Editor: Trà Xanh
Vào ngày 7 tháng 5, quan viên lớn nhỏ làm việc lại, Đại Lý Tự lần đầu xử vụ án Trường Hưng Hầu chứa chấp phạm nhân đang bị quan phủ truy nã.
Trường Hưng Hầu khẳng định ông chỉ bảo quản sự mua một thợ thêu, không biết danh tính của thợ thêu đó, quản sự của hầu phủ trung thành với chủ tử, xác nhận mình đã mua nữ nhi Thôi Trân của Thôi gia nhưng không biết Thôi Trân đang bị người khác kiện, ngày thường hắn không đến cổng thành, làm sao thấy thông báo truy nã dán ngay cổng thành, vụ án của Thôi Trân cũng không nghe dư luận xôn xao.
Hai chủ tớ muốn thoát khỏi tội danh che giấu phạm nhân.
Nhưng Đại Lý Tự còn có nhân chứng khác.
Thứ nhất là Thôi Trân, người được tìm thấy trong phòng tối của thư phòng của Trường Hưng Hầu, Thôi Trân làm chứng, nàng làm hư vật liệu thêu quý giá, tự biết không đền nổi, muốn lén chạy trốn trên đường vào kinh, không ngờ cha mẹ có kế hoạch khác, bán nàng cho Trường Hưng Hầu. Thôi Trân đã tương kế tựu kế, ngoan ngoãn trở thành người của Trường Hưng Hầu, hôm mùng một đột nhiên Trường Hưng Hầu quay về và đánh nàng rất nặng, muốn giao nàng ra, Thôi Trân đau khổ van xin, Trường Hưng Hầu mới đồng ý che chở cho nàng.
Để chứng minh những lời mình khai là thật, Thôi Trân kéo một nửa xiêm y xuống, lộ ra vết thương mới trên cơ thể trắng như tuyết.
Thôi phụ và Thôi mẫu thú nhận nhiều hơn, chẳng hạn như bọn họ âm mưu bàn bạc với quản sự của hầu phủ để bí mật bán nữ nhi, và hầu phủ phái người đi tìm bọn họ suốt đêm để lấy bằng chứng bọn họ tự nguyện bán nữ nhi.
Đại Lý Tự bắt vài gã sai vặt và nha hoàn của hầu phủ, những hạ nhân này đều âm thầm bàn tán vụ án của Thôi Trân, một gã sai vặt đã trực tiếp kể vụ kiện này cho quản sự trung thành và tận tâm đối với Hầu gia.
Dựa trên những bằng chứng và lời khai này, Đại Lý Tự Khanh Lư thái công khi lên triều đã trình một tấu chương kết tội Trường Hưng Hầu che giấu tội phạm, thỉnh cầu Thuần Khánh Đế chấp thuận.
Lư thái công vừa trình bày xong, lập tức có ngôn quan tố cáo Trường Hưng Hầu là quan viên lại cố tình phạm luật, bản thân là hầu tước lại ỷ thế ức hiếp người khác, mười mấy năm qua có biết bao thợ thêu vô tội đã chết dưới tay ông, bá tánh kêu oan khắp chốn, thỉnh cầu Thuần Khánh Đế phạt nặng Trường Hưng Hầu để làm gương trên triều và xoa dịu lòng dân.
Đương nhiên cũng người nói giúp Trường Hưng Hầu nhưng Đại Lý Tự đã chứng minh Trường Hưng Hầu có tội, càng có nhiều ngôn quan chống lại Trường Hưng Hầu trên triều đình.
Thuần Khánh Đế xem xét cẩn thận hồ sơ do Lư thái công đệ trình, nhìn thấy trên người Thôi Trân đầy vết thương, trên cổ còn có một vết nhéo tay rất đậm, cũng như địa điểm mà Đại Lý Tự tìm được Thôi Trân, ông biết những lời đồn bên ngoài về chuyện Trường Hưng Hầu lạm dụng thợ thêu trong phủ để trả thù cho mẹ đẻ là sự thật.
Thợ thêu cũng là con người, một thợ thêu khiến mẫu thân Trường Hưng Hầu tức chết thì liên quan gì đến các thợ thêu khác?
Tỷ tỷ của Thôi Trân chết ở Trường Hưng hầu phủ, Trường Hưng Hầu còn thèm muốn muội muội của Thôi Cẩn, không ngần ngại kêu quản sự trả giá cao để mua, điều này cho thấy suy nghĩ xấu xa.
Thuần Khánh Đế có thể bỏ qua khi không có bằng chứng, hiện tại chứng cứ rất rõ ràng, Thuần Khánh Đế không muốn sử dụng kiểu người như Trường Hưng Hầu.
—
Vụ án của Thôi Trân nhanh chóng được kết án, trong nhà Thôi Trân chỉ có Thôi huynh không trực tiếp nhúng tay là được thả ra, những người khác trợ giúp Thôi Trân chạy trốn đều bị đánh, nhốt vào đại lao, thời gian hành hình có hơi khác. Toàn bộ kinh thành, ngoại trừ nhóm của A Kiều quan tâm đến phán quyết của Thôi Trân, các bá tánh khác đều chạy tới xem náo nhiệt của cả nhà Trường Hưng Hầu.
Một người là hầu tước, vì che giấu một thợ thêu thiếu nợ chạy trốn bị Thánh Thượng giáng chức quan tước, trước khi bị phạt là Hầu gia, sau nửa năm ở nhà lao, ra ngoài sẽ trở thành Bá gia. Trường Hưng Hầu vốn là tước vị được thừa kế, hiện giờ đã bị tước quyền thừa kế, sau khi Trường Hưng Bá chết, các con của ông sẽ trở thành bình dân.
Vinh quang do tổ tông truyền lại đã bị mất vì sự ích kỷ của ông, e rằng các con của ông cũng không muốn hiếu kính một người cha như vậy.
Ngoại trừ những thợ thêu bị ức hiếp, bá tánh không liên quan chắc chắn không quá ghét Trường Hưng Hầu, nhưng các bá tánh thích sự náo nhiệt khi nhìn thấy một đại quan của triều đình bị phạt, phố lớn ngõ nhỏ không ai không nhắc đến.
Lúc đầu Mạnh thị không biết nhiều lắm.
Chất nữ không nói gì cho bà biết, hạ nhân trong phủ nhìn thấy thông báo ở cổng thành, chạy về bẩm báo cho bà, Mạnh thị mới biết một thợ thêu do chất nữ thuê đã chạy trốn. Sợ chất nữ mất nhiều tiền vốn, Mạnh thị vội chạy đến tiệm thêu, nhưng chất nữ tỏ ra bâng quơ, chỉ lo lắng cho sự an toàn của thợ thêu chứ không phải ba lượng bạc, Mạnh thị mới thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ chỉ qua một ngày lễ, vụ án của chất nữ đã kéo Trường Hưng Hầu vào cuộc.
Các thái thái nhà quan chỉ đề cập đến vụ án do Đại Lý Tự xử, Mạnh thị càng nghĩ càng thấy lạ, một vụ án nhỏ của Thuận Thiên Phủ sao lại đến tay Đại Lý Tự?
Các thái thái chỉ nghe náo nhiệt chứ không biết chi tiết, Mạnh thị dẫn nữ nhi Tiết Ninh đến thăm A Kiều.
Phía trước cửa hàng dành cho việc buôn bán, Mạnh thị đi vào cửa sau, đối với những người có cửa hàng dính liền với nhà, cửa sau mới là cửa chính.
A Kiều nghe tin cô mẫu tới, vội kêu Hạ Trúc đến thay nàng, nàng đi ra sau tiếp cô mẫu.
Bên trong thính đường, Tiết Ninh bảy tuổi ngồi dưới đất trêu chọc tiểu Mạnh Chiêu, Mạnh thị mỉm cười ngắm nhìn.
Lúc chất nữ vừa đề nghị muốn dọn ra khỏi tướng quân phủ, Mạnh thị không đồng ý, còn nghĩ không biết mình và trượng phu làm sai chỗ nào khiến chất nữ bị uất ức. Nhưng Mạnh thị từ từ hiểu rõ, chất nữ cần sự quan tâm của người thân, nhưng cũng cần một cuộc sống thoải mái, thân phận của chất nữ không thể kết bạn với tiểu thư quan gia mười bốn hoặc mười lăm tuổi, thiếu phụ quan gia trẻ tuổi cũng không muốn làm bạn với chất nữ, những buổi tiệc chiêu đãi là gánh nặng đối với chất nữ.
Dọn ra ngoài, chất nữ tự mình làm chủ mới thật sự tốt cho chất nữ.
Cho nên Mạnh thị chọn tòa nhà ở vị trí này mua tặng cho chất nữ.
Sau đó, chất nữ ôm tiểu Mạnh Chiêu về nuôi dưỡng.
Mạnh thị cũng muốn phản đối, một đại cô nương xinh đẹp dịu dàng mới mười chín tuổi, tái giá cũng không khó. Nhưng mỗi khi bà lên tiếng, chất nữ có cả đống lý do ngăn bà, nói nào là danh y ở kinh thành chưa chắc có thể chữa được cho nàng hay không, cho dù nàng tái giá cũng không sinh được, thay vì cực khổ nuôi hài tử do người vợ đầu để lại hoặc là nuôi con nuôi, còn phải phụ thuộc vào ánh mắt nhà trai, chẳng thà tự mình nuôi đứa con trai kéo dài hương khói cho Mạnh gia.
Mạnh thị bị dao động.
Bất kể thế nào, chất nữ sống vui vẻ là tốt rồi, chất nữ muốn làm gì thì làm, bà chỉ cần hỗ trợ hết mình là được.
“Biểu tỷ, vừa nãy Chiêu nhi gọi ta là Dì!” A Kiều vừa bước vào, Tiết Ninh hét lên khoe với nàng, khoe xong còn bảo Mạnh Chiêu gọi lần nữa.
Mạnh Chiêu nhìn hai đóa hoa lụa trên tóc của tiểu Dì, ngoan ngoãn gọi: “Vịt vịt!”
A Kiều và Mạnh thị bật cười.
Mạnh thị bảo Tiết Ninh đưa Mạnh Chiêu ra viện chơi, yêu cầu bọn nha hoàn đi trông chúng, bà nói chuyện riêng với A Kiều: “Ta có nghe nói về vụ án của Thôi Trân, có một chuyện ta không rõ, sao Đại Lý Tự nhúng tay vào? Con biết chuyện này không?”
A Kiều rũ mắt.
Nàng cũng nghe chút ít lời bàn tán ngoài đường, các bá tánh hả hê trước sự suy tàn của gia đình Trường Hưng Hầu, nhiều nhất là khen ngợi Lư thái công của Đại Lý Tự diệt trừ tai họa vì dân chúng, khen ngợi Thánh Thượng yêu thương dân, không có ai nhắc tới Triệu Yến Bình. Chắc do Triệu Yến Bình mới tới kinh thành, không ai biết đến thanh danh, không có ai chú ý.
Nhưng A Kiều tin vào tài năng của hắn, chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ trở nên nổi bật ở Đại Lý Tự, sớm muộn gì cô mẫu cũng biết hắn đã tới kinh thành.
A Kiều kể sự thật, mỉm cười như thường lệ: “Triệu gia đã vào kinh, nhận chức ở Đại Lý Tự, Cậu nhờ hắn tặng đồ cho con, đúng lúc con gặp nạn nên nhờ hắn giúp điều tra.”
Mạnh thị nghe “Cậu” mới phản ứng Triệu gia mà chất nữ đang kể là ai.
Ngày đi đón chất nữ, chất nữ khen Triệu Yến Bình làm bộ đầu rất có bản lĩnh, Mạnh thị không để ý chuyện đó, hiện giờ biết được Triệu Yến Bình vào kinh đã kéo Trường Hưng Hầu xuống dốc, Mạnh thị giật mình: “Ý con là, hắn chỉ dựa vào chính mình điều tra được Trường Hưng Hầu trong vòng vài ngày?”
A Kiều không dám khen Triệu Yến Bình quá nhiều, kẻo cô mẫu hiểu lầm nàng còn lưu luyến: “Trường Hưng Hầu làm hại tỷ tỷ của Thôi Trân, hắn điều tra được thì có gì lạ đâu, ngoài ra hắn chỉ tìm manh mối, còn lại toàn dựa vào sự chính trực của Lư thái công, thà mất lòng quyền quý để giúp bá tánh, nếu không có Lư thái công, hắn sao dám đối phó với Trường Hưng Hầu.”
Mạnh thị không dễ lừa như vậy, nếu Triệu Yến Bình không dám đối phó với Trường Hưng Hầu thì sẽ không trình sự việc lên Lư thái công, trái lại, Triệu Yến Bình biết rõ sẽ xúc phạm Trường Hưng Hầu nhưng vẫn tình nguyện nhận vụ án này, vì ai đây?
Mạnh thị nhìn chằm chằm A Kiều đầy ẩn ý.
A Kiều giả ngu, nắm chặt ngón tay trong tay áo: “Vì sao cô cô nhìn con như vậy?”
Mạnh thị đảo mắt, nói sang chuyện khác: “Cậu con nhờ hắn tặng cái gì?”
A Kiều rũ hàng mi dài, nhìn trong viện nói: “Hai bao Bích Loa Xuân, nếu mua lá trà ở địa phương thì rẻ hơn nhiều.”
Mạnh thị hừ: “Coi như hắn còn có lương tâm.”
A Kiều thầm thở dài, còn may cô mẫu không nghi ngờ.
Không ngờ Mạnh thị lập tức lại hỏi về Triệu Yến Bình: “Hắn tới thăm con có nói gì không? Lúc ấy hắn vui vẻ thả con đi, bây giờ con nhờ hắn giúp mà hắn không ngại cực khổ đi làm, vì con không màng chuyện mất lòng Hầu gia, chẳng lẽ do trong lòng còn nhớ thương con? Còn nữa, hắn là một bộ đầu nho nhỏ, sao được chuyển đến Đại Lý Tự, bổ nhiệm chức quan gì?”
Mạnh thị không hỏi thì thôi, nếu hỏi sẽ là một loạt liên tục, trực tiếp hỏi đến độ A Kiều choáng váng cả đầu.
Dưới cái nhìn sắc bén của cô mẫu, A Kiều giải thích về tình bạn vào sinh ra tử giữa Triệu Yến Bình và Tạ tam gia Tạ Dĩnh của Vĩnh Bình Hầu phủ, chức quan là do Tạ gia hỗ trợ tiến cử, sau đó giải thích quan hệ giữa nàng và Triệu Yến Bình : “Hắn chỉ giúp Cậu, không nói nhiều với con, hắn sẵn lòng giúp con, một là vì hắn có lòng tốt, hai là vì hắn mất một muội muội, rất hận những gia đình bán con gái lấy tiền, cho nên mới giúp Thôi Trân điều tra, không phải như người nghĩ.”
Sự thật đúng là vậy nhưng Mạnh thị vẫn cảm thấy, Triệu Yến Bình đối với chất nữ không đơn giản như thế.
“Hắn giúp con chuyện lớn như vậy, con tạ ơn người ta thế nào?” Mạnh thị hỏi, nếu Triệu Yến Bình có ý đồ, hắn sẽ ám chỉ gì đó với chất nữ.
A Kiều cười: “Con có tạ hắn được gì đâu, con là nữ lưu không thể giúp hắn, cửa hàng toàn bán đồ dùng dành cho nữ nhân, suy nghĩ thật lâu mới tặng hắn một hộp bánh nếp, Triệu gia thích giúp đỡ mọi người, vốn cũng không cần nhận gì, nhận bánh nếp rồi rời đi, ngày hôm sau trả hộp đồ ăn cho Giang nương tử nhưng không vào cửa.”
Mạnh thị nhăn mặt, nếu Triệu Yến Bình không nghĩ đến chất nữ, sao lại giúp quá nhiều, nếu nói có nghĩ, hành động này cũng quá lạnh nhạt.
“Cô mẫu, nha hoàn không biết chuyện của con và Triệu gia, người đừng nói lỡ lời, cũng đừng suy nghĩ thêm, người ta vừa vào kinh đã trổ tài trước mặt Lư thái công, sau này tương lai rực rỡ, dù cưới vợ cũng sẽ cưới tiểu thư khuê các, hoặc con cưng của các tiểu gia, đâu cần tỏ ra lịch sự với con? Với cơ thể này của con, hắn không thể cưới con, cho dù muốn nạp thiếp thì chúng ta sẽ không đồng ý, có đúng không?” A Kiều phân tích như đang đùa giỡn.
Mạnh thị không cười nổi, bà nhíu mày dặn dò chất nữ: “Hắn không có ý muốn cưới con thì sau này con ít tiếp xúc với hắn, có gì khó khăn thì nói với cô mẫu, đừng tìm hắn, kẻo người ta phát hiện chuyện trước đây của hai đứa, ảnh hưởng đến chuyện gả chồng của con. Ta biết hiện tại con không muốn gả, nhưng con mới mười chín, ai biết sau này ra sao?”
A Kiều ngoan ngoãn cười: “Dạ, con nghe lời cô mẫu, Dượng sắp về lại phải không ạ?”
Mạnh thị trừng nàng: “Cố ý nói sang chuyện khác à?”
A Kiều nghịch ngợm: “Không có, con nhớ Dượng, chẳng lẽ chỉ có cô mẫu, biểu đệ và biểu muội nhớ thôi sao?”
Mạnh thị nhìn gương mặt tươi cười như hoa của chất nữ, lắc đầu bất lực.
Mẹ con Mạnh thị ở lại ăn trưa xong mới về phủ.
A Kiều tiếp tục kinh doanh cửa hàng nhỏ của mình, đồng thời cũng lưu ý các lời bàn tán đầu đường cuối ngõ.
Trường Hưng Hầu bị kết án vào ngày 7 tháng 5, ngoài việc bị cách chức quan và giáng cấp tước vị, còn bị đánh hai mươi cái và ngồi tù nửa năm. Sau khi bị nhốt, vụ án này cũng từ từ biến mất khỏi các đề tài nói chuyện của các bá tánh. Kinh thành là nơi phồn hoa nhất thiên hạ, mỗi ngày diễn ra đủ loại việc lớn việc nhỏ, không ai nhắc hoài chuyện cũ.
Mãi đến ngày 8 tháng 11, Trường Hưng Bá ủ ê ra khỏi nhà lao, được hai nhi tử đón về bá phủ vắng vẻ, vụ án này lại bị người ta đề cập.
A Kiều không chú ý đến vụ án, mà là Triệu Yến Bình.
Nàng cho rằng Triệu Yến Bình phá án lập công sẽ được thăng quan, nhưng không biết là do không ai đề cập đến hay là cơ bản không thăng.
Thoáng chốc đã nửa năm, hắn không hề bước vào tiệm thêu, A Kiều cũng không phái người đi tìm hiểu tin tức của hắn.
Hai người đều ở kinh thành nhưng dường như vẫn cách xa ngàn dặm.
Lại một trận tuyết lớn ào ạt rơi xuống, A Kiều ngồi trước cửa sổ nghĩ thầm, có lẽ quá khứ thật sự đã qua rồi.
Ngõ Sư Tử.
Triệu Yến Bình đã bị ho hai ngày.
Hắn là người lớn lên ở Giang Nam, không chuẩn bị cho cái lạnh ở kinh thành, vừa vào mùa thu đã đổ bệnh, bây giờ lại phát sốt vì nhiễm lạnh, hắn còn không chịu xin nghỉ, sáng sớm nào cũng đến Đại Lý Tự điểm danh.
Hôm nay trở về từ Đại Lý Tự, Triệu Yến Bình xuống tinh thần, không ăn cơm đã đi nằm.
Quách Hưng chưa bao giờ thấy quan gia như vậy, khi còn ở huyện Võ An, quan gia giống như người bằng sắt.
Không yên lòng, Quách Hưng nấu thuốc rồi vào phòng quan gia trông nom, nhìn gương mặt tái nhợt của quan gia, Quách Hưng nghĩ tới thái thái và cô nương ở Giang Nam. Tháng này họ sẽ giữ đạo hiếu xong, sau đó vào kinh, nếu thuận lợi thì sẽ đón tết với quan gia, tòa nhà này sẽ sinh động hơn khi có nhiều người.
Đang suy nghĩ xuất thần, quan gia đang mê man đột nhiên nói mớ.
Trong phòng rất yên tĩnh, Quách Hưng nhìn vẻ mặt tiều tụy của quan gia, chỉ thấy đôi môi mấp máy, lại gọi một tiếng nữa.