Tin tức Hoài Dương vương đã không về phủ bảy ngày trước truyền đến lỗ tai của Tuy Vương.
Lúc trước khi Thôi Hành Chu vào kinh, người trong phủ ở kinh thành của hắn rất hỗn tạp, ngoại trừ người ngoài do trong hoàng cung xếp vào, Tuy Vương cũng cài vào không ít tai mắt.
Đáng tiếc thời gian trước Hoài Dương Vương phi sắp sinh, tính toán lại phong thuỷ, không chỉ tôi tớ ở nội viện không hợp bát tự với nàng, rất nhiều bà tử và thị nữ bị cho nghỉ việc, trong đó có kha khá gián điệp từ các nơi ở kinh thành, ngay cả ngoại viện cũng nhổ ra không ít đinh.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tạm thời thì khó nghe ngóng biến động trong phủ Hoài Dương vương hơn trước kia.
Tuy Vương biết rõ năng lực của Hoài Dương Vương phi, mấy chuyện gột rửa nhà cửa nàng làm hết sức lưu loát.
Tuy nhiên, câu nói mà Tuy Vương xúi bẩy Hoài Dương vương ở cửa cung không phải là chuyện nàng vung tay lên là có thể dập tắt lửa được.
Đầu tiên, đã bảy ngày rồi Hoài Dương vương không hồi phủ, ắt hẳn có chuyện trong đó, hơn nữa Hoài Dương vương còn liên tục phái người tìm hiểu về bộ cũ Ngưỡng Sơn, nhìn là có để tâm.
Hôm Hoài Dương vương hồi phủ, mật thám xếp vào ngoại viện khó khăn lắm mới nghe được tin Hoài Dương vương đánh Vương phi.
Nghe nói trận đánh lúc ấy rất nghiêm trọng, ngay cả đại tỷ của Hoài Dương vương phải đến khuyên can, có điều tình hình bên trong như thế nào khó mà tìm hiểu được.
Tuy Vương bấm tay tính toán, tính bảy bảy bốn mươi chín ngày, trong lòng biết hẳn Liễu Miên Đường đã lộ nguyên hình trước mặt Hoài Dương vương.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đôi vợ chồng mẫu mực ở kinh thành đánh nhau rồi!
Hôm ấy, lúc ăn cơm tối Tuy Vương uống thêm hai bình rượu ngon, uất hận từ khi vào kinh đến nay được trút ra không ít.
Lại nói tiếp, có vẻ như phủ Hoài Dương vương gió êm sóng lặng trở lại. Có điều suốt ngày Hoài Dương Vương phi chạy đến công thự Binh bộ, không phải là đưa thức ăn thì là quần áo, nịnh hót hèn mọn quá rõ ràng, nghe nói thái độ Hoài Dương vương đối với Vương phi lạnh nhạt đi nhiều.
Tuy Vương có thể hiểu cho Hoài Dương vương. Người quyền cao chức trọng như bọn họ sao có thể yên tâm được khi người bên gối từng là cướp?
Hơn nữa Hoài Dương vương rất tự cao, thế mà vẫn bị lừa cưới nữ tặc, ảnh hưởng tự tôn, còn phải giấu giếm vì thể diện của vương phủ, đúng là giẻ lau trong tiệm thuốc ―― khổ không chịu nổi!
Nghĩ đến lúc Vương phi sinh, hẳn sẽ trùng hợp bị “khó sinh” rong huyết, chết bất đắc kỳ tử trên giường sinh.
Đến lúc đó giữ con bỏ mẹ, cũng coi như giữ mặt mũi cho Vương phi, Hoài Dương vương mới có thể lấy lại thể diện.
Ngẫm lại thì Liễu Miên Đường xinh đẹp như thế, hương tiêu ngọc vẫn đúng là đáng tiếc. Nhưng kể từ đó, tương đương với việc Hoài Dương vương mất nửa cánh tay, mặc dù Tuy Vương thương hoa tiếc ngọc nhưng tâm tình lại vô cùng tốt.
Mặc kệ thế nào đi nữa, nhân lúc Hoài Dương vương cháy nhà, gã nhân cơ hội hòa nhau một ván, cứu lấy cục diện chính trị xấu, tốt nhất là tìm vài người tung ít tin đồn.
Đến lúc đó, chỉ cần Hoài Dương Vương phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mọi người sẽ cảm thấy Hoài Dương vương mua danh cầu lợi, không muốn việc xấu trong nhà đồn ra ngoài mà hại chết vợ cả.
Có điều không biết có phải Vương phi đoản mệnh không chịu sự lạnh nhạt của phu quân, mới đây nổi hứng thành lập hội thơ, còn phát thiệp mời một số nhân vật nổi tiếng trong kinh thành.
Này có tính là người hấp hối giãy giụa trước khi chết không?
Miên Đường thành lập hội thơ. Lần sinh thứ hai Thạch hoàng hậu hạ sinh một vị công chúa, hiện giờ vừa vặn dưới gối tạo thành chữ “好*”. Vạn tuế đại xá thiên hạ, vừa hay bốn huynh đệ có lý do chính đáng được thả ra.
*子(Chỉ con trai, đàn ông), 女(Chỉ con gái, phụ nữ). Ý ở đây muốn nói Thạch hoàng hậu sinh được cả nếp lẫn tẻ, là chuyện vui.
Lòng Miên Đường trút bỏ được gánh nặng, đối đãi với phu quân càng thêm cẩn thận chu đáo.
Nhưng Thôi Hành Chu không cho bốn huynh đệ Trung Nghĩa ở lại nội viện vương phủ.
Không còn cách nào khác, Liễu Miên Đường đành phải để bọn họ quay về tiêu cục. Chẳng qua dạo này cửa tiệm của nàng làm ăn khá tốt, cho nên Miên Đường học kiểu cách của các quý nữ kinh thành, mua một khu vườn ở ngoại thành, sau khi tu sửa, vừa vặn dùng làm hội thơ.
Thôi Hành Chu vô cùng kinh ngạc khi thấy nàng có nhã hứng như thế, khi hồi phủ nghỉ tắm gội, hỏi nàng: “Nghĩ gì mà thành lập hội thơ?”
Miên Đường đang chải đầu cho phu quân, mỗi lần mái tóc dày của Thôi Hành Chu gội xong phải chải kỹ, mặc dù Miên Đường không nhẫn nại chải đầu tóc mình nhưng rất thích chải mái tóc dài của phu quân, dùng chiếc lược ngà voi chải nhẹ nhàng.
Nghe Thôi Hành Chu hỏi, nàng thành thật đáp: “Chàng nói lúc còn nhỏ ta không học hành đàng hoàng, lớn lên có mùi cướp giặc cộng thêm thương nhân phố phường, dạo này chàng không cho ta đến tiêu cục, cũng không cho ta đến cửa hàng, ta đành phải thành lập hội thơ, kết giao với tầng lớp sĩ* thanh lịch nhiều hơn, để xem gần đèn có sáng không…”
*Học trò, những người nghiên cứu học vấn đều gọi là sĩ.
Thôi Hành Chu không thích nghe Lục đại đương gia nói chuyện, ngón tay dài chỉ chỉ lên quyển sổ nói: “Lần đầu ta thấy phu nhân thành lập hội thơ lại mời nhiều tầng lớp sĩ thanh lịch chưa lập gia đình nhiều thế này.”
Miên Đường nghiêng đầu nhìn danh sách, có chút tiếc nói: “Gần đây tỷ tỷ điều dưỡng sức khỏe khá tốt, tỷ ấy là tài nữ Chân Châu, nhân tiện có thể tìm được người xuất sắc ở hội thơ, đáng tiếc tài tử tương đương với tỷ tỷ chẳng còn bao nhiêu người chưa lập gia đình, mấy người này ta vắt óc suy nghĩ dữ lắm chiêu mộ lại chung chỗ, trong đó có vài người goá vợ, không biết tỷ tỷ có vừa mắt không.”
Thôi Hành Chu nghe nàng thu xếp cho tỷ tỷ, gật đầu nói: “Tỷ tỷ tuy sẽ không tái giá nhanh như vậy nhưng xã giao giải sầu cũng tốt. Có điều nàng đừng tham gia nhiều, bụng to đến vậy rồi, cẩn thận mệt.”
Miên Đường sờ bụng, cười tủm tỉm nói: “Nghe bọn họ ngâm thơ nhiều mới tốt, để cho con chúng ta nghe cùng, tương lai đứa nhỏ cũng sẽ ngâm thơ đối thơ. Đúng rồi, cho ta chép mấy bài thơ nhé? Ta muốn chữ ít dễ nhớ.”
Thôi Hành Chu có phần lạnh lùng nói: “Công vụ của ta bận như vậy, nào có thời gian giúp nàng làm thơ cho nàng gian lận, ta bảo Mạc Như lục xem quyển tập thơ ta làm khi nhập học năm bảy tuổi, bên trong có đầy đủ phong cảnh bốn mùa, non nước này nọ đều có, nàng có thể dùng cho đủ số.”
Thơ từ ca phú trong bụng Liễu Miên Đường gom lại còn chả đủ một bàn tay. Hiện giờ lại làm người khởi xướng hội thơ, sắp đến ngày hội, khó tránh khỏi trong lòng hốt hoảng, muốn tìm người chuẩn bị trước đủ số cho nàng.
Thôi Hành Chu tài trí hơn người, năm đó thiếu chút nữa thi đình được Trạng Nguyên, đúng lúc có thể chộp tới dùng một chút.
Nghe hắn nói lấy thơ hắn làm năm bảy tuổi ra dùng cho đủ số, Miên Đường còn cảm thấy làm nhục người ta quá đáng. Nhưng vừa mở ra xem thì thấy nét bút dứt khoát câu thơ tuyệt đẹp, giờ nàng có cưỡi lừa cũng không đuổi kịp.
Hơn nữa nhìn mấy dòng chữ ngay ngắn, Miên Đường không khỏi tưởng tượng đến dáng vẻ tiểu Hành Chu bảy tuổi mặt bánh bao nghiêm túc làm thơ, cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, vì thế dứt khoát kéo khuôn mặt tuấn tú của phu quân qua, há mồm to mút lấy má hắn.
Hoài Dương vương nhướng mày nhìn nữ nhân mới vừa rồi thề son sắt nói muốn làm thơ nghiêm túc.
Miên Đường cũng cảm thấy mình có hơi càn rỡ.
Sau khi biết thân phận thật sự của nàng, có lẽ là Vương gia cảm thấy mình bị lừa, lòng tự tôn bị tổn thương khó mà lành lại trong một chốc, ở trước mặt hạ nhân luôn làm mặt lạnh với nàng.
Đương nhiên buổi tối khi ở trong ổ chăn, khối băng Vương gia biến thành nồi nước sôi.
Miên Đường hiểu trái tim bị tổn thương khi bị lừa gạt cần có thời gian lành vết thương, suy cho cùng lúc trước khi nàng biết Thôi Hành Chu lừa hôn cũng khổ sở một trận lớn.
Tất nhiên trái tim của Vương gia quý giá hơn bách tính bình thường như nàng, làm mặt đen một chút cũng dễ hiểu.
Có điều lúc nào nhìn thấy khuôn mặt đen xì kia của Vương gia, Miên Đường cũng không nhịn được muốn trêu chọc chút, giống như bây giờ, sau khi hôn một cái, nàng tiếp tục nghiêm túc đọc thơ, không để ý tới hắn.
Hoài Dương vương đợi mãi lại không thấy nàng tiếp tục, mặt không khỏi đen đi mấy phần, ôm tiểu hồ ly đang giả vờ ngâm thơ, nói: “Hôn không đúng chỗ, muốn hôn thì hôn chỗ này.”
Nói xong, hắn ngậm lấy đôi môi đỏ của nàng, tự mình giảng dạy ôn tập.
Miên Đường ôm cổ hắn nhỏ giọng nói: “Dạo gần đây chàng chẳng để ý đến ta, bên ngoài phủ đồn ầm lên rằng ta xuất thân không tốt, bị chàng ghét kìa!”
Thôi Hành Chu đặt nàng lên sạp mềm, thản nhiên nói: “Nào dám ghét bỏ nàng? Hất tay cái là lấy thư hòa ly ra, tình nghĩa vợ chồng nặng nề, chớp mắt cái thành hai lượng.”
Miên Đường kéo hắn lại nằm cùng: “Chàng còn giận? Không phải theo như chàng nói, ta cũng không nỡ hòa ly với chàng sao? Ai bảo chàng hung dữ như vậy, ta tưởng là chàng không cần ta nữa nên thức thời rời đi.”
Nói xong, vành mắt Miên Đường lại bắt đầu đỏ. Thôi Hành Chu không giỏi thuỷ lợi, thấy có dấu hiệu của nước lũ là đau đầu, vội dịu dàng nói: “Được rồi, hội thơ ngày mai ta đi cùng nàng, đến lúc đó mài mực áp trận, làm thư đồng cho nàng để nàng lấy lại thể diện trước mặt người khác được chưa?”
Thôi Hành Chu cũng nghe thấy tin đồn Hoài Dương Vương phi bị ghét, không cần đoán cũng biết là ai đang dẫn dắt dư luận, nói bậy bạ sau lưng phủ Hoài Dương vương.
Tuy Vương muốn động tay động chân trên cục diện chính trị, nói chung phải gây cho hắn ít phiền phức, làm mất thanh danh hắn rồi nói sau.
Đáng tiếc chuyện làm thổ phỉ của Liễu Miên Đường dính dáng đến quá khứ đen tối của đương kim Thánh Thượng, ai cũng không mang ra nói được, Tuy Vương muốn khuấy động sóng to gió lớn cũng khó, mà Liễu Miên Đường cũng không phải nữ tử quan tâm đến thanh danh.
Có điều Thôi Hành Chu không vui khi người khác chê cười Vương phi của hắn.
Trận cãi vã nho nhỏ của vợ chồng bọn họ bị đồn thổi quá đáng như hiện tại cũng đủ rồi, suy cho cùng hắn phải lấy lại thể diện cho Miên Đường trước mấy người này.
Thế nhưng Miên Đường lại mỉm cười nói: “Không phải Vương gia bận tuần tra binh doanh dưới thành à? Chàng bận việc của chàng đi. Nước phải đục thì mấy quỷ quái kia mới hiện thân. Gã đã có ý lan truyền tin đồn, để xem gã muốn làm cái gì là được.”
Thôi Hành Chu hiểu ý của Miên Đường nhưng không định làm như vậy: “Nàng gả cho ta, không phải là tới sống trên mũi đao. Chuyện trên triều nàng đừng xen vào, tự làm Vương phi của nàng cho tốt, uống trà, vui chơi là được.”
Lời này nói ra mang theo sự ngang ngược độc đoán của nam tử, thế nhưng Miên Đường nghe mà ấm lòng.
Nàng không nhớ rõ đoạn ký ức về Ngưỡng Sơn ngày trước, có lẽ quãng thời gian đó quá mệt mỏi, quá nặng nề, vậy cho nên nàng không muốn nhớ tới.
Thôi Hành Chu cũng không phải là phu quân hoàn mỹ nàng tưởng tượng ở phố Bắc ngày trước.
Mọi thứ giữa hắn và nàng đều bắt đầu quanh một chữ “lừa gạt”.
Mặc dù khi bắt đầu, Thôi Hành Chu chỉ là dùng mọi cách lợi dụng nàng, không hề có ý cảm thông đáng nói.
Nhưng sau này, khi hắn và nàng yêu nhau, hắn thật lòng thật dạ coi nàng là một nữ nhân yểu điệu cần chăm sóc, khác với Lưu Dục, Lưu Dục dùng nàng để mở rộng ranh giới, xem nàng là công nắm chặt lấy quyền lực.
Đối với Miên Đường từ nhỏ đã không thể dựa vào cha anh thì này là đã đủ rồi.
Miên Đường chui vào lòng ngực Thôi Hành Chu, cọ cọ rồi lại chui đầu ra nói: “Đúng rồi, ta còn nghe người ta nói, có thể ta không qua được cửa sinh nở, có khả năng cao bị rong huyết mà chết!”
Lời còn chưa dứt, mặt Hoài Dương vương trắng bệch, bóp mạnh miệng Miên Đường, sau khi hung hăng “Phi*” một cái xuống đất, tức giận nói: “Liễu Miên Đường! Ngày nào nàng không chọc điên ta là ngày ấy không chịu nổi đúng không? Nói hươu nói vượn cái gì! Bình thường không luyện quyền thì là múa côn, mạnh như trâu mẹ, sinh con thể nào cũng phải thuận lợi cho ta, nàng dám băng một chút thử xem!”
*Nhổ nước bọt xuống đất.