Nỗi đau của con người có thể được phóng đại vô anh, cô đã nói với anh, "Nó không khó lắm, những tên khốn vô nanh tính của Hắc Kình cũng sẽ nghĩ đến được." Anh không hề nghi ngờ. Anh đã biết từ lâu rằng những người đó có thể tạo nên thống khổ.
Khi Kinh Tố Đường còn rất nhỏ, lần đầu tiên anh học được khái niệm "hạt giống", sau đó vô tình ăn phải hạt giống, hạt giống có thể bén rễ nảy mầm trong bụng, trở tanhh cây cối, mọc ra từ cơ thể, bỏ qua giới anh của xương cốt máu thịt phát triển ra bên ngoài mặc kệ điều gì, như muốn nghiền nát sự sống của anh. Hạt giống được chôn gần xương sườn của anh, chính là vị trí mà Diệp Tư Lan đá trúng.
Thật vô ích khi nghĩ đến nỗi đau rồi dùng đủ loại từ ngữ để miêu tả nó. Anh đau đớn như vậy. Một cơn gió nóng thổi từ dưới mặt đất đến, giống như những cây kim rỉ sét đâm vào lỗ canh lông của anh, khiến anh cảm thấy đau đớn đến mức không thể chịu nổi.
"Ha ha-" Kinh Tố Đường đột nhiên bật cười, cơn đau chồng chéo lên nhau gấp trăm lần, anh chỉ cười hai lần trước khi ngừng ho, nước mắt sinh lý trào ra, vị máu trong miệng càng thêm mặn tanh.
"Cậu đang cười cái gì?" Đây là điều cuối cùng Kinh Tố Đường nhớ tới Diệp Tư Lan đã nói với anh.
"Cô ấy không nằm trong tay ông." Sau khi Kinh Tố Đường nói xong, máu nghẹn vào cổ họng và chảy vào phổi anh, phóng đại sự nghẹt thở và đau đớn, anh càng ho dữ dội hơn. Có thể lúc này ảo giác bắt đầu, bởi vì Diệp Tư Lan trước mặt đã biến mất.
Nếu đây là sự thật thì làm sao Lương Duyệt Nhan xuất hiện trước mặt anh được.
Kinh Tố Đường không thể tin vào mắt mình, sau đó anh trở nên sợ hãi: "Duyệt Nhan, ngươi mau đi đi." Anh nói không mạch lạc, không biết nên giải thích thế nào, anh chỉ có thể để cô đi thật nhanh, anh không thể để cô rơi vào tay chúng.
Lương Duyệt Nhan ngoảnh mặt làm ngơ. Cô dùng một thứ sắc bén cởi bỏ dây trói trên người anh. Anh tin đây là ảo giác, trong một giây anh và Lương Duyệt Nhan như hai chú cá được thả ra khỏi tấm lưới lớn.
Trên đầu có một gợn sóng nước vô tận, bọn họ bị nước bao vây, cảm thấy không trọng lượng, tầm nhìn bị bóp méo, Kinh Tố Đường nhìn xuống thì thấy Diệp Tư Lan nằm dưới đáy nước, máu đỏ tươi lan tràn, một đám cá lần theo mùi máu tràn đến chỗ ông ta, gặm từ đầu ông ta xuống.
"Duyệt Nhan!" Anh sợ hãi gọi tên cô.
Cô bơi bên cạnh anh, giữ chặt lấy anh, bình tĩnh nhìn về hướng mặt nước.
Cô nói, "Tôi sẽ đưa anh ra ngoài."
Trước khi anh kịp suy nghĩ tại sao giọng nói của cô càng ngày càng xa, Kinh Tố Đường chỉ nhìn thấy máu trên người và tay cô. Khi đầu óc anh trống rỗng, bản năng đầu tiên của anh là nắm lấy cô bằng trái tay và bơi đi xa hơn. Cuối cùng anh cũng bơi lên mặt nước, còn không kịp bắt được gì, Lương Duyệt Nhan bên cạnh biến mất không dấu vết.
Kinh Tố Đường tuyệt vọng lại lặn xuống nước, anh không thể nghe thấy âm thanh phát ra từ mặt nước, sau đó ý thức và tầm nhìn của anh cùng nhau rơi vào bóng tối.
...
Kinh Tố đường mất đi khái niệm thời gian, quen dần với cảm giác đau, lại không nghĩ rằng những giác quan khác nhạy bén phóng đại lên.
Anh nghe thấy giọng nói của cô.
"Đó có phải là cảm giác của anh vào lúc đó không? Trong khi bảo vệ tôi..." Cô thì thầm, lần này cô gần gũi, hơi thở của cô hòa lẫn với hơi thở của anh. Cô nhẹ nhàng siết chặt cằm anh và hôn anh. Từ khóe miệng đến viền môi, từ nhẹ đến nặng. Cô thường mút môi dưới của anh với lực mạnh hơn vào cuối nụ hôn. Cảm giác này cũng được phóng đại vô hạn. Trái tim anh dường như bị đánh trúng.
"Người đẹp ngủ trong rừng, khi nào người mới tỉnh lại?" Cô hỏi, giống như quyến rũ và tán tỉnh.
Anh yên lặng nhìn cô. Anh muốn trả lời cô "Tôi tỉnh rồi, đừng đi". Nhưng anh không thể sử dụng sức mạnh của mình chút nào, chỉ nắm được một ngón tay của cô. GƯơng mặt của cô dần dần trở nên rõ ràng hơn, dường như có nhiều băng gạc quấn quanh người, cô đang đeo một thanh nẹp, giống hệt như cái mà cô đã đốt đi kia. Anh muốn hỏi "Em bị làm sao vậy", nhưng vẫn không nói nên lời.
Hai người, một người bị thương, một người chỉ còn nửa sinh mệnh. Anh hôn mê sâu, và anh đã sử dụng sức mạnh ý chí của mình để giữ cho mình tỉnh táo, cố gắng giữ ngón tay đó.
Lương Duyệt Nhan lại hỏi: "Ngài luật sư, Iceland có gì tốt vậy?"
Cô đưa tay ra chạm nhẹ lên môi anh, động tác này hơi quá sức với cô, anh muốn đến gần cô hơn để cô không phải vật lộn, nhưng anh không thể di chuyển, anh thậm chí không thể cắn đầu ngón tay cô.
"Mau dậy nói cho tôi biết đi." Cô thúc giục, "Hãy nói cho tôi biết, tôi có nên liều mạng sống sót không?"
Ánh mắt Kinh Tố Đường lại bắt đầu mờ đi, tiềm thức nói cho anh biết, câu hỏi này là vấn đề sống chết, nhưng anh không đứng dậy được, cũng không nói được.
Anh tràn ngập cảm giác bất lực.
Anh hận chính mình.
Phía sau Lương Duyệt Nhan tối đen như mực, anh không nhìn thấy gì cả. Sau đó, cô ngừng nói chuyện với anh, và đột nhiên quay đầu lại, như thể có ai đó đang đứng trong bóng tối gọi cô.
Lương Duyệt Nhan nói rất nhiều.
"Em không sao chứ?"
"Em biết anh ấy không sao. Em không điên."
"Hôm nay em đã định ra đầu thú."
"Em thực sự nghĩ như vậy vào thời điểm đó. Nhưng đã có chuyện xảy ra."
"Em biết."
"Chồng cũ của cô bảo em đi. Bảo em ở lại với anh ấy."
"Không biết là vận may tốt hay xấu nữa, lúc đó em cảm thấy có chuyện đã xảy ra với anh ấy." Cô nghiêng đầu nhìn về phía anh, bất lực nói
"Hãy cho em một mũi adrenaline. Không, là hai."
Anh ngày càng hoảng loạn hơn, anh muốn hỏi "tại sao em lại tự thú", "em đang nói chuyện với ai", "em sẽ làm gì với adrenaline". Nhiều nhất, anh chỉ có thể siết chặt ngón tay cô thêm một chút, anh thậm chí không thể phát ra âm thanh. Cô cảm nhận được động tác của anh, cô nắm chặt tay anh trấn an, nhưng vẫn không nhìn lại. Giây tiếp theo, ngón tay cô rút ra khỏi lòng bàn tay anh.
Lương Duyệt Nhan đứng dậy, nhìn anh thật sâu lần cuối cùng.
"Chờ tôi trở lại nghe anh nói."
Không!
"Duyệt Nhan!"
Kinh Tố Đường đột nhiên ngồi dậy, thế giới đảo lộn. Chóng mặt và đau đớntrong khoang ngực đánh anh cùng một lúc. Anh không ở trong mặt nước, anh không ở trong đống đổ nát, anh đang nằm trên giường bệnh, và chiếc ghế bên cạnh giường trống rỗng.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi?" Tư Nhu đứng cạnh cửa, bà ấy đặt điện thoại xuống, hai khuỷu tay bắt chéo nhìn anh.
"Duyệt Nhan đâu rồi?" Kinh Tố Đường hỏi, anh chật vật rời khỏi giường, nhưng lại bị Tư Nhu đè lại, anh bất đắc dĩ hỏi: "Tiến sĩ Tư, Duyệt Nhan đâu?"
Tư Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu bình tĩnh lại, nghe tôi nói."
Bên ngoài cửa sổ, một ngọn lửa đáng sợ thắp sáng dọc theo đoạn đường về phía bắc. Vài giây sau, anh nghe thấy một tiếng nổ lớn, và ngay cả mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển theo tiếng gầm.
Tư Nhu mím chặt môi. Sắc mặt Kinh Tố Đường tái nhợt.
Âm thanh "meo meo" phát ra từ chiếc túi cạnh giường bệnh. Đó là túi của Kinh Tố Đường đựng Thủy ngân (II) Fulminat và bây giờ chỉ còn một con mèo con nằm trong túi, vừa kêu vừa dùng bàn chân sắc nhọn cạo lớp lót vải. Kinh Tố Đường nhấc túi lên, một viên đá cẩm thạch nhuốm máu rơi ra, hình dạng một con cá nhiệt đới trừu tượng.
Cuối cùng anh nhận ra rằng đó không phải là một giấc mơ.