A Kiều không muốn cả đời đều sống sợ hãi trong bùn.
Trở nên nổi bật quá khó với nữ tử đặc biệt như nàng, nhưng A Kiều muốn đường đường chính chính mà sống. Thiếp phân nhiều loại, thiếp có tiện tịch trực tiếp bị chủ tử thu dùng, cũng có lương thiếp được nhà trai chính thức hạ sính lễ nạp vô, càng có quý thiếp gia thế hiển hách có địa vị không thua chính thất. A Kiều chính là lương thiếp, không có gì phải xấu hổ.
Nếu quan gia chèn ép khinh thường nàng, A Kiều sẽ không có dũng khí thoát khỏi màn sương mù do Hoa Nguyệt Lâu mang lại, hiện tại quan gia nguyện ý chống lưng cho nàng, cổ vũ nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, A Kiều còn sợ cái gì?
“Đa tạ quan gia chỉ bảo, sau này ta sẽ không sợ nữa.” A Kiều lau khô nước mắt, bên trong đôi mắt hạnh còn vương nước mắt có một phần kiên định, tựa như chồi non chôn trong đất, yếu ớt nhưng dũng cảm.
Triệu Yến Bình gật đầu, nhìn về phía ngõ nhỏ lên tiếng: “Vậy đi thôi, đại nhân kêu chúng ta đi thẳng đến cửa thành chờ, nơi đó người đến người đi, người nghị luận càng nhiều, nàng phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu kiên trì không được thì nghĩ đến Mợ nàng.”
A Kiều chẳng những nghĩ tới Mợ còn nghĩ tới biểu muội mỗi ngày tự cho mình là cao quý.
A Kiều tin tưởng biểu muội có thể gả cho người làm chính thê, nhưng A Kiều cũng chắc chắn, nam nhân mà biểu muội gả kia nhất định không bằng quan gia của nàng.
Quan gia đi ra trước, A Kiều hái một chiếc lá trên cây non kia nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.
Càng gần cửa thành, bá tánh trên đường càng nhiều.
Triệu Yến Bình là bộ đầu huyện nha, thường xuyên ở trong thành phá án bắt người, ngũ quan hắn tuấn lãng, khí độ uy nghiêm, một thân áo tím bội đao dắt đai lưng, phàm là bá tánh gặp qua hắn đều nhớ kỹ, cho nên Triệu Yến Bình đi qua chỗ nào, các bá tánh đều tò mò nhìn vài lần. Hôm nay lại có A Kiều đi theo, tiểu mỹ nhân trắng nõn ngọt ngào, muốn không chú ý cũng khó.
Các bá tánh đánh giá nàng, nghị luận nàng, A Kiều nắm lá cây trong tay, đôi mắt nhìn thân ảnh cao lớn của quan gia phía trước, càng lúc càng thong dong. Nếu nói lời đồn đãi vớ vẩn giống một con sông chảy xiết, A Kiều một mình đứng trên bờ lo sợ bất an không dám qua sông, ngay trong hẻm nhỏ yên lặng kia, quan gia đã tặng nàng một chiếc thuyền, hiện tại quan gia còn tự mình lái, A Kiều ngồi vững vàng trên thuyền, thật sự không sợ.
“Quan gia đi đâu sao?” Một đại nương bán bánh bao cười hỏi, đôi mắt không ngừng ngắm A Kiều.
Triệu Yến Bình nhớ rõ vị đại nương này, nhi tử bất hiếu từng bị đi nha môn, ngay lúc đó huyện lệnh coi trọng hiếu đạo nhất bắt hắn vì bất hiếu, đánh hai mươi bản tử trước mặt mọi người, đại nương vừa đau lòng vừa mắng, bất hiếu tử kia tuy rằng sau đó không phải vô cùng hiếu thuận, cũng không dám trắng trợn ngược đãi lão nương.
“Hôm nay đại nhân đi phủ thành họp, lệnh ta đồng hành.” Triệu Yến Bình quét mắt nhìn những bánh bao trắng bóng, đột nhiên đi đến quán.
A Kiều lập tức đuổi theo.
Đại nương tỉnh táo tinh thần: “Quan gia muốn ăn bánh bao à? Muốn mấy cái?”
Triệu Yến Bình lấy ra túi tiền nói: “Lấy sáu cái nhân thịt.”
“Được rồi!” Đại nương nhanh nhẹn rút ba tờ giấy dầu, chồng hai cái bánh bao thịt lên, đem ba tờ giấy dầu bao liền nhau. Khi đưa bánh bao cho Triệu Yến Bình, đại nương hất cằm qua A Kiều, trêu Triệu Yến Bình: “Quan gia, đây là cô nương nhà ai, dáng dấp thật xinh.”
Sắc mặt A Kiều đỏ lên, hơi cúi thấp mặt.
Triệu Yến Bình liếc nàng một cái, thần sắc như thường giải thích: “Đây là gia thiếp, lão thái thái nói phủ thành cảnh sắc đẹp, kêu ta dẫn nàng đi mở rộng tầm mắt.”
Thanh âm hắn không cao không thấp, nhưng các bá tánh xung quanh quán với nhóm người đang chờ mua cơm sáng trước cửa hàng đều nghe được, vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn A Kiều cũng khác.
A Kiều có dáng dấp xinh đẹp, mọi người có thể lý giải nàng được quan gia sủng ái, nhưng một cô nương từng vào nhà thổ có thể làm tổ mẫu quan gia yêu thích như thế, quan gia đi phủ thành còn kêu quan gia dẫn theo tiểu thiếp đi du ngoạn, điều này chứng minh cái gì? Rằng A Kiều người đẹp tính tốt, tốt đến nỗi trưởng bối nhà chồng đều quý nàng!
Dưới ánh nhìn tìm tòi nghiên cứu của mọi người, Triệu Yến Bình một tay cầm bánh bao, dẫn A Kiều rời đi.
Nắng sớm càng lúc càng trong, lòng A Kiều cũng sáng tỏ, quan gia giữ gìn nàng như thế, không tiếc nói dối vì nàng, nàng lại sợ hãi rụt rè thì thật có lỗi với quan gia.
Bất tri bất giác, A Kiều càng thẳng eo.
Phía trước là cửa thành, phía dưới hai bên cửa thành xếp một hàng dài, bên trái là vào thành, bên phải là chờ ra khỏi thành.
Không hề e ngại lời nghị luận nữa, A Kiều tò mò quan sát chung quanh.
Năm nàng tám tuổi không còn cha mẹ, Cậu đưa nàng về huyện Võ An, từ lúc đó, A Kiều chưa hề rời khỏi huyện thành.
A Kiều đứng sau quan gia, tầm nhìn phía trước bị quan gia chắn, nàng chỉ có thể nhìn hai bên.
Khi một binh lính thủ thành đi về phía hắn, Triệu Yến Bình nhíu mày.
Binh lính thủ thành có ý tốt, còn cách vài chục bước nhếch miệng cười với Triệu Yến Bình: “Đây không phải Triệu gia sao, ngài muốn ra khỏi thành thì trực tiếp đi phía trước, cần xếp hàng chi?”
A Kiều nghe xong, nhịn không được từ phía sau Triệu Yến Bình hơi ló đầu ra.
Khuôn mặt nhỏ kia của nàng trắng như đóa hoa, làm những lộn xộn xám xịt chung quanh nhìn như cành khô lá úa, tôn lên sự thanh tú của nàng. Binh lính thủ thành coi Triệu Yến Bình là gia gia, xem bá tánh bình thường vào thành là tôn tử, đột nhiên phát hiện trong đội ngũ có một tiểu mỹ nhân, đôi mắt binh lính thủ thành đều phát sáng, nghĩ thầm chờ Triệu gia đi qua, bọn họ sẽ thẩm vấn vị tiểu mỹ nhân này, có thể trêu nàng chiếm chút miệng tiện nghi.
Triệu Yến Bình thường cùng những người này giao tiếp, ngẫu nhiên cùng bọn bộ khoái ăn tiệc sẽ gặp phải, vừa thấy liền biết đối phương đang tính toán gì.
“Vào thành hay ra khỏi thành đều có quy củ, ai cũng không thể ngoại lệ.” Triệu Yến Bình nhàn nhạt nói, xong nghiêng người nói với A Kiều: “Đưa bình nước cho ta.”
Tay nải ở trên vai hắn, chỉ đưa bình nước nhẹ nhất cho A Kiều cầm.
A Kiều vội gỡ bình nước xuống đưa cho hắn.
Triệu Yến Bình uống một ngụm, đậy nắp kỹ rồi giao cho nàng.
Binh lính thủ thành ngây dại, hoảng hồn thu lại tâm tư ngả ngớn, cười hắc hắc hỏi thăm: “Triệu gia, vị cô nương này là?”
Triệu Yến Bình nhìn hắn nói: “Là tiểu tẩu của ngươi.”
Binh lính thủ thành chấn động trong lòng, sợ hãi toát một thân mồ hôi lạnh, nguy hiểm thật, nếu không biết chân tướng, Triệu gia mới đi qua bọn họ đùa giỡn tiểu tẩu trước mặt Triệu gia, còn không bị Triệu gia đánh thành đầu heo?
Binh lính thủ thành xám xịt quay về, nhắc nhở mấy huynh đệ ở cửa thành, khuyên mọi người chút nữa mắt đừng nhìn loạn, khỏi phải đắc tội Triệu gia. Luận thân phận, Triệu gia và bọn họ đều là tiểu lâu trong huyện thành, không tính là quan chính thức, nhưng Triệu gia có bản lĩnh, có thể đánh có thể phá án, còn được các đại nhân tri huyện coi trọng, nên mọi người đều không muốn đắc tội Triệu gia.
Đợi khi Triệu Yến Bình và A Kiều ra khỏi thành, bốn binh lính xác minh thân phận đều cười kêu Triệu gia, tiểu tẩu.
Thần sắc Triệu Yến Bình thản nhiên, A Kiều nghe kêu vừa thẹn vừa cảm giác ngọt ngào, tiểu tẩu cũng là tẩu, nàng thích xưng hô này.
Hai bên quan đạo ngoài cửa thành đều trồng cây nhãn phổ biến ở bản địa, Triệu Yến Bình dẫn A Kiều đi đến dưới một thân cây, hắn đứng nhìn vào cửa thành.
“Bọn họ hình như đều rất sợ quan gia.” A Kiều thử bắt chuyện, “Quan gia ở nha môn cũng nghiêm túc giống ở nhà sao?”
Vành tai Triệu Yến Bình khẽ nhúc nhích, đưa lưng về phía nàng đáp: “Ta xưa nay như thế.”
A Kiều nghĩ thầm, chẳng lẽ quan gia ở trước mặt tri huyện đại nhân cũng như vậy? Chắc không dám đâu, tri huyện đại nhân là quan phụ mẫu của huyện thành, quan gia cũng nên e sợ vài phần.
Chưa từng gặp qua vẻ mặt khác của quan gia ngoại trừ thần sắc lạnh lùng không vui, A Kiều rất muốn nhìn hình ảnh quan gia ở chung với tri huyện đại nhân.
Hai người đợi hơn một khắc, cửa thành đột nhiên tới hai chiếc xe ngựa, chiếc đầu là xe ngựa quan chế của tri huyện, chiếc thứ hai là loại phổ thông dân chúng thường dùng.
Bởi vì án tử Hoa Nguyệt Lâu năm trước, A Kiều từng gặp qua tri huyện tiền nhiệm một lần, vị Tạ tri huyện này nàng vẫn chưa gặp lần nào, cũng rất ít nghe nói.
Triệu Yến Bình bước tới trước hai bước.
A Kiều vác bình nước theo sát đằng sau.
Hai chiếc xe ngựa đều ngừng lại.
Rèm xe ngựa phía trước đột nhiên bị một bàn tay trắng nõn thon dài đẩy ra, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ ôn nhuận, tuổi trẻ nho nhã, phong độ nhẹ nhàng.
A Kiều sửng sốt, Triệu Yến Bình đã chắp tay hành lễ: “Tiểu nhân bái kiến đại nhân.”
Tạ Dĩnh là con vợ lẽ của Vĩnh Bình Hầu ở kinh thành; cô nương con vợ cả và con vợ lẽ ở Hầu phủ có tới năm sáu người, tất cả đều là hoa nhường nguyệt thẹn, hơn nữa Tạ Dĩnh cũng từng gặp đủ loại mỹ nhân mập ốm cao thấp tới Hầu phủ làm khách, thế nhưng nhìn A Kiều một thân bố y lại kiều diễm như hải đường, Tạ Dĩnh vẫn là sửng sốt.
Cũng may chỉ một chớp mắt, Tạ Dĩnh cười nói: “Không cần đa lễ, mau lên xe, đi phủ thành đường xá xa xôi, nếu chậm trễ có thể không vào được thành đêm nay.”
Nếu không dẫn theo A Kiều, Triệu Yến Bình cưỡi ngựa thì không có vấn đề gì, hiện tại Tạ Dĩnh còn cố ý chuẩn bị cho bọn hắn một chiếc xe ngựa, Triệu Yến Bình càng thêm hổ thẹn: “Đều do lão thái thái trong nhà cố chấp, làm phiền đại nhân.”
Tạ Dĩnh nói: “Triệu huynh có ân cứu mạng đối với ta, một chiếc xe ngựa tính gì, đừng khách khí.”
Nói xong, Tạ Dĩnh buông rèm xuống.
Triệu Yến Bình không hề chậm trễ, dẫn A Kiều đi vào mặt sau xe ngựa, xa phu muốn đưa đồ dẫm chân cho Triệu Yến Bình, Triệu Yến Bình ngại phiền, cũng không muốn để Tạ Dĩnh chờ lâu, một tiếng chào hỏi cũng chưa nói, dùng tay ôm eo A Kiều đưa lên trên, nhoáng cái A Kiều đã đứng trên xe đầy kinh hoảng.
“Đi vào.” Triệu Yến Bình thúc giục.
A Kiều bất chấp những thứ khác, lập tức chui vào.
Triệu Yến Bình theo sát đi vào.
Trong xe bày biện rất tinh xảo, A Kiều ngồi gò bó ở chỗ thấp, bên hông còn lưu lại xúc cảm của đôi tay to kia. Hồi tưởng cảnh quan gia nhẹ nhàng nâng lên, A Kiều vừa kích thích lại khiếp sợ, đã sớm biết quan gia có sức lực cường tráng, không ngờ thế mà cường tráng tới vậy, may mắn biểu ca là người gầy thấp bé, bằng không ngày đó bị biểu ca ngăn chặn, A Kiều làm sao đẩy nổi hắn.
Triệu Yến Bình ngồi xong mới chú ý mặt nàng đỏ ửng.
Xe ngựa xuất phát, Triệu Yến Bình thấp giọng nói: “Chúng ta loại thân phận này không có đạo lý bắt chước gia đình giàu có diễn xuất, bắt đại nhân chờ chúng ta.”
A Kiều minh bạch, nhà nghèo cũng có cái tốt của nhà nghèo, nếu ở trong gia đình giàu có, nàng làm gì có cơ hội theo quan gia ra cửa?
Nàng nói sang chuyện khác: “Không ngờ đại nhân trẻ như vậy, thoạt nhìn như cùng tuổi với biểu ca của ta, nhưng biểu ca sang năm mới tham gia viện thí lần đầu, đại nhân thì đã trúng cử làm quan.”
Triệu Yến Bình gật đầu nói: “Đại nhân xuất thân danh môn, thông tuệ cơ trí, không kiêu ngạo không nóng nảy một lòng làm việc vì bá tánh, thực sự làm người kính nể.”
A Kiều nhẹ giọng nói: “Mới vừa rồi đại nhân nói quan gia đã cứu mệnh hắn, đây là chuyện gì?”
Sau khi nàng gả vào đều rất sợ hắn, hôm nay hiếm khi dám nhiều lời, Triệu Yến Bình không muốn đả kích dũng khí của nàng nên giải thích đơn giản.
A Kiều tưởng tượng lúc ấy quan gia một người ngăn cản mười mấy người đầy nguy hiểm, lòng còn sợ hãi nói: “Trên vai quan gia có vết sẹo, có phải do lúc đó lưu lại?”
Triệu Yến Bình ngầm thừa nhận, trong đầu hiện lên tình hình ngày đó nàng bị lão thái thái bắt chà lưng cho hắn, ngón tay nàng dính nước mát lạnh, chạm người hắn lại kích thích đến toàn thân căng chặt, cảm giác ngứa ngáy chui thẳng vào lòng, cho nên hắn mới trách động tác nàng quá chậm, lấy cớ đuổi nàng đi.
Bên tai truyền đến thanh âm lo lắng của nàng: “Đao kiếm không có mắt, sau này quan gia làm việc ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
Triệu Yến Bình thất thần đáp ứng.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, môi mỏng nhếch lên, vẻ mặt không muốn nhiều lời, A Kiều thức thời thu hồi tầm mắt, liếc nhìn bên ngoài rèm.