Edit: Rebecca Sugar.
Nhưng Lý mụ mụ là trung bộc của Vương gia, coi như trong nội tâm đồng tình với Liễu Miên Đường, thì vẫn phải đem chuyện thường ngày nàng làm, người nàng tiếp xúc, từng cái tinh tế bẩm báo cho Thôi Hành Chu.
Hoài Dương vương nghe cửa hàng sinh ý trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, cũng không ai tới nhận người cùng Liễu Miên Đường, hắn cũng không gấp.
Dù sao muốn câu cá lớn, thì phải cần kiên nhẫn. Vì tên tặc tử Lục Văn này, hắn nguyện ý phân ra chút tinh lực.
Đối với Lục Văn, hắn biết không nhiều, nhưng khi đó diệt phỉ, trong lòng Hoài Dương vương ngược lại là sinh ra tâm chung chí hướng, cùng tiếc nuối "Vì sao quân làm tặc".
Tặc tử kia mặc dù không đi đường ngay, nhưng là nhân tài hành quân hiếm có. Ba phen mấy bận đẩy đại tướng đắc lực của hắn vào tuyệt cảnh.
Gã cực kỳ am hiểu kế giương đông kích tây, đánh du kích.
Hắn nguyên bản không để lũ ô hợp này trong mắt, thế nhưng thuộc cấp ăn thiệt thòi lại kích thích lòng háo thắng trong Thôi Hành Chu. Hoài Dương vương quyết định tự mình ra trận chỉ huy, đánh tan đám phỉ tặc phách lối, dẹp yên ổ trộm cướp, hung hẵng giẫm nát khí thế của tặc tử Lục Văn.
Tặc tử và thủ hạ mất hang ổ, nhất thời như chó nhà có tang, lúc tránh né đào vong mới để sót lại Liễu Miên Đường bị thương nặng.
Tuy tặc tử trốn né truy kích, lại lần nữa chiêu binh mãi mã điên cuồng phản công, nhưng không biết có phải đã bị dọa sợ hay không mà đã qua gần một năm, ra quân nhiều lần ngược lại càng ngày càng tầm thường.
Bây giờ lũ tặc nhân kia không thể quấy rối an ổn của Chân châu. Nhưng Thôi Hành Chu vẫn muốn bắt sống Lục Văn, nhìn xem kẻ khi trước cùng mình đánh lên đánh xuống rốt cuộc là dạng người thế nào.2
Vì cớ này hắn mới không sợ phiền phức mà an bài quân cờ tên Liễu Miên Đường.
Ban đầu, Liễu Miên Đường bị ném vào trong nước. Nếu không phải Thôi Hành Chu lúc ấy phải vào kinh báo cáo vừa lúc vớt nàng lên thì nữ tử này đã làm mồi cho cá rồi.
Về sau có bộ hạ đã quy hàng của Lục Văn nhận ra, nữ tử này thê tử mà Lục Văn sủng ái, mới khiến cho Thôi Hành Chu tự mình hỏi đến, cứu chữa một phen, rồi đưa nàng về Linh Tuyền trấn.
Nữ tử mỹ mạo nhường này, nếu không phải do chạy nạn thì Lục Văn hẳn là không nỡ vứt bỏ nàng.
Ôm tâm tư như vậy, Thôi Hành Chu cảm thấy quân cờ Liễu Miên Đường này cần lưu lại. Ngay cả thân phận quan nhân nương tử tại phố Bắc cũng phải duy trì.
Sau năm ngày lấy cớ học cờ không về, lúc này Thôi Hành Chu mới lệnh cho gã sai vặt chuẩn bị thường phục, mặc vào rồi rời binh doanh.
Thời tiết dần trở nên ấm áp, gió đêm thổi tới cũng cực kì thích thú. Vậy nên còn chưa tới phố Bắc, Thôi Hành Chu đã bảo mã phu dừng xe, thừa dịp gió đêm tản bộ một chút.
Vì căn chỉnh thời gian, lúc Thôi Hành Chu tới cổng lớn phố Bắc vừa vặn đã khuya, đám láng giềng ngồi canh giữ ngoài cửa buôn dưa cũng thu ghế về nhà đi ngủ.
Hắn đến lẳng lặng, sớm rời đi, cũng không sao.
Chỉ là lần này, phố Bắc nguyên bản nên tĩnh lặng không người lại có bóng dáng lắc lư.
Thôi Hành Chu nhĩ lực tốt, nghe thấy động tĩnh, liền đánh một thủ thế sau lưng, nhanh chóng ẩn thân sau ngã rẽ, nghe người nọ nói chuyện.
"Mẹ nó, cả Linh Tuyền trấn này không có ai mà công tử ta không ngủ được hết! Nhìn tư thái nàng ta lớn, cứ tưởng là gia quyến quan quân coi giữ Chân châu, không ngờ lại chỉ là bà nương của thương nhân bán đồ sứ! Nếu ta không ngủ được nàng ta, vậy chẳng phải bôi nhọ tên tuổi ư!"
Nói lời này là chất nhi quan trấn thủ từng đùa giỡn Liễu Miên Đường.
Từ sau khi gã bị Liễu Miên Đường dùng một cây trâm đâm vào cổ đã phải ở nhà dưỡng thương, quả thực trung thực một thời gian.
Vì chuyện mất mặt kia mà trong nhà hỏi gã vì sao thụ thương, gã cũng không dám nói, chỉ mời lang trung tới cầm máu băng bó mà thôi, nói là đi đường không cẩn thận bị cành trúc quẹt phải.
Đợi thương thế tốt lên, trong trấn lại đúng dịp náo nhiệt khai trương cửa hàng. Gã dẫn theo thủ hạ chó săn đi xem, không nghĩ tới lại thấy Liễu Miên Đường đã gảy bàn tính sau quầy.
Giai nhân kiều mị hơn hẳn ngày đó thế nhưng lại dọa chất nhi quan trấn thủ không dám tới gần.
Trên tóc mây vẫn còn cắm vài cây trâm đấy, nếu bị nàng hạ thủ lần nữa thật khó lường!
Tuy vậy đã biết nhà chồng nàng làm gì, trong lòng vị công tử này cũng nắm chắc. Chỉ là tên thương nhân quèn mà thôi, có gì phải sợ! Mà nghe nói vị quan nhân mà nương tử không làm việc đàng hoàng gì cho cam, luôn không ở nhà, trong phòng thiếu bóng nam nhân.
Đây thực sự là khối thịt thơm không chủ, không ăn đến miệng thì tiếc bao nhiêu!
Nữ nhân mà, chưa bắt tới tay ai chả tam trinh cửu liệt[1], khi vào tròng rồi, cùng ngủ một chỗ, mới biết tủy trong xương liếm cũng ngọt, tự mình quấn tới.
Đối với trộm hương trộm ngọc, ngủ gái nhà lành, tay ăn chơi này cực kì quen thuộc.
Gã chỉ cần chuẩn bị một bộ thang tốt, leo tường vượt qua đi, sờ lên giường là được rồi!
Phàm là tiểu nương tử bực này gả cho người, phu quân lại không ở nhà, coi như bị chiếm tiện nghi cũng không dám lộ ra ngoài, chỉ có thể rưng rưng che miệng hưởng thụ mà thôi.
Nếu nửa đêm gọi người, trong sạch không mất thì thanh danh cũng đi tong.
Nghĩ đến nương tử này cũng có chút công phu, hai tên chân chó của gã còn tri kỷ chuẩn bị thuốc mê. Đợi khi vào viện tử, chọc một lỗ trên cửa thổi khói vào, đến khi ấy nàng gọi cũng không nổi!+
Hôm nay, chất nhi quan trấn thủ phái người đi thăm dò, biết đêm nay nam nhân Thôi gia không về. Gã mới chuẩn bị đầy đủ, để tên sai vặt vác thang theo đặt ở tường Thôi gia phố Bắc.