Cô cảm thấy Viên Hải Bình dường như không có cách nào hiểu được lời cô nói.
Trên thực tế, Viên Hải Bình hiểu, phản ứng đầu tiên của anh ta là nhíu mày.
"Đừng đi. Em muốn làm bảo mẫu hay là giúp việc(*)?"
(*)Nghĩa chuẩn là giúp việc cho bà đẻ ở cữ.
Cả hai đều không phải. Lương Duyệt Nhan nghĩ đến người luật sư cô tình cờ gặp được hôm nay. "Em muốn về lại công ty cũ, anh hỏi giúp em xem bộ phận lúc đầu đó có tuyển dụng hay không."
"Đều thay người hết rồi, tất cả đều là người trẻ tuổi." Viên Hải Bình cũng không đồng ý: "Em còn muốn trở về làm việc? Lại không có kinh nghiệm, tuổi thì lớn, càng đừng nói đến việc đã tách rời khỏi xã hội lâu như vậy, ai mời em?"
Lương Duyệt Nhan sửng sốt, cô cắn môi dưới, đứng lên: "Đây là có ý gì?"
Viên Hải Bình nói: "Tháng sau mẹ anh sẽ đến ở một thời gian, chăm sóc người khác không bằng chăm sóc mẹ anh."
"Cái gì?"
Động tác của Lương Duyệt Nhan đột nhiên ngừng lại, cổ cô duy trì một độ cong rất không tự nhiên, cô nhìn chằm chằm vào Viên Hải Bình.