Lâm Tịch Nguyệt nghe ra, Phó Thiếu Khâm vô cùng ghét bỏ cô.
Trái tim cô giống như bị vạn cây kim đâm, vừa đau vừa xấu hổ vừa giận.
Nhưng đặc biệt nhất là vừa sợ Phó Thiếu Khâm.
Đang muốn giả mù sa mưa làm nũng vài câu, đầu kia 'ting!' một tiếng cúp máy.
Trong lòng Lâm Tịch Nguyệt 'lộp bộp' một chút.
“Làm sao vậy Tịch Nguyệt?" Hứa Anh vội vàng hỏi.
"Mẹ... Phó tứ gia... không đồng ý đến thương nghị hôn sự của chúng ta, có phải anh ta... biết cái gì rồi không?"
Lâm Tịch Nguyệt sợ đến phát khóc: "Có phát hiện con giả mạo Trầm Tương phải không? Mẹ, làm sao bây giờ? Phó Thiếu Khâm giết người như ngóe, con sợ... ô ô ô.”
Hứa Anh cùng Lâm Chí Giang cũng bị dọa đến thất thần.
Cả buổi chiều, người một nhà đều trải qua trong sợ hãi, mãi đến khi người hầu đi vào bẩm báo: "Tiên sinh, phu nhân, Trầm Tương tới, nói là tới lấy ảnh chụp của mình và mẹ.”
“Bảo cô ta cút!" Lâm Tịch Nguyệt lập tức trút cơn giận lên người Trầm Tương.
Giờ khắc này cô ta đang lo lắng sợ hãi cho nên đã quên mất hôm qua chính mình đã bảo Trầm Tương tới lấy ảnh.
Thực tế là Lâm Tịch Nguyệt muốn ân ái với Phó Thiếu Khâm trước mặt Trầm Tương, để Trầm Tương khó chịu!
Nhưng không ngờ Phó Thiếu Khâm lại kiên quyết từ chối tới đây.
Người hầu: "......”
“Chờ một chút! Tôi đi nói với cô ta!" Lâm Tịch Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài.
Khóc cả một buổi chiều nên hai mắt của Lâm Tịch Nguyệt đều sưng lên, tóc cũng vô cùng lộn xộn, cô ta chưa kịp soi gương đã vọt ra ngoài.
“Đồ gái điếm, cô tới đây làm cho Lâm gia biết bao xui xẻo, nhà này không hoan nghênh cô!”
Trầm Tương cười lạnh: "Lâm Tịch Nguyệt, là cô bảo tôi tới lấy ảnh của mẹ tôi mà!"
“Cút! Cút! Đi chết đi! Lập tức cút!" Lâm Tịch Nguyệt không nói đạo lý mà cứ rống giận.
Trầm Tương bị tức cười.
Cô đánh giá Lâm Tịch Nguyệt từ trên xuống dưới.
Đột nhiên phát hiện, Lâm Tịch Nguyệt đang vô cớ phát hỏa .
Vẻ mặt Trầm Tương vô tội, không nhanh không chậm hỏi: "Tịch Nguyệt, nhìn cô khóc hai mắt đều sưng lên, tóc loạn như ổ gà, cô không phải là mang thai con của người đàn ông nào đó, xong lại bị người ta đá chứ?"
Lâm Tịch Nguyệt tức giận giương nanh múa vuốt nhào về phía Trầm Tương: "Tao đánh chết mày......”
Trầm Tương không nhanh không chậm lạnh nhạt nói với Lâm Tịch Nguyệt: "Cô dám ở trước nhà mình đánh chết tôi, chẳng lẽ cô muốn bóc lịch đến hết đời à?"
Lâm Tịch Nguyệt: "Mày...... mày! Mày đi chết đi! Cút! Mau! Lên! Cút......
Trầm Tương cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Cô không có thời gian giằng co với Lâm Tịch Nguyệt.
Cô đói và cần thêm thức ăn.
Kể từ khi mang thai, cô rất dễ bị đói và muốn ăn một cái gì đó bổ dưỡng, nhưng cô không có tiền.
Cô chỉ có thể trở lại chỗ ở, ở quán nhỏ bên cạnh mua mấy cái bánh bao nấm ăn.
Đang ăn say sưa thì nhìn thấy một người đứng phía trước.
Đó là trợ thủ Nghiêm Khoan của Phó Thiếu Khâm.
Trầm Tương sửng sốt một giây, sau đó đi lướt qua Nghiêm Khoan
Cô và Phó Thiếu Khâm chỉ là giao dịch, ngoại trừ diễn kịch trước mặt dì Hạ, giữa bọn họ không có bất cứ liên quan gì.
Trầm Tương cũng không chủ động lôi kéo bất kì ai.
“Trầm tiểu thư." Nghiêm Khoan ở phía sau gọi cô, anh ta không nghĩ tới Trầm Tương lại vờ như không quen biết mình như vậy. Trầm Tương xoay người lại: "Anh gọi tôi?”
“Lên xe." Nghiêm Khoan ngắn gọn nói.
Trầm Tương: "...?”
"Phu nhân hôm nay sẽ gọi điện về nhà điều tra, nếu như phát hiện cô cùng Tứ thiếu không ở cùng một chỗ..."
“Đã hiểu." Diễn kịch phải diễn trọn bộ, Trầm Tương ngồi vào trong xe.
Nơi bọn họ đi không phải là Phó gia, mà là một tiểu khu cao cấp ở trung tâm thành phố, Nghiêm Khoan đưa Trầm Tương xuống dưới lầu, giao cho một người giúp việc khoảng bốn mươi tuổi rồi rời đi.
“Con chính là thiếu phu nhân mới đúng không?" Dì mỉm cười nhìn Trầm Tương.
Trầm Tương xấu hổ: "... Ngài là?”
Dì tự giới thiệu: "Dì là dì Tần, hầu hạ bên cạnh phu nhân mười mấy năm, phu nhân cố ý gọi điện thoại thông báo cho dì bảo dì chăm sóc con dâu bà ấy thật tốt, mau theo dì lên đi.”
Đây là một căn phòng kiểu kép cao cấp, mức độ xa hoa trong phòng tất nhiên là không cần nhiều lời, loại nơi ở này gia đình bình thường tuyệt đối là mua không nổi.
Trầm Tương hỏi dì Tần: "Nơi này là?”
“Là nơi ở trước kia của Tứ thiếu gia." Dì Tần trả lời.
Trầm Tương hiểu, là Nghiêm Khoan đón cô tới, phỏng chừng Phó Thiếu Khâm sẽ không tới nơi này.
Vừa vặn, đỡ cho mình rầu rĩ không có nhà ở.
Cô dự định ngày mai sẽ mang hành lý ở bên kia chuyển tới đây.
Vừa mới ngồi xuống sô pha, điện thoại bàn trong phòng khách liền vang lên, dì Tần nghe máy liền cười nói: "Phu nhân à, ừ, ở đây, Thiếu phu nhân đang ngồi trên sô pha.”
Dì Tần đưa điện thoại bàn cho Trầm Tương: "Điện thoại phu nhân gọi tới.”
Trầm Tương tiếp nhận điện thoại hô: "A...... Mẹ, mẹ có khỏe không?”
Hạ Thục Mẫn ôn hòa hỏi: "Tương Tương, con sống ở đó có quen không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!