Edit: Cigarred"Thời gian chính là, tiếng rìu vang vọng giữa khu rừng." - Philip Larkin....
Hành động cố gắng đi vào của Kinh Tố Đường bị Thi Linh nhìn thấu và ngăn cản. Cô ấy trừng mắt rất to, giơ tay lên, điều chỉnh tư thế đứng một chút, quả thật trông giống như một con linh dương Tây Tạng đang trong trạng thái tấn công, "Luật sư Kinh, trước khi hành động thì xin hãy suy nghĩ hai lần. Tôi có đai đen Judo Brazil."
Giọng nói Lâm Kỳ vẫn trầm thấp: "Cô ấy không lừa anh."
"Có lẽ tôi sẽ khuyên được các cô ấy." Kinh Tố Đường nói.
"Dựa vào mối quan hệ trước đây của lão đại và anh, tôi rất nghi ngờ điều đó." Lâm Kỳ bĩu môi.
"Lâm Kỳ, những lời này đang sỉ nhục năng lực chuyên môn của lão đại." Thi Linh dứt khoát ngắt lời anh ta, chuyển sang Kinh Tố Đường: "Luật sư Kinh, đây là vụ án anh theo dõi, anh đi vào chẳng những rất khó duy trì sự trung lập, hơn nữa có thể sẽ khiến mọi thứ tồi tệ hơn."
Anh không có cách nào phản bác lời của Thi Linh.
Chờ không biết qua bao lâu. Lương Duyệt Nhan và Yến Xuân Hòa vẫn nhiều lần tranh luận về cùng một vấn đề, mãi cũng không có bên nào chịu nhượng bộ. Bên trong một cánh cửa là ngõ cụt, bên ngoài cửa cũng là ngõ cụt.
Kinh Tố Đường không ngừng thuyết phục chính mình không nên tùy tiện hành động, trong đầu cũng đồng thời không ngừng chiếu lại hình ảnh Sử Đông vỗ bàn bảo anh ra ngoài. Cảm giác bất lực và tuyệt vọng đã trở lại với anh theo cách này.
Thi Linh ở bên cạnh không ngừng luân phiên tiến hành nhắn tin và gọi điện thoại, vất vả lắm cuộc gọi mới thông, Thi Linh cũng như trút được gánh nặng. Thi Linh dùng giọng nói mà chỉ có cô ấy và đầu bên kia nghe được vội vàng nói vài câu, đối phương có lẽ đã đồng ý cứu giúp, trên mặt Thi Linh lộ ra chút nhẹ nhõm.
"Tại sao các cô ấy lại cãi nhau?" Kinh Tố Đường mất hết kiên nhẫn, hỏi.
Sua khi hút thuốc xong, anh còn đi qua cơn mưa mang theo mùi khói ẩm ướt, đuôi tóc dính nước mưa, nếp gấp áo sơ mi màu xanh cũng bị mưa nhuộm thành màu đậm hơn, một bộ dáng chật vật chưa từng thấy.
Lần này Thi Linh mới có sức lực tiếp tục chú ý đến vấn đề của Kinh Tố Đường, cô ấy không có tâm tình đùa cợt. Nhưng Kinh Tố Đường hỏi vấn đề này gần như chính xác chọc trúng nỗi đau của cô ấy, thậm chí cô ấy không muốn trả lời, để duy trì lễ nghi cơ bản chỉ có thể tức giận mở miệng nói: "Bởi vì một mẫu thử."
"Mẫu gì?" Kinh Tố Đường lại hỏi tiếp.
Anh thực sự tò mò.
"Lão đại phát hiện lượng tro bùn thu thập được trên người Cảnh Thập Nhị không đủ để kiểm tra và so sánh một lần." Thi Linh giải thích ngắn gọn.
Cậu bé đã chết có biệt danh đồng nhất với các nạn nhất khác là Cảnh Thập Nhị.
"Sau đó thì sao? Điều này nói lên cái gì?" Kinh Tố Đường vội hỏi, trái tim anh bị những lời này câu lên.
"Nói lên rằng chúng ta chỉ có duy nhất một cơ hội, hoặc là thậm chí không có một cơ hội nào. Nếu phần tro bụi này không khớp với trên người Lam Thập Tam thì chúng ta không có đủ bằng chứng để liên kết vụ án của Cảnh Thập Nhị với các vụ án khác trong thủ tục tố tụng." Thi Linh nói.
"Hơn nữa phòng thí nghiệm pháp y thủ đô cũng không có thời gian hỗ trợ chúng ta trong hai tháng." Lâm Kỳ nói thêm, anh ta nhún vai thể hiện sự bất lực.
"Chị Tiểu Lương nói chị ấy có thể làm được." Thi Linh kể lại nguyên nhân sự đối đầu và cãi vã trong phòng, "Lão đại không tin."
Lâm Kỳ nói rất nhỏ: "Thật ra tôi tin chuyện ấy. Anh cũng tin phải không, nếu không thì làm thế nào gọi đứa bé là "Cảnh Thập Nhị" được(*)." Khi nói điều này, Lâm Kỳ chú ý đến việc kiềm chế loại bướng bỉnh bẩm sinh trên người mình lại.
(*) Ý câu này là nếu không chắc chắn mẫu tro bụi kia liên quan đến vụ án thì sẽ không thể gọi nạn nhân theo biệt danh này.
"Anh câm miệng đi." Thi Linh giận dữ nhìn Lâm Kỳ, không thể nhịn được mà dùng khuỷu tay huých một cái.
Thật ra tôi cũng tin. Kinh Tố Đường nghĩ.
Chỉ là một khi nghĩ đến việc Yến Xuân Hòa ghét nhất là phạm sai lầm và không muốn nhận thua nhất, từ đáy lòng Kinh Tố Đường cảm thấy bất an cho Lương Duyệt Nhan.
Nhưng Lương Duyệt Nhan là người đầu tiên anh gặp mà có thể đối đầu lâu như vậy với Yến Xuân Hòa.
Kinh Tố Đường đột nhiên có một loại cảm giác mãnh liệt, Lương Duyệt Nhan sẽ thắng, nhất định sẽ thắng. Chỉ bằng cách cô đã hứa với anh tất cả mọi thứ cô đã làm gần như hoàn hảo.
"Tôi muốn đi ẻ." Lâm Kỳ đột nhiên nói.
"Tôi muốn anh câm miệng." Thi Linh đáp lại một câu.
"Họ cứ tiếp tục cãi như vậy, tôi chỉ có thể đến nhà vệ sinh bên cạnh nhà xác tòa A. Đừng ép tôi phải làm thế, tôi sẽ sợ chết khiếp mất, như vậy cô sẽ không tìm thấy một người đồng nghiệp tốt như này nữa." Đúng như dự đoán của mọi người, lời uy hiếp của Lâm Kỳ chẳng liên quan gì đến uy hiếp cả: "Thi Linh, khi nào thì Lạc Hiền đến?"
"Tôi không gọi anh ta, gọi anh ta đến có tác dụng gì?" Thi Linh nghiến răng đáp.
Lâm Kỳ ngây người, anh ta gãi đầu hỏi: "Vậy cô gọi ai?"
Âm thanh của tiếng giày cao gót thánh thót vang lên từ lối vào hành lang, nện vào mặt đất một cách chói tai, giống như hòn đá sắc nhọn từng chút cứa qua tấm kính cứng rắn. Có rất nhiều đặc điểm có thể nghe ra từ tiếng bước chân, phụ nữ, trên 40 tuổi, không, có thể là trên 45, trạng thái tâm lý ổn định, thậm chí có thể được coi là tốt.
Kinh Tố Đường còn chưa thấy rõ dáng vẻ của người đến thì Lâm Kỳ liền mắng một câu "Đm", hoảng hốt đứng dậy thẳng tắp. Thi Linh cũng đứng nghiêm chỉnh, khí chất chuyển biến này của hai người gần như là hoàn thành trong nháy mắt, tư thế của họ thậm chí có thể dùng từ ngay ngắn để hình dung.
Người đến đi lại gần, đó là một người phụ nữ mặc váy trắng tinh tế đeo túi xách cùng màu, có một cảm giác lão luyện của phụ nữ lớn tuổi, có lẽ là bằng tuổi Sử Đông. Kinh Tố Đường cùng bà ấy nhìn nhau một cái, anh không biết nhưng lại cảm giác có một loại quen thuộc đến khó hiểu.
Hai học sinh này đồng thanh chào hỏi người phụ nữ, giọng điệu gần như cung kính: "Xin chào bác sĩ Tư."
Cách xưng hô bác sĩ Tư này càng làm Kinh Tố Đường cảm thấy quen thuộc.
Bà ấy lập tức đi thẳng về phía Thi Linh: "Xem ra cô nên em vì đã giải cứu cô khỏi cuộc họp nhàm chán trong khoa."
Thi Linh vừa nghe lời này, lộ ra biểu tình không biết khóc hay cười, nhưng cũng không quên nhanh chóng kể lại mọi chuyện một cách trau chuốt hơn. Cô ấy giống như cầu xin mà nói với bác sĩ Tư: "Ngoại trừ cô ra, em không thể tưởng tượng được bất kỳ ai khác có thể giải quyết được vấn đề này."
"Cô còn tưởng chuyện gì." Bác sĩ Tư khẽ cười, nhấc chân đi về phía phòng nghiên cứu kia. Kinh Tố Đường và Lâm Kỳ đi theo phía sau bà, giọng điệu kiên định của bà và thần thái không sợ hãi của bà khiến người ta kính nể. "Cô đã nhiều năm không làm thí nghiệm, chỉ sợ gượng tay, nhưng thực ra cô có biết một người..."
"Lương Duyệt Nhan?" Bác sĩ Tư đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn về phía người phụ nữ mảnh mai mặc áo dài màu trắng đứng bên trong, sau đó bà hơi lùi về sau, giọng nói còn hơi run rẩy.
Yến Xuân Hòa khó tin mà buột miệng thốt lên: "Cô giáo?"
Lúc này Kinh Tố Đường cũng hiểu tại sao anh lại cảm thấy bác sĩ Tư này quen thuộc.
Anh từng gặp qua bà ấy, lúc Yến Xuân Hòa khổ sở chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, lúc Yến Xuân Hòa bảo vệ tốt nghiệp, nói mười câu thì có tám câu đều là làm cách nào để khiến Tư Nhu càng hài lòng về cô ấy hơn.
Kinh Tố Đường cảm thấy, một người nếu như vẫn không có cách nào hoàn toàn hài lòng với người khác đó là bởi vì trong lòng người kia đã có một tiêu chuẩn gần như hoàn mỹ.