Editor: Trà Xanh
Triệu Yến Bình đứng ở mui thuyền cảm thấy khó xử.
Đây là thuyền do Tạ Dĩnh thuê, chẳng có lý do gì hắn và A Kiều từ khách biến thành chủ ở lại mui thuyền nhưng đại nhân đã nhường chỗ, hắn đuổi theo dây dưa thì kỳ quá, huống hồ còn có thêm muội muội tùy hứng ở đó.
Nghĩ đến biểu hiện của muội muội tối nay, Triệu Yến Bình cau mày.
Thật ra, hắn và Thẩm Anh cũng không tiếp xúc nhiều, một năm chỉ gặp vài lần mà thôi. Tuy Triệu Yến Bình thấy Thẩm Anh thỉnh thoảng có chút tùy hứng nhưng nàng thông minh. Cửa hàng son phấn là do lão cô nãi nãi của Thẩm gia để lại, vốn chỉ là một cửa hàng nhỏ bán đồ rẻ tiền cho người trong thôn dùng. Muội muội tìm tòi học hỏi, dựa vào phương thuốc cổ truyền trong sách tự mình nghiên cứu chế tạo ra phấn mặt chất lượng tốt ngày nay.
Thẩm Anh bắt đầu kinh doanh cửa hàng son phấn từ năm mười hai tuổi và làm ăn rất phát đạt, Triệu Yến Bình luôn tự hào về muội muội này. Hắn cho rằng muội muội là người trầm tĩnh và hiểu chuyện, vài lần giận dỗi chạy đến huyện thành vì phu thê Thẩm Văn Bưu khinh người quá đáng. Nhưng tối nay tận mắt thấy muội muội mắng người khác và thất lễ trước mặt Tạ Dĩnh, Triệu Yến Bình bỗng nhiên nhận ra rằng thật ra Thẩm Anh vẫn là một tiểu cô nương, có rất nhiều điều hắn cần phải lo lắng.
“Quan gia, hay là chúng ta cũng đi ra ngoài nha?” A Kiều bước tới nói nhỏ. Đây là thuyền của người ta, A Kiều không thoải mái khi ngồi một mình với quan gia ở bên trong.
Triệu Yến Bình ngẫm nghĩ rồi bảo A Kiều chờ một chút, hắn vén rèm nói với Tạ Dĩnh: “Đại nhân, chúng ta ngồi ở đầu thuyền, đại nhân có việc gì thì cứ gọi.”
Tạ Dĩnh nghe vậy, định nói đôi câu với Triệu Yến Bình nhưng Triệu Yến Bình đã nhanh chóng nháy mắt với Thẩm Anh, sau đó hạ rèm xuống.
Thẩm Anh ngồi một mình ở phía tây của đuôi thuyền. Thấy huynh trưởng nháy mắt nhưng nàng không muốn cản trở huynh trưởng và tiểu tẩu xúc tiến tình cảm nên vẫn ngồi tại chỗ, quay lưng về phía chủ tớ Tạ Dĩnh, tay chống cằm chán nản nhìn cửa hàng dọc bờ sông và người đi đường.
Triệu Yến Bình đợi một lúc, đoán được muội muội không tới, hắn lắc đầu và dẫn A Kiều ra đầu thuyền.
A Kiều thì thầm: “Để cô nương ở với đại nhân có thích hợp không?”
Triệu Yến Bình nói: “Không sao đâu, đại nhân là người giữ lễ, chỉ cần Tiểu Anh đừng làm phiền đại nhân, đại nhân sẽ không để ý tới nàng.”
A Kiều nhớ lại vài lần chạm mặt với Tạ Dĩnh và thầm chấp nhận.
Hai người ngồi gần nhau ở đầu thuyền, bờ vai và tấm lưng rộng của Triệu Yến Bình có thể che được A Kiều, người chèo thuyền nhìn qua bên này chỉ thấy gò má lạnh lùng của Triệu Yến Bình.
A Kiều trộm ngắm quan gia và đột nhiên cảm thấy, cho dù quan gia trầm mặc ít lời, cho dù hai người không có gì để nói, có thể yên lặng ngồi bên nhau thưởng thức dòng nước phản chiếu ánh đèn và lắng nghe tiếng người trên bờ ồn ào cũng có chút ấm áp ngọt ngào, giống như đoạn kết của cuốn tiểu thuyết, năm tháng thật bình yên.
Triệu Yến Bình hiếm khi có cơ hội đồng hành với A Kiều thế này. Ngày thường hắn đi sớm về trễ, sau khi về nhà thì lau người rồi ăn cơm. Bận rộn xong thì trời cũng tối rồi, đôi khi đọc sách, đôi khi trực tiếp ngủ. Mặc dù A Kiều ngồi đối diện hắn cùng nhau đọc sách, Triệu Yến Bình cũng không ngắm kỹ nàng.
Hiện giờ, Triệu Yến Bình không có việc gì làm ngoại trừ ở bên nàng.
A Kiều nhìn phong cảnh dưới thuyền, ánh mắt Triệu Yến Bình chậm rãi chuyển đến mặt nàng. Mái tóc đen được búi cao, khuôn mặt trắng nõn và cần cổ của nàng hoàn toàn lộ ra. Khi chiếc thuyền ô bồng chèo ngang cành liễu rậm rạp, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng treo trước cửa hàng hắt qua đây soi bóng hình ảnh nàng đang rũ mắt mỉm cười, lộng lẫy chẳng giống người phàm.
“Quan gia nhìn kìa, hình như ở đó có cá.” A Kiều đột nhiên chỉ mặt nước, giọng nói pha chút ngạc nhiên.
Triệu Yến Bình nhìn sang, nhưng tâm tư không đặt vào cá.
Công bằng mà nói, một cô nương xinh đẹp, lương thiện, có tri thức và cư xử hợp lễ như A Kiều, nếu không vì những thăng trầm sau khi cha mẹ qua đời thì làm sao có thể gả cho một người thô thiển như hắn làm thiếp. Nàng đã chịu nhiều đau khổ và coi hắn là chỗ dựa đáng tin. Hắn đối với nàng tốt một chút là nàng đã vui mừng mãn nguyện, tình nguyện làm thiếp cho hắn, hầu hạ hắn cơm nước, hầu hạ hắn qua đêm.
Triệu Yến Bình thương xót nàng và đôi khi cảm thấy không chân thật, tựa như một ngày nào đó A Kiều sẽ rời đi, đến một nơi xa xôi mà hắn không thể với tới.
Ở đuôi thuyền, Tạ Dĩnh ngồi xếp bằng, tay cầm quạt xếp phe phẩy.
Trời đã tối hẳn. Bầu trời lấm chấm những vì sao, nhưng sao ở Giang Nam hình như hơi xa xôi, không sáng như sao ở kinh thành.
Thuận nhi lặng lẽ dùng khuỷu tay chọt hắn.
Tạ Dĩnh nhìn Thuận nhi.
Thuận nhi hất cằm về phía Thẩm Anh ở đối diện, nói nhỏ: “Đại nhân, bên cạnh Triệu gia sao toàn là mỹ nhân, thiếp thất xinh đẹp, muội muội cũng vậy.”
Tạ Dĩnh không nhìn Thẩm Anh, nhưng trong đầu hiện lên khuôn mặt Thẩm Anh với làn da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, quả thực là một mỹ nhân.
“Giang Nam từ xưa đến nay toàn mỹ nữ, không có gì lạ.” Tạ Dĩnh trầm giọng nói, trong cung có rất nhiều phi tử đều xuất thân từ Giang Nam.
Thuận nhi lại nghĩ đến Hương Vân cô nương, muội muội đã mất tích của Triệu Yến Bình, không khỏi thở dài: “May thay cha của Thẩm cô nương này có tiền, có khả năng nuôi nổi nàng, nếu không bộ dạng lớn lên kiểu này không phải là chuyện tốt.”
Tạ Dĩnh bảo hắn im miệng, trên sông gió lớn, nếu truyền đến tai Triệu Yến Bình, chẳng phải là ảnh hưởng đến tâm trạng người khác sao?
Thuyền ô bồng chèo dọc theo sông, được nửa đường, Triệu Yến Bình bảo Thẩm Anh đến mui thuyền ngồi cùng A Kiều, hắn ngồi nói chuyện với Tạ Dĩnh và Thuận nhi.
“Tiểu tẩu, nếu ta không tới huyện thành, tối nay đại ca có thể toàn tâm toàn ý với tẩu, tẩu có chê ta vướng tay chân không?”
Thẩm Anh ngồi xuống gần A Kiều, thân mật dựa vào vai A Kiều, tay cũng nắm bàn tay nhỏ của A Kiều.
Nàng lớn lên ở Thẩm Gia Câu. Phụ thân mời nữ tiên sinh đến dạy nàng, Thẩm Anh đọc nhiều sách nên có hoài bão. Nàng không tiếp xúc nhiều với những cô nương còn nhỏ tuổi đã bắt đầu làm việc vì gia đình, hoặc những người cùng tuổi chỉ nghĩ đến chuyện kết hôn, trong nhà cũng không có tỷ muội để trò chuyện, tiểu tẩu A Kiều là bạn nữ đầu tiên mà Thẩm Anh chủ động kết bạn.
A Kiều cười nói: “Không có, ra ngoài chơi phải có nhiều người mới vui. Nếu ta muốn chỉ đi riêng với quan gia thì ngày thường cũng có nhiều cơ hội, không phải chỉ đêm nay.”
Thẩm Anh đột nhiên tò mò: “Đại ca đối với tẩu có tốt không? Hắn là người lạnh như băng, ta không tưởng tượng nổi hắn ở chung với tẩu ra sao.”
A Kiều cười khẽ, nhẹ nhàng kể cho Thẩm Anh cách thức nàng hòa hợp với quan gia.
Thẩm Anh giật mình: “Chỉ như vậy thôi? Mỗi ngày chỉ nói vài câu mà cũng gọi là phu thê à?”
A Kiều rũ mắt nói: “Không phải phu thê, ta là thiếp.”
Trọng điểm của Thẩm Anh không phải ở đây: “Đại ca lạnh lùng nghiêm túc như vậy, tiểu tẩu thích hắn ở điểm nào?”
Nàng có thể thấy được tiểu tẩu có tình cảm với đại ca, là thật lòng thích. Thẩm Anh còn tưởng rằng đại ca đối với tiểu tẩu cũng rất dịu dàng trong chuyện riêng tư, cũng sẽ nói lời ngon tiếng ngọt!
Đương nhiên quan gia cũng có lúc không lạnh lùng nhưng không thể nói ra những điều đó, A Kiều cắn môi, hỏi Thẩm Anh: “Cô nương nghĩ phu thê nên thế nào?”
Thẩm Anh cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Phu thê à, đương nhiên là hắn đối xử dịu dàng với ta, ta săn sóc hắn chu đáo, khi bên nhau thì không có gì giấu diếm, chia xa thì nhớ nhau. Ngoại trừ cha mẹ và huynh đệ tỷ muội, phu thê là người thân nhất trên đời, dù có chuyện gì xảy ra cũng không chia rẽ được.”
A Kiều nghĩ thầm, dựa theo lời Thẩm Anh cô nương, nàng và quan gia không thông qua điều khoản “không có gì giấu nhau” này.
“Những điều cô nương nói rất hay, nhưng ta gặp được quan gia đã thấy đủ.” A Kiều nhẹ nhàng nói.
Thẩm Anh nhìn nàng, không khỏi ghen tị với huynh trưởng. Cục đá lạnh này được tổ tiên phù hộ lấy được mỹ nhân như A Kiều làm thiếp, mấu chốt là A Kiều làm tròn bổn phận, không ỷ vào sắc đẹp để õng ẹo yêu sách này nọ. Với tính tình của Triệu lão thái thái, nếu đổi lại là Thẩm Anh, nàng đã mắng thẳng vào mặt bà nếu Triệu lão thái thái dám nhúng tay vào việc kinh doanh của nàng…
Thôi, coi như nể mặt huynh trưởng, Thẩm Anh sẽ không so đo với Triệu lão thái thái!
Hai người thì thầm với nhau, chẳng mấy chốc chuyến du ngoạn trên sông đã kết thúc.
Sau khi lên bờ, Tạ Dĩnh cáo từ Triệu Yến Bình và dẫn Thuận nhi rời đi.
Triệu Yến Bình lo răn dạy muội muội, không có tâm trạng đi dạo nữa. Hắn hộ tống A Kiều và Thẩm Anh về nhà.
Triệu Yến Bình kêu A Kiều về phòng trước. Hắn đi vào tây phòng, bảo Thẩm Anh phải kiềm chế tính tiểu thư, bị người ta bắt nạt thì tranh luận, cô nương không thể nói chuyện thô lỗ, nếu nhất thời lỡ miệng mà bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh. Nữ tử dù sao cũng phải gả cho người khác, không thể tùy tiện hành động như các cậu ấm.
Thẩm Anh rất phiền lòng: “Sao đại ca càng nói càng giống cha của muội, muội tưởng ca còn trẻ thì có thể hiểu tâm trạng của muội.”
Triệu Yến Bình trầm giọng: “Huynh trưởng như cha, muội làm sai thì ta phải sửa lại cho đúng.”
Thẩm Anh bò lên giường Triệu lão thái thái rầu rĩ nói: “Được rồi được rồi, sáng sớm mai muội sẽ về, tùy tiện chọn một nam nhân để gả, khỏi phải ở nhà mẹ đẻ làm mọi người ngứa mắt.”
Thái độ này chính là không nghe lọt tai!
Triệu Yến Bình còn muốn nói, Thẩm Anh đột nhiên ngồi dậy, chỉ vào cửa ý bảo hắn đi ra ngoài, nàng buồn ngủ.
Triệu Yến Bình đành phải bước ra.
Khi trở lại đông phòng, giữa mày hắn vẫn in dấu lo lắng.
Triệu Yến Bình nhớ rằng muội muội hình như thân thiết với A Kiều, vì vậy hắn nhắc A Kiều giúp khuyên muội muội.
A Kiều đang ngồi bên cửa sổ làm hoa lụa. Khi quan gia mới nói chuyện, nàng nghiêm túc lắng nghe, sau đó cúi đầu vừa làm hoa lụa vừa nghe, đôi tay khéo léo chưa dừng một chút nào.
Chờ Triệu Yến Bình nói xong, A Kiều không đồng ý: “Cô nương không hiểu chuyện ở chỗ nào, rõ ràng những công tử đó khinh người trước, cô nương suýt nữa bị rơi xuống nước, mắng bọn họ đôi câu có sao đâu? Quan gia thật là, đã trách cô nương trước mặt đại nhân rồi, về nhà lại trách nữa, cô nương hiếm khi đến huyện thành mà chẳng có được tâm trạng tốt.”
Thứ nhất A Kiều cảm thấy Thẩm Anh không sai, thứ hai Thẩm Anh cung cấp hàng hóa cho nàng. Dù có sai, A Kiều cũng không ngốc đến độ xúc phạm tài chủ của mình.
Triệu Yến Bình không thể hiểu được lời phản đối của A Kiều, rõ ràng là hắn có lý.
“Muội ấy là nữ tử, hở một chút là mắng chửi người, nếu truyền ra ngoài sẽ làm hỏng thanh danh, cuối cùng không phải muội ấy là người thiệt thòi sao?”
A Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Chỉ mắng một câu thôi mà, có thể ảnh hưởng bao nhiêu? Hơn nữa, Thẩm gia có gia tài bạc triệu, cô nương có cha mẹ thương yêu làm chỗ dựa, còn có ca ca là bộ đầu đáng nể như quan gia, nam nhân bên ngoài xếp hàng tranh nhau cưới nàng còn không kịp, ai dám ghét nàng?”
Triệu Yến Bình mím môi.
Bộ dạng này của hắn rất đáng sợ, lá gan của A Kiều co lại, không thể làm mất lòng cô nương tài chủ, cũng không thể không nể mặt quan gia phu quân.
“Được rồi, quan gia nghỉ ngơi trước đi, ta đi khuyên cô nương.” A Kiều đặt kim chỉ xuống, vội vàng đi đến tây phòng.
Thẩm Anh đang cảm thấy khó chịu, vừa nhìn thấy A Kiều thì nhào vào lòng A Kiều khóc một trận, kể ra những uất ức mà nàng phải chịu đựng ở nhà.
Khi A Kiều nghe nói phu thê Thẩm Văn Bưu muốn chiếm cửa hàng son phấn của Thẩm Anh, thì chuyện đó coi như việc kinh doanh của nàng cũng sẽ thất bại. Nàng càng thêm kiên quyết đứng về phía Thẩm Anh, khuyên Thẩm Anh đừng thỏa hiệp tùy tiện gả chồng. Hôn nhân là chuyện đại sự cả đời, dù sao Thẩm Anh mới mười lăm tuổi, chọn thêm một hai năm nữa cũng không muộn.
Thẩm Anh được tiểu tẩu dịu dàng an ủi, nghĩ rằng ngày mai phải đi về, Thẩm Anh rủ A Kiều đêm nay ngủ với nàng, hai người nói chuyện tâm sự.
A Kiều do dự nhưng nghĩ lại, quan gia đã ôm nàng ngủ ba đêm trước, tối hôm qua mới xuống đất ngủ. Đêm nay có Thẩm Anh cô nương ở đây, quan gia nhất định sẽ không làm gì, hẳn là sẽ không phản đối nàng ngủ cùng muội muội của hắn.
“Ta nói với quan gia một tiếng và lấy chăn qua đây.” A Kiều vỗ vai Thẩm Anh nói.
Thẩm Anh gật đầu và buông nàng ra.
A Kiều đi qua nói chuyện với quan gia.
Đêm nay Triệu Yến Bình thật sự không muốn làm gì nên đồng ý.
A Kiều ôm chăn và cầm theo sổ sách, chút nữa bọn Thu Nguyệt về nhà, nàng còn phải tính sổ.
Thẩm Anh tò mò lật sổ sách của nàng, thấy nàng viết nguệch ngoạc nên dạy A Kiều cách thức ghi sổ ngắn gọn và rõ ràng.
“Cô nương lợi hại quá.” A Kiều thật lòng ngưỡng mộ.
Thẩm Anh thở dài: “Nếu đại ca coi trọng ta bằng một nửa tiểu tẩu thì ta cũng thấy đủ. Tính tình của hắn càng ngày càng giống cha của ta, không dám mở rộng việc kinh doanh, còn thích răn dạy ta.”