Edit: Cigarred
"Con người vĩnh viễn không thể tự lựa chọn vận mệnh của mình, ở một góc độ nào đó mà nói thì họ cũng chẳng khác gì những con kiến."...
Đây là Hải Thành tám năm trước.
Vị trí địa lý của Hải Thành đặc biệt, biên giới của nó bao gồm những ngón núi cao và biển, nội thành chỉ được kết nối thông qua một cửa khẩu hẹp giữa núi và núi. Có một bến cảng ở cạnh đó, bến cảng này không làm cho Hải Thành và các thành phố xung quanh nó trở thành một vùng vịnh như một vài cảng nổi tiếng trong lịch sử. Bởi vì đáy biển bên ngoài Hải Thành là nơi không thể đoán trước, ở đó có vô số dầu.
Cho nên, số lần Lương Duyệt Nhan nhìn thấy ánh mặt trời từ khi sinh ra chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhà hộ Lương là một gia đình bình thường nhất ở Hải THành. Trong nhà có bốn người, cha Lương Diệu Hoa, mẹ Lâm Thu Nga, hai người sinh ra trong ngôi làng nghèo ở miền núi giáp phía bắc Hải Thành, những người này đã dũng cảm rời khỏi làng vào năm họ thăm dò dầu ở vùng biển Hải Thành, đến Hải Thành và trở thành công nhân dầu mỏ ở đây.
Lương Diệu Hoa và Lâm Thu Nga làm việc chăm chỉ, hai vợ chồng học trung học chưa đến hai năm đã nhận được phúc lợi mà chỉ có sinh viên đại học mới được hưởng. Ví dụ như một căn nhà ba phòng ngủ, một phòng khách do đơn vị phân phối. Cuộc sống của họ lúc này trở nên sung túc hơn, đứa con gái 7 tuổi kia càng là món quà mà vận mệnh dành cho họ - đồng nghiệp của họ đều nghĩ như vậy. Con gái lớn Lương Duyệt Nhan ngoan ngoãn hiểu chuyện, con trai út Lương Cẩm Phong thanh tú đáng yêu. Hàng xóm mỗi khi gặp hai vợ chồng ra ngoài mua thức ăn, đều sẽ không ngừng khen ngợi ngưỡng mộ một nhà hạnh phúc như thế nào, hai vợ chồng có phương pháp dạy con cái như thế nào.
Những lời khen ngợi mang tính kiểu cách xã giao như này dần thay đổi theo thời gian, Lương Duyệt Nhan nghe những lời này mà lớn lên. Ví dụ như "Em trai càng lớn càng xuất sắc, trông rất thông minh", "Con gái lớn nhà hai người cái gì cũng tốt, chỉ là quá ít cười", "Nhà hai người lại cãi nhau rồi".
Qua vài năm, những lời này lại trở thành "Con gái lớn thi vào Dương Thành đi, thành phố lớn đấy, em trai cố lên nha", "Thím của tôi nói, thằng bé nhà anh lại đánh nhau ở trường", "Hai đứa nhà anh chị sao không giống nhau chút nào?". Những lời này, Lương Duyệt Nhan không có cơ hội nghe được nhưng Lương Cẩm Phong lại nghe tất cả vào tai.
Lương Duyệt Nhan sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đến thực tập ở doanh nghiệp Hóa chất Đông Ngô nổi tiếng cả nước. Với lòng phấn khích, cô dùng toàn bộ tiền lương thực tập mua cà vạt cho cha và son môi cho mẹ, cô nhân kỳ nghỉ dài trở về Hải Thành.
Suốt kỳ nghỉ hè, cô bận rộn ở Hóa chất Đông ngô, khi nhận được thông báo trúng tuyển của người hướng dẫn cô rất hạnh phúc. Lúc đó, trưởng nhóm của cô đã đặc biệt cho cô một kỳ nghỉ trước khi cô chính thức vào làm việc. Lương Duyệt Nhan lập tức nghĩ đến việc về nhà, mặc dù người nhà không chủ động đề cập đến, cô vẫn muốn cho họ một bất ngờ.
Vào lúc cô xuất hiện ở cửa nhà, một người "rầm rầm" mở cửa ra, như một cơn gió lớn phẫn nộ đi ra, cậu ta đá vào vali của Lương Duyệt Nhan để trên mặt đất, cực kỳ thiếu kiên nhẫn mà "chậc" một tiếng, giống như đang trách cô chặn đường mình, cậu ta ngay cả đầu cũng không quay lại liền chạy xuống lầu.
Lương Duyệt Nhan lùi lại một bước, mặt không chút thay đổi nhìn về phía người nọ rời đi. Bên trong cánh cửa, Lương Diệu Hoa đang muốn đóng cửa thì sửng sốt một chút, hơi kinh ngạc nói: "A Nhan?"
Lâm Thu Nga nghe thấy tiếng động cũng sững sờ, bà đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn Lương Duyệt Nhan ngoài cửa.
Nhìn thấy cô họ dường như không quá vui vẻ. Lương Duyệt Nhan lập tức cảm thấy mất mát.
Trải qua đi đường mệt nhọc, Lương Duyệt Nhan cuối cùng tự úp một bát mì, mì thịt rau cải. Cô ghét mùi vị này, nhưng em trai cô lại thích, mì ăn liền trong nhà đều là hương vị này.
Cô im lặng ăn, cha mẹ không nói một lời, biểu hiện của họ trông vô cùng nặng nề. Lương Duyệt Nhan đối với vẻ mặt này cũng không xa lạ, Lương Cẩm Phong mỗi lần gặp phải phiền phức gì, đèn trong phòng họ sẽ sáng đến tận đêm muộn, nhìn từ khe cửa sẽ trông giống như bây giờ. Cô không thể giúp đỡ bất kỳ điều gì. Cô nghĩ rằng chỉ cần mình hiểu chuyện, mình xuất sắc thì họ sẽ chú ý đến mình nhiều hơn nhưng họ vẫn bỏ qua cô, giống như chỉ có họ và Tiểu Phong là một nhà ba người, cô giống như người ngoài cuộc vậy.
Tiểu Phong vẫn như vậy, không học hành, lén lút hút thuốc, chơi game, chơi với đám bạn xấu, đánh nhau, yêu sớm, cãi nhau với cha mẹ, toàn bộ thói hư tật xấu vẫn treo đầy trên người không bỏ được. Còn cô, cô có đủ các mặt tốt, tại sao cha mẹ lại chỉ chú ý đến một đứa như vậy trên đời này, vì sao ba mẹ không trực tiếp vứt bỏ nó đi khi Tiểu Phong lần đầu làm họ thất vọng?
Vị mì trong miệng cũng như nhai sáp, Lương Duyệt Nhan ngồi ngẩn người, đột nhiên mất đi sự thèm ăn. Cô nhìn chằm chằm vào tờ báo mà cha cô để trên bàn, tiêu đề là một thành phố gần đó đã xảy ra một vụ cháy xe hơi vào đêm qua, chiếc xe bị đốt cháy chỉ còn khung xe đổ nát, lúc ấy ở trên xe có cặp vợ chồng bị bỏng nặng, một trong hai người bị thương nghiêm trọng.
Cô liếc nhìn bầu trời Hải Thành xám xịt bên ngoài.
...
Từ khi còn nhỏ, Lương Duyệt Nhan đã hao tổn tâm tư suy nghĩ xem làm thế nào để làm hài lòng cha mẹ mình. Cô muốn trong mắt bọn họ chỉ có mình cô, đối với việc này cô chưa bao giờ từ bỏ nỗ lực. Cô liều mạng chứng minh bản thân, là do cô làm chưa đủ tốt sao? Không, cô chỉ cần làm cho họ nhận ra rằng cô mới thực sự là một người có giá trị.
Cô thu hồi vẻ mặt uể oải và thay bằng khuôn mặt tươi cười.
Lương Diệu Hoa cầm chìa khóa xe đi ra cửa, ông nhân dịp vừa nghỉ hưu mua một chiếc xe mới. Chuyện này trước khi ra khỏi cửa Lương Duyệt Nhan mới biết, mỗi ngày công nhận đều hẹn nhau ra ngoài đi dạo. Lương Duyệt Nhan rửa chén xong, tìm Lâm Thu Nga đang ngồi trước bàn trang điểm, bà cúi đầu sắp xếp cái gì đó.
"Mẹ, con có một bằng sáng chế, rất lợi hại đó, con nói cho mẹ biết!" Lương Duyệt Nhan dựa vào khung cửa, trong mắt cô mang theo hy vọng nhìn người mẹ đang bận rộn, cô cố gắng kiềm chế kích động, muốn ra vẻ bình tĩnh.
"Trong thời gian thực tập, con cũng đã học được cách làm thuốc nổ. Hóa ra thuốc nổ rất dễ, vật liệu có thể mua ở chợ..." Lương Duyệt Nhan đến gần vài bước, đứng đối diện chiếc giường lớn.
"Con gái học những cái đó làm gì." Lâm Thu Nga nhíu mày trách cứ, cứng rắn ngắt lời Lương Duyệt Nhan, bà vẫn bận rộn, động tác trong tay cũng không dừng lại, mấy xấp sách đề thi đại học dày cộp nhét đầy trong cái túi vải, nhìn giống như tự in và đóng, nền bìa không có mã vạch, bìa đơn giản đến nỗi chỉ có ba từ "sách bài tập", ngay cả tên biên tập cũng không in lên.
"Con..." Mẹ không khen con sao? Lương Duyệt Nhan tủi thân nghĩ, ngay cả chuyện mình có bạn trai cô cũng không biết mở miệng nói như thế nào.
Cô đứng tại chỗ, vụng về và bất lực. Động tác trên tay Lâm Thu Nga vẫn tiếp tục. Đối với Lương Duyệt Nhan, dù là bố thí bà cũng không cho dù chỉ một chút.
"Đây là từ đâu ra vậy?" Lương Duyệt Nhan nhìn sách bài tập mà hỏi.
Cô biết rõ còn cố hỏi.
Cô đột nhiên cảm thấy mỏi mệt, đó là một loại mệt mỏi từ thể xác và tinh thần. Những nỗ lực lâu như vậy nhưng không bao giờ nhận được hồi đáp, "Họ yêu tôi, họ chỉ không giỏi thể hiện mà thôi", đó là lừa dối chính mình, tất cả đều là dối lừa.
Đáng lẽ phải để Tiểu Phong biến mất. Cô ghét lòng trắc ẩn của mình. Có bao nhiêu khoảnh khắc cô đều làm cho Tiểu Phong may mắn nhặt được cái mạng nó về nên mới để nó may mắn có được tình yêu từ họ. Tất cả đều là lỗi của cô, tất cả đều là lỗi của cô! Bây giờ ngay cả mẹ cũng không muốn nhìn cô một cái, bọn họ đều bị Tiểu Phong làm ô nhiễm, bọn họ đều đáng chết.
Tất cả bọn họ đều đáng chết.
Xuống địa ngục cùng Lương Cẩm Phong đi.
Lương Duyệt Nhan không bị âm thanh trong đầu dọa sợ.
Cô đã tồn tại nhiều năm với âm thanh này rồi, đôi khi nó làm cho cô bị ảo giác, nhưng không quan trọng. Cô là một người có trình độ học vấn cao, cô đủ tỉnh táo và bình tĩnh, cô tự có thể phân biệt thật và giả.
Ví dụ những vết nứt trên tường kia, đều là giả.
"Mẹ vất vả lắm mới nhờ được người mang từ thủ đô về." Lâm Thu Nga nghe thấy câu hỏi của Lương Duyệt Nhan thì giọng nói bắt đầu trở nên phấn khởi, giống như đang chờ được hỏi vậy, giống như đang muốn khoe khoang: "Con có biết cái này khó tìm thế nào không?"
"Con biết. Con chưa từng thấy mấy thứ này khi thi đại học." Lương Duyệt Nhan thản nhiên nói.
"Bởi vì lúc ấy không có." Lâm Thu Nga nói.
"Thành tích của con lúc ấy tốt như vậy, nào có làm mẹ lo lắng giống như Tiểu Phong." Lâm Thu Nga phản bác rất kịch liệt, mang theo lòng phòng bị.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên ắng, Lương Duyệt Nhan không nói chuyện nữa, đương nhiên Lâm Thu Nga cũng không nói nữa. Ngay cả những lời đơn giản như "Học ở Dương Thành có quen không?", "Thực tập ở công ty nào" đều không hỏi. Thậm chí bà cũng không biết cô đã tốt nghiệp rồi, cô đã thông báo lễ tốt nghiệp cho bọn họ nhưng đến cả một câu đáp lại cũng đều không có.
"Mẹ." Lương Duyệt Nhan gọi bà một tiếng.
"Cái gì?" Lâm Thu Nga dừng tay lại, sau đó vẫn tiếp tục thu dọn đồ.
Lương Duyệt Nhan phát ra một tiếng cười từ chóp mũi.
"Cha và Tiểu Phong đều nhớ rõ, sao mẹ lại không nhớ được?" Lương Duyệt Nhan cười nói.
"Sao... cái gì mà sao, mẹ vẫn luôn nhớ."
"Mẹ, trong cái nhà này, mẹ không cảm thấy con như người ngoài sao?"
Lâm Thu Nga thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng. Bà quay đầu lại, Lương Duyệt Nhan đã không còn đứng đó.
...
Lương Duyệt Nhan ngây người ở Hải Thành hai ngày. Cô ở nhà như người vô hình, Lâm Thu Nga giận dỗi mặc kệ cô, Lương Diệu Hoa từ trước đến nay cũng không chú ý nhiều đến cô. Phòng của cô sớm đã biến thành nhà kho, Lâm Thu Nga cũng không có ý nghĩ dọn dẹp giúp cô, vì thế Lương Duyệt Nhan tự mình dọn ra một góc, cũng đủ chỗ để ngủ, cô nằm trong một góc. Cô cũng không đi ra ngoài, thậm chí hàng xóm còn không biết cô đã về.
Lâm Thu Nga cảm thấy cô đang giận lẫy, bởi vì Lương Duyệt Nhan ngay cả cơm cũng không ăn với ba người trong nhà. Bà rất bận, suốt ngày đốc thúc Lương Cẩm Phong còn một năm nữa là thi đại học, bà cũng không có thời gian quan tâm xem Lương Duyệt Nhan thế nào.
Vì vậy ngay cả khi trong nhà xảy ra chút dị thường bà cũng không để ý đến, chứ đừng nói đến Lương Diệu Hoa suốt ngày chỉ biết lái xe ra ngoài hóng gió.
Ví dụ như phòng của hai vợ chồng rõ ràng đêm đã đóng cửa nhưng hôm sau cửa lại mở ra.
Ví dụ như con dao trong nhà bếp bị rút ra khỏi giá để dao, bị tùy tiện để trong ao
Ví dụ như thùng rác trong nhà bếp có hai cái hộp được đóng gói cẩn thận chưa mở ra bị vứt vào.
Lâm Thu Nga có chút nghi hoặc, nhưng bà hoàn toàn không để ý đến bởi vì bà thật sự rất bận.
Lương Cẩm Phong nhìn về phía phòng để đồ linh tinh, cánh cửa kia vẫn luôn đóng lại, cậu ta mang theo sự chán ghét hỏi: "Chị ta về?"
Lương Diệu Hoa nhìn tv thất thần mà đáp, nói xong sự chú ý của ông cũng bị thứ gì đó hấp dẫn, ông chuyển sang phía vợ đang bận việc nhà: "Trông giống như cái chợ... Này, này, Lâm Thu Nga! Bà lại đây! Tv nói chiếc xe này có vấn đề về an toàn, đây không phải chiếc xe chúng ta mới mua không lâu sao?"
Lương Duyệt Nhan lúc này đẩy cửa đi vào, trên tay mang theo cái túi, bên trong có một cái lọ nhựa rỗng không có bao bì.
Cô nói một tiếng: "Đêm nay con đi."
Không ai trả lời.
"Mọi người có đưa con đến nhà ga không?"
Chỉ có Lương Cẩm Phong nghe thấy, cậu ta chán ghét nói: "Không ai muốn đưa chị đâu, mau cút về đi."
Trước kia Lương Diệu Hoa và Lâm Thu Nga còn làm bộ làm tịch mà giả vờ răn dạy Lương Cẩm Phong, "không được nói chuyện với chị như vậy", nhưng bây giờ họ không có thời gian để ý những chuyện này, hoặc họ đã ngầm cho phép.
Lương Duyệt Nhan cười cười, cất túi về phòng mình, đến phòng bếp rửa tay.
Lương Cẩm Phong thấy mình bị bơ, đột nhiên cậu ta nổi giận, đi theo Lương Duyệt Nhan vào phòng bếp. Tay Lương Duyệt Nhan rất bẩn, nhìn như dính bụi than, cô dùng chất tẩy rửa rửa sạch những vết bẩn đó. Lương Cẩm Phong nói: "Đi nhặt rác à? Đừng nhặt ở đây, mất mặt."
Lương Duyệt Nhan vẫn làm lơ Lương Cẩm Phong, cô rửa tay sạch sẽ, vẩy nước đi, thong thả duỗi tay về phía con dao trên giá.
Gương mặt cười cợt của Lương Cẩm Phong cứng đờ.
Chính cậu ta cũng không biết mình vừa ngừng thở.
Tay cô lướt qua cán dao, nhặt một cái khăn lên lau tay. Lúc này cô mới giương mắt nhìn Lương Cẩm Phong, trong mắt mang theo sát ý lạnh lẽo. Toàn thân Lương Cẩm Phong cứng đờ, khí thế hùng hổ dọa người vừa rồi lập tức tan biến. Trong thời thơ ấu đã xuất hiện vô số lần nỗi hoảng sợ do người trước mặt mang lại cho cậu ta, lại xuất hiện lần nữa.
"Tạm biệt, em trai." Lương Duyệt Nhan nói.
Một câu Lương Cẩm Phong cũng không nói nên lời.
Sau lưng cậu ta chợt lạnh toát, thậm chí còn cho rằng Lương Duyệt Nhan đang nói lời tạm biệt.
Cậu ta đột nhiên nhớ đến, năm cậu ta 6 tuổi, Lương Duyệt Nhan xốc chăn cậu ta lên vào lúc cậu ta ngủ say, một đôi tay lạnh như băng có ý đồ chặn lại hơi thở của cậu ta, vào lúc cậu ta hoảng sợ cực độ thì nghe thấy cô nói bên tai: "Tao sẽ không gọi mày là em trai cho đến ngày mày chết."
...
"Khoảng 6h tối ngày x tháng x, một chiếc xe ô tô trên cầu Hải Thành đột nhiên bốc cháy dữ dội, liên tục phát nổ, chỉ trong mười phút đã bị đốt thành tro chỉ còn lại khung xe. Chiếc xe chở hai nam một nữ, vì đột nhiên bốc cháy nên không bỏ chạy kịp, ba người chết ngay tại chỗ. Danh tính nạn nhân đang được xác nhận.
Cảnh sát nhận định rằng vụ tai nạn này tương tự với một vụ tự cháy trước đó trên cùng chiếc xe cùng thương hiệu. Tính đến thời điểm hiện tại, mẫu xe này đã gây ra tổng cộng 4 vụ tai nạn, số người tử vong đã lên đến 6 người. Đại diện pháp lý của hãng xe đã bị giam giữ, văn phòng công tố sẽ khởi tố anh ta..."
Viên Hải Bình ngồi đối diện với bạn gái, đưa cho cô một xiên hồ lô, anh ta vừa chạy ra tiệm lẩu bên ngoài mua.
Lương Duyệt Nhan nhận lấy, cắn một cái, cô cười đến dịu dàng: "Cảm ơn anh."
"Đây không phải ở quên em sao?" Viên Hải Bình bị tin tức trên tv thu hút ánh mắt.
"Đúng vậy." Ý cười trên mặt cô còn chưa tan, "Ngay ở bên cạnh nhà em."
...
Lời tác giả: Đây xem như là ngoại truyện của cô Lương, để ở đây tương tối hợp tiết tấu.