"Miệng lưỡi trơn tru."
Triệu Bảo Châu nghe xong mặt đỏ tới mang tai, đưa tay đẩy một cái nhưng Ngải Thiên chẳng mảy may nhúc nhích.
"Sao Bảo Châu biết miệng lưỡi vi phu trơn tru?" Ngải Thiên chẳng những không chịu buông y ra mà còn mở miệng trêu ghẹo, "Không có chứng cứ thì ai mà tin chứ."
Lần này Triệu Bảo Châu quả thực gặp xui xẻo, vừa bị đè ra cắn miệng nhỏ vừa được trải nghiệm thế nào là khẩu phật tâm xà.
Nếu không phải y viện cớ rửa mặt chạy thoát thì e là đao kiếm đụng nhau, xảy ra xung đột vũ trang.
Nhà họ đã xây phòng tắm nên tắm rửa vô cùng thuận tiện, Triệu Bảo Châu ngâm mình trong thùng tắm, mặt mũi đỏ bừng hết cả lên.
Giờ hai người đã lưỡng tình tương duyệt tâm ý tương thông, tấm ván gỗ ọp ẹp cũng đổi thành giường mới, hôm nay bộc bạch chuyện quá khứ với nhau càng thêm thân mật hơn.
Chẳng phải vạn sự đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông thôi sao?
Triệu Bảo Châu càng nghĩ càng thẹn, chỉ hận không thể vùi mình trong thùng tắm.
Lúc thì nhớ tới lời trêu chọc của mấy ca nhi trong thôn, khi thì nhớ lại đêm đó rung động vì bộ vòng, suýt nữa ngâm mình lên men.
Họ đã thành thân, đã bái thiên địa, phu thê hòa hợp cũng là lẽ đương nhiên.
Triệu Bảo Châu vừa ngượng ngùng tắm rửa mình thơm ngào ngạt vừa nhớ lại lần trước mộng vuông lỗ tròn.
Nếu lần đó ván giường không sập thì đã thành sự rồi mới đúng.
Triệu Bảo Châu vỗ ngực, cuối cùng lau người mặc đồ vào.
Tuy hơi thẹn thùng nhưng y thật sự cam tâm tình nguyện.
Muốn thân mật với hắn, đêm nay và cả trăm năm sau nữa.