Hôm nay Triệu Bảo Châu làm món măng xào thịt và canh mướp trứng gà, còn bới hai tô cơm thơm lừng làm người ta thèm nhỏ dãi.
Giờ Triệu Bảo Châu đã không còn là Triệu Bảo Châu trước kia, chẳng những chịu bỏ tiền mua thịt mà còn nuôi gà lấy trứng.
Bầy gà con lần trước y nuôi bị tắm một lần đã lăn ra chết hết, sau đó y mua gà mái của nhà khác, loại này dễ nuôi hơn, ngày thường đẻ trứng, sau này còn có thể nấu canh.
"Tay nghề của Bảo Châu nhà chúng ta đúng là càng ngày càng giỏi."
Triệu Bảo Châu đang gắp thức ăn chợt dừng lại.
Vô cớ ân cần không phải lừa đảo tức là đạo chích. Y ngờ vực nhìn gương mặt đàng hoàng nghiêm túc của Ngải Thiên, "Đang yên đang lành ngươi khen ta làm gì?"
"Ngươi làm tốt thì ta khen ngươi thôi mà, chẳng phải bình thường lắm sao?"
Giờ Ngải Thiên cứ như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, miệng lưỡi không ngọt không lấy tiền, lời tán tỉnh tuôn ồ ạt như thác nước ở thôn Triệu Gia làm Triệu Bảo Châu vẫn chưa quen lắm.
"Đúng là lão nam nhân chuyển sang ăn mặn." Triệu Bảo Châu hung hăng cắn một miếng trứng gà, "Ca nhi trong sáng như ta đã bao giờ bị ai đùa bỡn giống ngươi đâu, ta nói cho ngươi biết nhé, hôm nay tuyệt đối không có khả năng suy một ra ba với ngươi đâu."
"Bảo Châu của chúng ta cũng biết suy một ra ba cơ à?" Ngải Thiên cười vui vẻ, giờ này ngày này trong lòng hắn có mỹ nhân, chính là lúc xuân phong đắc ý nhu tình đầy bụng, "Nhưng ta chỉ khen tay nghề ngươi giỏi thôi mà."
Hai chữ "tay nghề" bị giọng điệu mờ ám của Ngải Thiên xuyên tạc làm Triệu Bảo Châu xấu hổ đạp hắn một cước.
"Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng ngươi nữa." Triệu Bảo Châu tức giận nói, "Nghe người trong thôn nói quan phủ sắp xây hành cung suối nước nóng gì đó sau núi rồi, ngươi còn không mau ăn thì e là sau này chẳng có măng tươi để ăn nữa đâu."
"Hành cung suối nước nóng?" Ngải Thiên thoáng tư lự rồi cười nói, "Công trình có vẻ lớn nhỉ, vậy mấy ngày tới ta phải tranh thủ đi hái ít thảo dược kẻo sau này động thổ lại mất cơ hội."