Có điều, Liễu Miên Đường từ trước đến nay đều là người sảng khoái, nếu không không cần thiết, cũng sẽ không nói những lời trái lương tâm.
Lúc này là Hạ tam tiểu thư âm thầm nói chuyện với nàng, nếu như nàng nói chuyện trái với lương tâm, làm trễ nải tiền đồ của cô nương người ta cũng là không tốt.
Vì thế Miên Đường nghĩ nghĩ, nói thẳng: "Ta không biết Liêm tiểu thư kia là tâm tư gì, nhưng nàng ta cùng cô vừa gặp đã quen, tốt đến mức muốn cùng hầu một chồng... Tha thứ cho ta kiến thức hẹp hòi, nghĩ không ra ý tứ trong đó."
Hạ Trân từ nhỏ đã theo phụ thân ra ngoài, kiến thức cũng không thiển cận. Thế nhưng là người một khi trong lòng có tham niệm, khó tránh khỏi có lúc ếch ngồi đáy giếng.
Nàng ta đối với Hoài Dương vương vừa gặp đã yêu, từ đó về sau chỉ thích một mình hắn. Vốn bởi vì cách trở thân phận, cho là kiếp này vô duyên. Thế nhưng ông trời thương xót, vậy mà đột nhiên lại mở cho nàng ta một cánh cửa.
Này đã đủ làm cho người ta vui đến điên cuồng, nào quản đến bên trong có phải là vực sâu vạn trượng hay không?
Nàng vốn là cố ý khoe khoang với Liễu nương tử, si niệm lúc trước của mình cũng không phải là ảo ảnh hư vô mờ mịt. Thế nhưng nghe Miên Đường hất một chậu nước lạnh đến, không cảm thấy mất hứng, chỉ ngượng ngùng nói: "Tiểu thư thế gia giống như Liêm tiểu thư kia, tầm nhìn kiến thức cũng không giống như đám bà nương ở đầu đường cuối ngõ. Đó là người trời sinh đã bồi dưỡng làm đương gia chủ mẫu, sao lại chỉ so đo nữ nhi tình trường? Duy trì hòa thuận vương phủ, để vương gia có thể tận tâm quốc sự mới là quan trọng nhất..."
Miên Đường cũng cảm thấy chính mình có chút nhiều lời, chỉ cười khan một tiếng nói: "Cũng không phải, tục phụ giống như ta cũng không phải làm chủ mẫu sao. Cũng may tướng quân ta chính là bách tính bình thường, ta không cần vì đại sự thiên hạ trong trăm dặm tìm kiếm tỷ muội tri âm, lại biến đổi cách thức nhét vào bên người hắn... Ầy, đây là đơn mà hai ngày nay ta sửa sang, chỗ thiếu sót lần trước cô nói với ta đã sửa đổi, nếu như còn cần đổi nữa, cô phái người đến truyền lời cho ta ở cửa hàng là được."
Lời không hợp ý nửa câu cũng nhiều, nói xong nàng liều biểu thị không tiện trì hoãn thời gian của Hạ tam tiểu thư nữa, bước xuống ngựa.
---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Chỉ còn lại Hạ tam tiểu thư trên xe ngựa, nhất thời vừa tức vừa lo, nhưng lại nhịn không được cảm thấy lời của Liễu Miên Đường có lý... Nhất thời khó chọn lựa, cũng không kịp tức giận Thôi phu nhân, chỉ nghĩ mãi tâm sự của mình.
Lại nói Liễu Miên Đường, bận rộn một ngày, đến khi buổi tối, trong trạch viện phố Bắc tất cả đều như cũ.
Lý ma ma mua được thịt hươu ngon từ chỗ thợ săn, cắt miếng mỏng, dùng cây ăn quả hun thịt hươu quấn ăn. Mà canh nóng thì là canh xương bò gân hươu hầm, nấu thành canh màu trắng sữa, sau khi bỏ thêm hành thái ăn ngon vô cùng.
Bởi vì có canh, hôm nay Lý ma ma lại nướng bánh lớn 8 tấc, tầng tầng xốp giòn, vừa hay phối với canh tươi ngon.
Lúc ăn cơm, hai tiểu nha hoàn đầu đội cuốn sách, đoan chính đứng bên bàn của chủ tử hầu hạ.
Đây là do Lý ma ma chê hai nàng đứng không thẳng, nghĩ ra cách mới.
Miên Đường nhìn dáng vẻ lung lay sắp đổ của hai nha hoàn quá đáng thương nên bảo các nàng bỏ sách đi đến bàn nhỏ ở một bên ăn cơm, đợi ăn xong lại đứng.
Hai nha hoàn cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt Lý ma ma. Lý ma ma nhìn một chút sắc mặt của vương gia.
Cuối cùng vẫn là Thôi Cửu nói chuyện: "Nơi này cũng không phải thâm cung nội viện gì, quy củ học ra dáng là được rồi."
Sau một câu nói kia, Lý ma ma cuối cùng thả lỏng mặt mày, hai nha hoàn một mặt như trút được gánh nặng đi ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Miên Đường nhớ đến kỳ văn hai tỷ muội chung chồng trong xe ngựa mà Hạ Trân kia nói lúc ban ngày nên nhàn rỗi nói cho phu quân nghe.
Thôi Hành Chu vốn là câu được câu không mà nghe, thế nhưng càng nghe đến cuối cùng, sắc mặt càng ngưng trọng, ẩn ẩn đen mặt, rất có dáng vẻ chân truyền của Lý ma ma.
Miên Đường đang chuyên tâm dùng bánh cuốn thịt hươu phối với thức ăn, căn bản không chú ý đến sắc mặt phu quân, chỉ trực tiếp nói: "Ta lúc ấy là nói cho sướng miệng, nhưng sau khi trở về lại có chút hối hận. Chàng nói xem Hạ tam tiểu thư nếu như thật sự vào vương phủ, Hạ gia kia chính là quý thích Chân Châu, lúc trước ta ép buộc Hạ gia, lại không nghĩ đến nhà hắn phất lên nhanh đến vậy. Phu quân xem, ta có nên sửa lại quan hệ với Hạ gia không?"
"Hoang đường! Liêm tiểu thư sao lại hành sự như vậy? Không phải là Hạ tam kia si mê thành bệnh, miệng đầy si mê vọng tưởng chứ?" Thôi Cửu quăng đũa xuống, ngữ khí không vui nói.
Liễu Miên Đường gắp một miếng thịt hươu lớn cho phu quân, nói: "Mắc bệnh si mê? Thế thì không đến mức, ta thấy Hạ Trân tiểu thư bình thường đó. Ngược lại ta là buồn bực những tiểu thư vọng tộc này đều nghĩ kiểu gì vậy? Cho dù muốn củng cố vị trí chính thất của mình, như vậy không phải quá mức gấp gáp rồi sao?"
Mày rậm của Thôi Hành Chu nhíu thành nút thắt rồi, hắn ngắn gọn suy đoán, cũng là hiểu được tâm tư của biểu muội. Nhất định là lần trước hắn về hỏi chuyện Hạ Trân, không biết sao lại truyền đến tai biểu muội, nàng ta hiểu lầm ý tứ của hắn, trông mong nạp thiếp cho hắn...
Liễu Miên Đường vẫn nói thẳng: "Có điều vị vương gia kia cũng là quá đáng thương, người người đều nói hắn và bị biểu muội kia của hắn là thanh mai trúc mã, ta còn tưởng là hai đứa nhỏ vô tư, tình vững như sắt thế nào chứ. Chẳng qua cũng chỉ là một mối hôn sự cân nhắc."
Thôi Cửu kéo dài âm nói: "Nàng cũng không phải là người trong vương phủ, sao biết được?"
Liễu Miên Đường vừa uống canh vừa nói: "Nàng còn chưa gả đến đã vội vàng nạp thiếp cho phu quân. Cách làm việc như thế này, khác gì mấy tên tiểu lại a dua nịnh hót dưới chân đại quan, ta nhìn không ra chân tình, chỉ cảm thấy vương gia mỗi ngày bị người vuốt mông ngựa như thế, mông của hắn có đau không?"
Nàng còn chưa nói xong, Thôi Cửu đã ầm một cái, bát trong tay bị ném vỡ nát.
Miên Đường bất giác sững sờ, ngẩng đầu nhìn sắc mặt xanh xám của phu quân, có chút mờ mịt. Vừa rồi chẳng qua chỉ là chuyện phiếm giữa hai phu thê mà thôi, sao hắn lại bỗng nhiên tức giận?
Thôi Hành Chu nhất thời khó thở, ném vỡ bát trong tay, sắc mặt ngược lại vẫn xem như bình thường, thế nhưng giọng nói lại có chút sắc bén: "Tiếng uống canh sao lại lớn như vậy, nàng cũng nên theo Lý ma ma học một chút quy củ đi!"
Nói xong, hắn trực tiếp đứng dậy vung vạt áo bước nhanh ra ngoài cửa.
Mạc Như không lo được chính mình đang bị bánh nghẹn cổ, chỉ một đường chạy mau đuổi theo vương gia.
Để lại Miên Đường bưng bát canh á khẩu không nói lời nào, trừng đôi mắt mờ mịt quay người nhìn về phía Lý ma ma ở một bên.
Nghiệp chướng! Lý ma ma có kinh nghiệm trong hỏa trường Tu La đã lâu bây giờ năng lực ứng biến tăng mạnh, chỉ thở dài một hơi, nói với Liễu Miên Đường: "Phu nhân, tiếng uống canh của ngài... Quả thật là có hơi lớn..."
....
Lại nói Hoài Dương vương cũng chịu đủ khó chịu khi bị tiểu phụ vô tri ngay trước mặt mắng chửi, chỉ mặt lạnh, một đường cưỡi ngựa vượt sông chạy về vương phủ Chân Châu.
Lúc này không phải là đầu tháng, vương gia lại đột nhiên nửa đêm chạy về, cả đám người trong phủ cũng là trở tay không kịp. Nha hoàn bà tử nối đuôi nhau ra vào khắp viện, chuẩn bị nước thay y phục cho vương gia, trải giường hun hương.
Thế nhưng vương gia lại phất tay cho cả đám người thối lui, chỉ giữ lại mình Cao quản sự.
Cao quản sự làm việc trong phủ đã lâu, nhìn thần sắc của vương gia tối nay không đúng, trong lúc nhất thời cũng rất thấp thỏm, chỉ duỗi tay bên cạnh nghe vương gia chậm rãi tra hỏi.
Kết quả vương gia hỏi, lại là một chút chuyện thường ngày trong vương phủ. Ví dụ gần đây Liêm tiểu thư có tổ chức tiệc trà xã giao, người đến là những người nào.
Cao quản sự từng cái theo thực tế mà trả lời, nghĩ đến vương gia lúc trước tựa như chú ý đến chuyện của hoàng thương Hạ gia tam tiểu thư, còn cố ý cường điệu nói Liêm tiểu thư và Hạ tiểu thư kia trò chuyện vui vẻ.
Không nghĩ đến sắc mặt vương gia lại càng không biểu tình, cuối cùng hắn vừa gõ mặt bàn, vừa nhắc nhở Cao quản sự: "Từ phụ vương của ta đến nay, ngươi vẫn luôn là quản sự của vương phủ này, có biết vì sao không?"
Cao quản sự một mặt kính cẩn chờ chỉ điểm của vương gia, Hoài Dương vương nói tiếp: "Đây là bởi vì ta và phụ vương đều coi trọng một điểm của ngươi, biết nặng nhẹ, chuyện chủ tử phân phó, chưa từng truyền loạn. Càng là biết rõ đương gia chủ tử của vương phủ này là ai, tuyệt sẽ không làm bạn với kẻ tiểu nhân nịnh nọt."
Cao quản sự nghe lời này trực tiếp đổ mồ hôi lạnh vì sợ. Ông ta biết vương gia đây là đang nói đến chuyện lúc lão vương gia vẫn còn, trong vương phủ rất nhiều người đều khi dễ thái phi và vương gia bây giờ. May khi đó hắn được lão phụ thân nhắc nhở, không cùng làm ác. Cho nên về sau khi vương gia làm chủ, trong vương phủ thanh tẩy một đám nô tài, thế nhưng hắn lại được lên chức, trở thành quản sự trong vương phủ.
Thôi Hành Chu nhìn thần sắc của ông ta, liền hiểu ông ta đã hiểu ý của chính mình, sau đó thản nhiên nói: "Khi xuống dưới điều tra thêm, lần trước ta nói chuyện với ngươi, đã có ai ở bên cạnh, truyền ra những lời không nên truyền."
Cao quản sự sau khi nhận được dặn dò của vương gia, lập tức lui ra ngoài, trong đầu nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ lại một chút hai lần nói chuyện này, trong lòng lập tức hiểu ra.
Có thể đứng vững trong vương phủ vọng tộc, người nào không phải nhân tinh? Sau khi tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, sống lưng Cao quản sự lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Vương gia tra hỏi, không cần người khác phỏng đoán tâm tư? Còn nữa Liêm tiểu thư đang êm đẹp, sao lại đột nhiên giao hảo với nữ tử thương hộ bắn đại bác cũng không đến kia. Lời này... Có phải từ chỗ hắn tuồn ra ngoài, nên mới chọc cho vương gia không vui không?
Nghĩ thông suốt điểm này, Cao quản sự một đêm không ngủ, lập tức thẩm vấn từng tên sai vặt đi theo mình lúc trước. Mấy tên này, ngày bình thường cũng là nhìn chằm chằm lẫn nhau, giẫm lên nhau để thượng vị, không đến hai canh giờ đã tra xét được ngọn nguồn từ đâu ra.
Cao quản sự ra lệnh một tiếng, chỉ bắt tên gia nô dám đi nội viện truyền lời trói lại.
Trong một đêm này, ngoại viện cách xa nội viện truyền lên tiếng gậy gộc không ngừng. Bởi vì sợ quấy rầy đến các chủ tử, những tên nô tài để lộ tin tức thích truyền lời đó đều bị giẻ rách bịt mồm, đánh một trận, toàn bộ bị mang ra ngoài xử trí.
Sáng sớm hôm sau, khi Thôi Hành Chu đến thỉnh an mẫu thân, Sở thái phi mời từ chỗ bà tử biết được một trận náo loạn tối hôm qua.
"Cao quản sự, sao ngươi lại làm cho trong viện gà bay chó sủa vậy, bọn hạ nhân không tốt, cũng không cần trong đêm thẩm người, náo động không rõ ràng, còn tưởng rằng phủ chúng ta là nha môn ác quan đấy!" Sở thái phi vừa gắp thức ăn cho nhi tử, vừa không nặng không nhẹ quở trách Cao quản sự đứng một bên.
Cao quản sự một đêm không ngủ, sáng sớm lại bị thái phi gọi vào ngay tại mặt giáo huấn, trong lòng cũng khổ sở, nhưng trên mặt lại là mỉm cười, đang nghĩ ngợi đáp lời thế nào, Hoài Dương vương lại mở miệng nói: "Mặc dù không phải nha môn, thế nhưng không thiếu được có một số người không biết nặng nhẹ điều tra tình hình của nhi tử. Nếu là yêu thích, món ăn bình thường còn đỡ, nhưng nhỡ đâu có người dụng tâm khác mượn người bên cạnh nhi tử đến điều tra quân tình, vậy sẽ xảy ra chuyện lớn. Cho nên quản sự ước thúc bọn sai vặt kín miệng hiểu quy củ một chút cũng là tốt."
Mặt Thôi Hành Chu từ hôm qua đã không thấy nụ cười. Cho nên bây giờ nhìn thấy mẫu thân mới hòa hoãn hơn chút. Khi nói đến lời này, hắn nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong bát.
Thế nhưng biểu muội Liêm Bình Lan ngồi bên bàn dùng cơm, lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn một chút.
Có điều nàng ta cũng trấn định, sau khi nhìn thoáng qua, chỉ cúi đầu dùng cơm cũng không nói chuyện, chỉ là khuôn mặt tựa như lại trắng hơn mấy phần.
Thái phi không biết nội tình, nhưng phàm là nhi tử nói, bà đều nghe theo, ngay lập tức cũng lười giáo huấn quản sự, chỉ nói đến chuyện vui mấy ngày trước đi du ngoạn.
Thôi Hành Chu cũng mỉm cười nghe. Đợi sau khi bồi mẫu thân dùng xong điểm tâm, hắn lại rảnh rỗi cùng biểu muội đi ra khỏi nhà ăn.
Biểu muội này của hắn cũng là một người nhu thuận, mặc dù hôm qua khi ngoại viện đánh roi tra khảo, có người trông thấy nha hoàn bên người nàng ở chân tường ngoại viện nghe ngóng, nhưng hôm nay lại là một câu cũng không hỏi, thật giống như không hề hiếu kỳ vậy.
Thôi Hành Chu vốn là nghĩ muốn cảnh tỉnh biểu muội. Nàng thân là vương phi tương lai của hắn, tâm tư nên dùng ở những việc chính đạo, lúc này còn chưa qua cửa, lại nghĩ đến lôi kéo người vào phủ, làm thị thiếp nhận ân tình của nàng ta, như vậy thì thành thể thống gì?
Không nghĩ đến hắn chưa nói, biểu muội lại nói trước: "Mấy ngày nay trong lòng phiền muộn, bận rộn đặt đồ sứ thành hôn cho nhà, ta theo gia nhân đến Linh Tuyền trấn đi dạo..."
Thôi Hành Chu khô cằn "ừ" một tiếng, nàng ta nói tiếp: "Vốn cũng không có ý gì khác, chẳng qua là quen thân với vài cô nương*, cảm thấy mới gặp đã quen nên mời các nàng đến phủ làm khách... Cũng không biết có ồn ào đến thái phi không?"
(*nguyên văn 手帕交 là ý chỉ quan hệ thân thiết, tình cảm thâm hậu giữa con gái với nhau.)
Ánh mắt Thôi Hành Chu đúng khuôn phép, quay đầu nhìn nàng ta một chút nói: "Mẫu thân thích náo nhiệt, ngươi nếu như tổ chức nhiều yến hội cũng tốt, chỉ là ngươi dù sao cũng là nữ tử quan quyến, hẳn là nên kết giao nhiều hơn với những tiểu thư cùng chí thú, không cần quá mức thân thiết, kết giao với những người không liên quan."
Liêm Bình Lan nghe hiểu câu cảnh cáo này của biểu ca, càng chắc chắn Thôi Hành Chu và Hạ tiểu thư kia có tư tình. Nếu không lời này sao lại truyền nhanh như vậy, lập tức đến tai biểu ca?
"Biểu ca, mẫu thân luôn dạy bảo ta phải lấy phu làm đầu, ta chỉ nghĩ huynh một mình bên ngoài không người trông nom, ta có tâm cũng không tiện đi theo quân doanh, chỉ mong có người vừa ý chăm sóc, nhất thời quên mất nặng nhẹ, còn mong biểu ca thứ lỗi."
Nói đến đây, hốc mắt Liêm Bình Lan đã ướt ướt, nhưng không rơi, chỉ là yếu đuối bất lực vô cùng, vô cùng giống bộ dáng Sở thái phi khi còn trẻ.
Nếu là lúc trước, Thôi Hành Chu đương nhiên sẽ không so đo tính toán những chuyện này với biểu muội, lập tức cảm động quan tâm của biểu muội.
Thế nhưng hắn hôm qua tại phố Bắc, bị một tiểu phụ nhân mở miệng trào phúng, hỏi mình bị "vỗ mông" có đau hay không, cho nên bây giờ lại nghe những lời "tri kỷ" này của biểu muội, cũng chỉ nghe được mấy tiếng vả mặt vang dội.
Liêm biểu muội nếu như thật lòng yêu mình, sao lại tận tâm nạp thiếp cho mình như thế? Trong lúc nhất thời, cảm động của biểu ca chẳng còn, chỉ cảm thấy nhàm chán vô cùng, một câu cũng không muốn nói.
Có điều, hắn xưa nay không cho rằng mình là thánh nhân hiền đức.
Nếu như mình đã có tâm tư xây ngoại trạch để sắp xếp cho Liễu nương tử, lại quá nghiêm khắc với biểu muội, khiến trách nàng nạp thiếp linh tinh cho mình thì cũng không hợp tình lý. Nếu như Cao quản sự đã đuổi người để răn đe, dọn sạch sau này không có người trộm thám thính sở thích của mình là được rồi.
Biểu muội cũng là người thông minh, sau cảnh cáo ngày hôm nay, nàng cũng nên suy nghĩ thật kỹ, bớt đi tâm tư tìm thêm loạn.
Nghĩ đến này, hắn cũng nhàn nhạt trả lời, "Ngươi cũng không làm sai cái gì, có cái gì mà tha thứ hay không, biểu muội không cần nghĩ nhiều."
Thế là hai người lại cách xa mấy bước, yên lặng không nói đi hết một đoạn đường rồi tự cáo biệt.
Liêm Bình Lan nhìn bóng lưng Hoài Dương vương, trong lòng đột nhiên một trận chua xót. Nàng ta tự hỏi đã làm tận tâm, lại không biết đắc tội Hạ Trân kia ở chỗ nào, vậy mà lại để biểu ca đến vả mặt mình như thế!
Cho nên khi Liên Hưng dâng bái thiếp của Hạ tam tiểu thư, cẩn thận hỏi Liêm Bình Lan có gặp hay không, Liêm Bình Lan đoạt lấy thiếp mời kia, xé thành từng mảnh, lạnh lùng nói: "Nói ta bệnh, không gặp!"
...
Sau Thôi Hành Chu về nhà một chuyến, ngăn tâm tư chiêu hiền nạp sĩ, mở rộng hậu cung cho mình của biểu muội, quay lại quân doanh dọa một vòng.
Lệnh cấm binh của triều đình đã đến, từng địa phương đều phải mang quân đội, binh tốt, vũ khí của mình trình lên triều đình, ngoại trừ phòng quân cần thiết, binh sĩ còn lại đều phải giải ngũ về quê, không được làm trái quy tắc đóng binh.
Giảm binh chính ở Chân Chân cũng là lửa sém lông mày. Chỉ cần phản tặc Ngưỡng Sơn bắt đầu chiêu an, như vậy tinh binh hắn tỉ mỉ bồi dưỡng nhiều năm đều không thể giữ lại.
Có điều bây giờ Thôi Hành Chu trong lòng cũng nắm chắc, chỉ để cho đám quan văn phía dưới tuần tự từng bước mà báo cáo biên chế vũ khí lên trên, ngược lại là một bộ rất phối hợp với triều đình.
Sau khi xử lý xong công vụ theo thường lệ ở quân doanh, Thôi Hành Chu muốn về phố bắc nghỉ trưa một chút.
Thế nhưng vừa đi vào đại môn phố bắc, Thôi Hành Chu cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.
Phòng viện vẫn là phòng liên kia, trên tường viện bày đầy quả ớt khô, bên dưới giàn nho là dây bầu chuẩn bị hong khô, tràn đầy hơi thở cuộc sống bình dị tồn tại muôn thuở. Nhưng lại chỉ thiếu đi Liễu nương tử nhiệt tình nghênh đón.
Thôi Hành Chu ngẩng đầu nhìn về phía Lý ma ma, đang muốn hỏi Liễu Miên Đường có phải ra ngoài ra không, nha hoàn Bích Thảo vừa hay từ trong phòng đi ra. Nàng ta nhìn thấy Thôi Hành Chu, lập tức hô về phía trong phòng: "Phu nhân, đông gia trở về!"
Có điều sau một tiếng, trong phòng cũng không thấy người ra đón.
Thôi Hành Chu chỉ đành cất bước đi vào trong phòng, phát hiện Miên Đường đang ở bên cạnh cửa sổ luyện chữ.
Có lẽ là lúc rời giường mệt mỏi, nàng cũng không dùng sáp thơm bôi để búi lên gọn gàng, chỉ xõa tung mái tóc, phía sau tóc dài dùng một chiếc khăn màu xanh buộc gọn lại thành nơ bướm. Bởi vì trong phòng, nàng chỉ mặc áo ngắn tay bó eo, bên dưới phối với váy rộng, trên vai khoác một chiếc áo choàng ngắn, một cánh tay mảnh khảnh duỗi ra ngoài, cầm bút đang chậm rãi viết chữ. Cả người tràn đầy hơi thở mệt mỏi lười biếng.
Thế nhưng bộ dáng của nàng quá xinh đẹp, tuyệt không hề có cảm giác quá mức lôi thôi, ngược lại là cảm thấy tùy ý như vậy cũng là một phen phong tình khác.
Thôi Hành Chu thưởng thức một hồi mỹ cảnh giai nhân ngồi bên cửa sổ, cất bước đi tới.
Miên Đường đang dùng giấy mỏng mô phỏng viết chữ lớn. Chỉ là bảng chữ mẫu không phải là chữ mẫu mà Thôi Hành Chu mấy ngày trước tự tay viết, mà lại là chữ mẫu mua ở trong các cửa hàng bán thư họa bình thường.
Thôi Hành Chu cúi đầu nhìn một lát, cảm thấy kiểu chữ mặc dù hơi run, nhưng cũng đã có hình nét, mở miệng tán dương: "Viết không tồi, có chút tiến bộ..."
Nếu là bình thường, hắn lên tiếng tán thưởng như vậy, Liễu nương tử nhất định sẽ khẽ giương vầng trán, mày ngài nhướng cao, một mặt ngạc nhiên nói: "Tướng công, chàng nói thật sao?"
Nhưng Liễu Miên Đường hôm nay, lại như người ngọc điêu khắc từ băng sương, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Thôi Hành Chu một cái.
Thôi Hành Chu tự nhiên nhận ra khác thường, hơi đứng một lát, thấy nàng không để ý mình, nhíu mày rậm, nói: "Sao vậy? Sao không nói chuyện?"
Hắn từ trước đến giờ nói chuyện làm việc đều hết sức thuận theo tâm ý của mình. Trước kia ở vương phủ khi phát giận với người khác, ai mà không phải đợi hắn hỏa khí tiêu tán, vội vàng lấy lòng phụ họa. Ai dám bày sắc mặt cho vương gia hắn chứ?
Sau khi Thôi Hành Chu đi ra ngoài một ngày, sớm quên mất chuyện mình quẳng bát trong viện phố bắc.
Thế nhưng đối với Miên Đường, tướng công quẳng bát, lại ghét bỏ nàng uống canh, hơn nữa còn cả đêm không về, đây quả thật là không thể sống được nữa, muốn hòa ly!
Cho nên sau khi Thôi Hành Chu đi, nàng đóng cửa phòng một mình yên lặng khóc một hồi. Cảm thấy tướng công hẳn là phát tà hỏa, hắn đến cùng là không chịu tha thứ chuyện mình trước kia tương gia với Tử Du công tử.
Nếu là cái khác thì đều dễ cầu tướng công tha thứ. Thế nhưng chuyện này nam nhân tự mình đều không thể cởi bỏ được nút thắt trong lòng, nàng cũng bất lực. Chẳng bằng thản nhiên đối mặt một chút, miễn cho ngày sau hai người ở chung gập gềnh nhấp nhô.
Cho nên phu quân Thôi Cửu tiêu tan hỏa khí, như không có việc gì trở về, nàng lại không muốn sau này nhìn thấy hắn quẳng bát mắng người nữa, chỉ không để ý hắn, tự làm việc của mình.
Thế nhưng Hoài Dương vương nào chịu được cái này, lẳng lặng đứng sau lưng Miên Đường một hồi, sắc mặt trầm xuống phất tay áo ra ngoài.
Lý ma ma lúc này đang ở ngoài cửa chờ, nhìn vương gia một mặt không vui đi ra, vội vàng thay đổi sắc mặt, chờ vương gia dặn dò.
"Nàng là thế nào đây?" Thôi Hành Chu nhíu mày rậm không nhanh không chậm hỏi.
Lý ma ma cũng có thể hiểu được vương gia dễ quên, liền thận trọng nói: "Từ sau khi ngài đi, phu nhân có lẽ là bị nộ khí của ngài dọa, khóc một hồi, vẫn luôn không muốn nói chuyện."
Thôi Hành Chu dừng một chút, lúc này mới nhớ đến tình hình khi hắn xuất viện lúc ấy. Nói thật, bây giờ nghĩ lại, ngay trước mặt hạ nhân khiển trách tướng ăn của Miên Đường không tốt, phàm là cô nương nào cũng sẽ mất mặt?
Nàng đến cùng là nữ chủ nhân ngoài mặt của trạch viện phố bắc, nhất thời xấu mặt, giận dỗi cũng có thể thông cảm được. Lý ma ma nói nàng khóc, mới rồi nhìn vành mắt của nàng đích thật dáng vẻ có chút phiếm hồng....
Thôi Hành Chu nhíu nhíu mày, vốn là muốn quay lại binh doanh, thế nhưng đi đến cổng lớn, dừng một chút, lần nữa cất bước quay lại trong phòng.
Hắn cũng không phải muốn dỗ nữ tử kia, trên thực tế Thôi Hành Chu đã lớn như vậy, ngoại trừ mẫu thân cũng chưa từng dỗ dành nữ tử nào.
Có điều hắn không quen nhìn nàng không nói lời nào. Hơn nữa... Bây giờ chuyện Ngưỡng Sơn còn chưa kết thúc, hắn còn phải dùng đến nàng, sau khi tìm được đầy đủ lý do, bước chân quay lại Thôi Cửu cũng rất tự nhiên mà nhẹ nhàng hơn.
Chỉ là nên xoa dịu Miên Đường như thế nào cũng rất khó giải quyết, hắn lần nữa vén rèm đi vào phòng, đưa tay kéo cánh tay mảnh khảnh của Miên Đường, kéo nàng vào trong ngực, nói khẽ: "Khóc rồi?"
Miên Đường không nói lời nào, chỉ mấp máy đôi môi hồng phấn, như cánh hoa sau mưa, đỏ đến mê người....
Thôi Hành Chu rũ mắt nhìn, vốn cảm thấy mình nghèo từ ngữ, ngược lại lại tự động nói ra: "Lúc ấy trong lòng ta không vui, cũng không phải là lỗi của nàng, dọa đến nàng rồi?"
Miên Đường lúc này ngước đôi mắt to lên nhìn hắn nói: "Tướng công chàng luôn ôn hòa lễ độ, cho đến bây giờ chưa từng to tiếng với ta, buổi hôm qua kia, ta... Ta cảm thấy tướng công đang tức giận với ta. Thế nhưng ta cũng không biết chính mình đã sai ở chỗ nào, phải thay đổi thế nào, chàng một đêm không về, ta cũng một đêm không ngủ, luôn luôn lo lắng tướng công ở bên ngoài có nơi ấm áp yên giấc. Cho nên..."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!