Edit: Rebecca Sugar.
Ôm tâm tư xao sơn chấn hổ[1], Thôi Hành Chu cố ý làm trò trước mặt mọi người.
Liễu Miên Đường không rõ tâm tư đen tối của Thôi Hành Chu, chỉ một lòng một dạ giúp Lý mụ mụ rửa cua.
Nàng không biết nấu nướng nhưng biết xào cua cay vì khi mẫu thân còn tại thế thường làm cho nàng ăn.
Mẫu thân là nữ nhi giang hồ, lúc trước tương ngộ phụ thân là quý tộc sa cơ, bị phong tư lỗi lạc của ông hấp dẫn, bà không màng ông ngoại ngăn cản mang theo một khoản hồi môn cực lớn gả vào Liễu gia, bổ khuyết cái động không đáy kia.
Phụ thân cưới bà là tục huyền, hạ mình lấy một nhi nữ giang hồ chỉ vì trợ cấp cho gia đình.
Ngay cả khi gả nàng vào Thôi gia cũng là dụng tâm như thế.
Đáng tiếc trong mắt phụ thân, mẫu thân chỉ là một nữ tử thô bỉ không xứng với ông ta.
Mộng tưởng cầm sắt hòa minh[2] của bà đã bị đập tan thành bọt nước trước hôn nhân bằng mặt không bằng lòng này.
Miên Đường vốn tưởng mình bị bắt gả vào Thôi gia có lẽ ngày tháng trôi qua còn khổ sở hơn bà. Nhưng may sao, phu quân Thôi Cửu không chỉ anh tuấn, tính cách trầm ổn, hơn nữa còn có tình có nghĩa.
Có lang quân như vậy, cho dù cả đời cơm canh đạm bạc thì Liễu Miên Đường cũng cam tâm tình nguyện.
Nghĩ vậy, Liễu Miên Đường nhìn phu quân đang nửa nằm đọc sách trên ghế dài trong sân, cả người nàng tràn ngập hơi thở vợ hiền!
Đáng tiếc Liễu nương tử cổ tay không có lực, chỉ băm hai nhát dao đã đau đớn khôn nguôi.
Lý mụ mụ biết nàng đau, vội tiếp lấy dao phay nói: "Phu nhân đi nghỉ đi, một hồi nữa xong rồi ngươi lại qua thêm nếm gia vị... Trong nồi có khoai lang vừa luộc, ngươi bưng ra cho chủ nhân lót dạ trước, bằng không cua là vật có tính hàn, ăn sẽ lạnh bụng..."
Miên Đường rửa sạch tay, bê khoai lang nóng hầm hập ra ngoài, đặt trên bàn cạnh ghế mây, sau đó nàng dọn ghế trúc nhỏ, cầm một củ lên bóc vỏ cho lang quân.
Phố Bắc không có sách gì hay ho, Thôi Hành Chu nhìn vài lần liền mất hứng thú, dứt khoát buông sách, khép hờ mắt nhìn tiểu nương tử đang bóc vỏ khoai.
Lúc này mặt trời vừa chiếu, ánh sáng nhỏ vụn rơi trên ngón tay trắng nõn của nàng, tựa như bánh bao gạch cua hắn vừa ăn...
Mặt mày nàng tươi đẹp, mũi quỳnh cao, lông mi đen dài rũ xuống, vì chuyên tâm lột vỏ, bên má hiện lên má lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Bất luận là từ góc độ nào, Liễu Miên Đường cũng là mỹ nhân khó gặp, Lục Văn có thể nhẫn tâm bỏ mặc nàng chứng minh gã cũng là một nam nhân có thể làm đại sự...
Thôi Hành Chu khó có được nhàn nhã như hôm nay, nhất thời trong lòng nghĩ đông nghĩ tây...
Chỉ là hắn nghĩ đến xuất thần, ở trong mắt Miên Đường lại là tướng công nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt kia còn nóng bỏng hơn cả thái dương trên đỉnh đầu! Gương mặt Miên Đường không khỏi xấu hổ đỏ lên, đem khoai lang trong tay đặt bên miệng Thôi Cửu.
Thế nhưng Thôi Hành Chu bị hành động của nàng làm cho ngây người, nhất thời miệng ngậm chặt, bộ dáng không chịu ăn.
Miên Đường liền nhẹ nhàng nói: "Mau ăn một chút đi, sao chàng lại như đứa trẻ thế, còn muốn dỗ dành ư?"
Trước nay không ai dám đút đồ ăn cho Thôi Cửu, cho dù là ca kỹ vũ nương bồi rượu trên bàn công cũng không dám...
Điều đó cho thấy thân phận của hắn, Hoài Dương vương có một vạn biện pháp dọa giai nhân bổ chạy, nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể hé miệng yên lặng cắn khoai.
May sao Lý mụ mụ nhìn ra chủ nhân luống cuống, tay chân lanh lẹ băm cua xắt hành, rồi gọi Miên Đường tới thêm nếm gia vị.
Hàng xóm là một vị từ Ba Thục tới, tặng hương vị tương ớt chính tông khiến cua càng thêm đậm đà, Miên Đường đổ non nửa bình rượu hoa điêu vào để ninh nhừ, còn một nửa để lại cho tướng công nhấm nháp.
Vì có hai lồng cua nên họ làm thành 3 món. Một phần xào cay, một phần hấp. Liễu Miên Đường nghĩ tướng công muông ăn bánh bao gạch cua, nàng liền cầm châm dài tiêu độc, cạo một bát đầy gạch, để Lý mụ mụ làm cho chàng.
Một bàn đầy cua ra lò, cuối cùng thì Hoài Dương Vương cũng có thể ăn cho tận hứng. Đặc biệt là phần cua cay kia, hoàn toàn thể hiện hết hương vị của cua vàng tháng sáu, trong cay có ngọt, khiến người ta không thể rời miệng.
Thôi Hành Chu ăn được một nửa, trong lòng bỗng nghĩ tới chuyện đầu tiên -- chính là ngày khác bảo Mạc Như mua thêm hai lồng đưa tới phố Bắc.
Khó lắm mới có một bữa cơm gia đình, lại có người thấy thơm gõ cửa.
Nghe tiếng cửa vang lên, Hoài Dương Vương và Mạc Như khẽ trao đổi ánh mắt -- thầm nghĩ liệu có phải phản tắc tới đây bàn chuyện?
Mạc Như nhạy bén bước nhanh tới cửa, cẩn thận hỏi: "Xin hỏi vị nào?"
Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc: "Ta là gã sai vặt Vọng Sơn của Triệu tiên sinh, hôm nay tiên sinh mua cua vừa lúc đi ngang qua nơi này, liền mệnh ta đưa tới cho Liễu nương tử nếm thử."
Liễu Miên Đường đang nâng bát ăn cơm, vừa nghe giọng gã sai vặt của Triệu Tuyền vang lên, ảo não giật mình, nhanh chóng liếc nhìn Lý mụ mụ.
Nàng cũng không rõ tại sao Triệu tiên sinh phái người đưa cua, còn chỉ đích danh tên nàng mà!
Trời đất minh giám! Liễu Miên Đường nàng chưa từng câu đáp Triệu tiên sinh! Trước kia còn muốn tách khỏi hắn, điểm này nhất định Lý mụ mụ phải minh chứng thay nàng với tướng công!
Mạc Như nghe là gã sai vặt của Trấn Nam hầu, bả vai không khỏi buông lỏng, mở cổng lớn ra ngoài -- ai da, đúng là Vọng Sơn rồi!
Trong tay hắn còn xách 2 lồng cua tươi ngon chảy nước, hiển nhiên là mẻ mới.
Mà Vọng Sơn cũng không đi một mình, Trấn Nam hầu nhô đầu ra khỏi xe ngựa phía sau, nhìn Mạc Như nói: "Hóa ra ngươi ở đây, vậy Vương... Cửu gia cũng ở ư? Vậy thật tốt quá, ta cũng có thể ở lại ăn cơm trưa..."
Nói xong, Triệu hầu gia hứng thú bừng bừng nhảy xuống.
Vị hầu gia này hôm nay chính là cố ý tiện đường tới đây.