Editor: Trà Xanh
Sau năm mới, Vĩnh Gia công chúa bước sang tuổi 17, quả thật đã đến lúc chọn phò mã.
Tuyên Hoà đế vẫn hy vọng nữ nhi thích người khác, một tài năng trẻ không có lỗi về xuất thân, có ngoại hình, có tài và có đạo đức.
Công chúa của hắn phải gả cho người tốt nhất.
Dưới sự khuyên giải của Quý Phi nương nương, mối quan hệ giữa hai cha con không còn lạnh nhạt như năm ngoái, nếu Tuyên Hoà đế nói chuyện với Vĩnh Gia công chúa, nàng sẽ đáp lại, nhưng Vĩnh Gia công chúa không còn chủ động đi đến bên cạnh phụ hoàng, không có nhiều nụ cười chân thành, vẫn cố chấp với ý định của mình.
Tuyên Hoà đế tìm đủ mọi cơ hội để đưa các con cháu thế gia mà hắn cảm thấy không tệ tới trước mặt nữ nhi, cho nữ nhi gặp mặt.
Tuyên Hoà đế chọn những nam tử có ngoại hình tuấn tú, hắn cảm thấy nữ nhi thích Mạnh Chiêu chỉ vì thích gương mặt của Mạnh Chiêu, vậy hắn sắp xếp cho nữ nhi nhìn thiên hạ nhiều hơn. Kinh thành lớn như vậy, con cháu thế gia nhiều như vậy, số người tuấn tú nhiều như lông trâu, có thể gom được 50-60 người, luôn có một số ít có thể mê hoặc nữ nhi.
Hắn sắp xếp ai tới, Vĩnh Gia công chúa sẽ gặp, nhưng gặp càng nhiều, vị trí của Mạnh Chiêu ở trong lòng nàng càng sâu.
Ngoại trừ xuất thân, không có một nam tử nào có thể so sánh được với Mạnh Chiêu.
Tuyên Hoà đế bận rộn cả năm, nháy mắt lại đến cuối năm, Tuyên Hoà đế hỏi nữ nhi muốn quà gì.
Vĩnh Gia công chúa nhìn phụ hoàng nói “Nữ nhi muốn đi Lạc Dương ngắm mẫu đơn.”
Ngắm mẫu đơn, ngắm người thì có!
Tuyên Hòa đế buồn bã nói “Lạc Dương có nhiều mỹ nhân tụ tập. Có lẽ bên cạnh Mạnh Chiêu đã có thiếp thất hoặc thông phòng làm ấm giường.”
Làm sao Vĩnh Gia công chúa không nghĩ tới điều này?
Nàng vừa cười vừa rơi lệ, đôi mắt hoa đào hiện lên sự uất ức xen lẫn bướng bỉnh “Con phải đi Lạc Dương, con tận mắt nhìn thấy hắn có người bên cạnh thì mới hết hy vọng, mới chết tâm, về sau con sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh phụ hoàng và mẫu phi làm tròn chữ hiếu, không gả cho ai, suốt đời làm công chúa già.”
Tuyên Hoà đế đã giằng co với nữ nhi một năm rưỡi, hắn biết, tính tình bướng bỉnh này của nữ nhi, nói sẽ làm.
Nữ nhi không nghe lời khuyên, Tuyên Hoà đế nhìn Quý Phi nương nương thở dài “Mạnh Chiêu có gì tốt mà đáng để nàng như vậy.”
Quý Phi nương nương nằm bên cạnh, im lặng hồi lâu, bỗng nhiên hỏi nhỏ nhẹ “Thần thiếp có gì tốt mà đáng để Hoàng Thượng yêu thương hơn hai mươi năm.”
Tuyên Hoà đế không trả lời được.
Thích là thích, làm gì có nhiều lý do như vậy.
Nhưng hắn hiểu ý Quý Phi.
Vào tháng ba, xuân về hoa nở, Tuyên Hoà đế ngồi trong Ngự Hoa Viên, phái người gọi nữ nhi đến.
Vĩnh Gia công chúa tới, nhưng vẻ mặt héo úa tựa như một đóa mẫu đơn ẩn giấu tâm sự, tuy rằng ý xuân dạt dào, muôn hoa nở rộ khoe sắc, nàng lại thu chặt cánh hoa của mình, không có hứng thú tham gia sự náo nhiệt của ngày xuân.
Tuyên Hoà đế nhận ra điều đó.
“Mùa xuân đã tới, hè cũng không xa nữa, trẫm chuẩn bị phái tứ ca của con đến vùng Hà Nam để tuần tra đê đập, tu bổ để phòng chống lũ lụt.” Tuyên Hoà đế ngồi bên bàn cờ, nhìn nữ nhi nói.
Vĩnh Gia công chúa đang chán nản, nghe hai chữ “Hà Nam” thì ngước mắt.
Tuyên Hoà đế tiếp tục nói “Con và tứ ca cùng đi, vào ở trong
hành cung Lạc Dương, chờ tứ ca con xong việc, con theo hắn trở về.”
Những lời này giống như làn gió xuân ấm áp nhất, cuối cùng cũng đánh thức đóa mẫu đơn đang ngủ say, ánh mắt Vĩnh Gia công chúa sáng rực rỡ lung linh, đột nhiên rời khỏi ghế lao tới trước mặt Tuyên Hoà đế, nhào tới ôm cổ Tuyên Hoà đế kêu to “Phụ hoàng thánh minh, phụ hoàng thánh minh, con biết phụ hoàng tốt với con nhất!”
Đầu của Tuyên Hoà đế gần như bị nữ nhi lắc rớt, cảm nhận được niềm vui tột độ của nữ nhi, Tuyên Hoà đế vui mừng vì cuối cùng nhìn thấy nụ cười của nữ nhi, lại lưu luyến vì cảm giác trái tim mình sắp bị người ta trộm đi.
Chờ Vĩnh Gia công chúa lắc đủ, Tuyên Hoà đế kéo tay nàng xuống, nghiêm túc nói “Phụ hoàng cho con cơ hội, con thích Mạnh Chiêu nhưng chưa chắc hắn thích con. Nếu hắn đã có người bên cạnh, con phải nhớ kỹ con là công chúa, con có thể tùy ý lựa chọn anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ, đừng rầu rĩ và phàn nàn trước mặt hắn, đánh mất sự uy nghiêm của công chúa, con hiểu không?”
Vĩnh Gia công chúa hiểu, lúc trước nàng nói muốn làm một công chúa già suốt đời là để kích thích phụ hoàng. Nàng thích Mạnh Chiêu, thích đến nỗi không vừa mắt các con cháu thế gia khác ở kinh thành, nhưng nếu trong lòng Mạnh Chiêu thật sự không có nàng, nếu bên cạnh Mạnh Chiêu thật sự có mỹ nhân khác, Vĩnh Gia công chúa nhất định sẽ quên hắn và tìm một người tốt hơn cho mình.
Giữa tháng ba, tứ gia Ninh Vương điện hạ 22 tuổi phụng chỉ đi thị sát Hoàng Hà, hoàng đế yêu thương Vĩnh Gia công chúa nên cho phép Vĩnh Gia công chúa cùng đi đến Lạc Dương để thưởng thức hoa mẫu đơn.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Khuê tú của các thế gia rất ít khi được theo huynh trưởng xa nhà như vậy, đặc biệt là động cơ đi xa chỉ để ngắm hoa cho vui, nhưng ai bảo Vĩnh Gia công chúa là công chúa được hoàng đế yêu thương nhất, là nữ nhi tôn quý nhất trên đời, muốn làm gì thì được làm cái nấy.
Lạc Dương cách kinh thành không quá xa, Ninh Vương và công chúa xuất phát vào giữa tháng ba, cuối tháng đã tới Lạc Dương.
Ninh Vương điện hạ muốn đi xem xét tình hình Hoàng Hà, triều đình đã gửi công văn cho quan viên của các phủ huyện có liên quan ở Hà Nam, nhưng công văn chỉ đề cập rằng Ninh Vương điện hạ sẽ tới, không nhắc đến Vĩnh Gia công chúa.
Tri huyện Mạnh Chiêu của Lạc Dương đương nhiên cũng không biết Vĩnh Gia công chúa sẽ đến.
Trước khi Ninh Vương gần đến Lạc Dương đã phái người thông báo quan viên địa phương ra nghênh đón.
Mạnh Chiêu dẫn theo quan viên của huyện nha ra chờ ở ngoài huyện thành.
Lạc Dương là cố đô ngàn năm, tường thành nguy nga, dưới thành dương liễu lả lướt, ánh nắng tươi đẹp liên tục chiếu vào đầu một hàng quan viên, dù ánh mặt trời ấm áp cũng khiến người ta toát mồ hôi trên trán và mũi.
Mạnh Chiêu 21 tuổi đứng trước các quan viên, mặc bộ quan bào tri huyện màu xanh lá, trông phong lưu phóng khoáng, các bá tánh ra vào cổng thành thấy hắn đều dừng chân để chiêm ngưỡng một lúc. Mạnh tri huyện tới Lạc Dương gần hai năm, các bá tánh đã hỏi rõ lai lịch của Mạnh tri huyện, biết hắn là cháu trai của Quý Phi nương nương, là dưỡng trưởng tử của Đại Lý Tự Khanh Triệu đại nhân, cũng là Thám Hoa lang thi đậu Thám Hoa năm mười chín tuổi.
Các thế gia danh môn ở kinh thành coi thường cha mẹ ruột của Mạnh Chiêu, trong mắt bá tánh ở Lạc Dương, thân thế của Mạnh tri huyện rất tốt, ngoại hình của hắn lại tuấn tú lỗi lạc, các thiếu nữ khuê tú ở thành Lạc Dương gặp được hắn đều trông mong có thể gả cho Mạnh tri huyện. Có khuê tú chỉ cần nghĩ tới đã táo bạo chủ động theo đuổi Mạnh tri huyện, nhưng Mạnh tri huyện giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, đến Lạc Dương hai năm, người hầu hạ chỉ có hai gã sai vặt, thậm chí không có nha hoàn trong viện.
Bọn quan viên đợi nửa canh giờ, đoàn người của Ninh Vương điện hạ rốt cuộc xuất hiện.
Nhưng phía sau đoàn người của Vương gia còn có một đội xa giá, thị vệ cầm cờ có chữ “Vĩnh Gia”.
Mạnh Chiêu nhìn thấy, trong lòng chấn động.
Phía sau đã vang lên lời thảo luận lặng lẽ của các quan viên khác, tự hỏi Ninh Vương phụng chỉ tuần tra sông, tại sao Vĩnh Gia công chúa cũng đi theo.
Mạnh Chiêu kịp thời nén xuống sự chấn động trong lòng, trầm giọng nhắc nhở mọi người đừng ồn ào, khi đoàn người của Ninh Vương dừng lại, Mạnh Chiêu bước nhanh tới, đại diện các quan viên Lạc Dương nghênh đón Ninh Vương.
Ninh Vương chỉ lớn hơn Mạnh Chiêu một tuổi, cậu mợ coi Mạnh Chiêu như con ruột, Ninh Vương vẫn luôn coi Mạnh Chiêu như anh em bà con, nhưng hiện tại, nghĩ đến công chúa muội muội trong xe ngựa phía sau, tâm trạng Ninh Vương trở nên phức tạp. Xét về anh em bà con, hắn rất vừa mắt Mạnh Chiêu, đổi thành em rể tương lai, Ninh Vương không khỏi thắc mắc, Mạnh Chiêu có bản lĩnh gì đã mê hoặc muội muội đến nỗi nàng đấu với phụ hoàng lâu như vậy?
Nhạc phụ thích bắt bẻ con rể, ánh mắt của các đại cữu tử cũng nghiêm khắc hơn.
Tuy nhiên ngay cả Tuyên Hoà đế cũng đã thỏa hiệp, Ninh Vương đành phải phối hợp với muội muội, nghiêm túc nhìn Mạnh Chiêu hành lễ, sau đó giải thích mục đích tới Lạc Dương của Vĩnh Gia công chúa là để thưởng thức hoa mẫu đơn! Tuyên Hoà đế đã hạ chỉ, trong thời gian Vĩnh Gia công chúa ở Lạc Dương, Mạnh Chiêu phụ trách tiếp đãi và bảo vệ, nếu Vĩnh Gia công chúa có xảy ra sơ xuất, Mạnh Chiêu sẽ chịu trách nhiệm.
Mạnh Chiêu quỳ xuống đất tiếp chỉ.
“Vào thành đi.”
Tuyên xong thánh chỉ, Ninh Vương ngồi vào xe, Mạnh Chiêu tránh sang một bên, rũ mắt, để đoàn người đi trước.
Trong chiếc xe ngựa thứ hai, Vĩnh Gia công chúa lặng lẽ vén một góc rèm liếc mắt nhìn, thấy tri huyện đại nhân đang đứng ở bên đường.
Hai năm không gặp, hắn tựa như cao hơn, bờ vai càng rộng lớn, mặt mày càng thêm tuấn tú, khí độ hướng nội cũng tốt hơn.
Nhưng Vĩnh Gia công chúa đi chuyến này là vì hắn, hắn muốn tránh cũng không tránh được.
Ninh Vương và Vĩnh Gia công chúa vào ở trong hành cung Lạc Dương.
Hôm nay Vĩnh Gia công chúa không triệu kiến Mạnh Chiêu.
Ninh Vương ở Lạc Dương ba ngày, sau đó xuất phát đến thành trì tiếp theo.
Phong cảnh ở hành cung Lạc Dương đủ đẹp, Vĩnh Gia công chúa vừa dạo hành cung vừa phái người đi hỏi thăm tình hình của Mạnh tri huyện, biết bên cạnh hắn không có mỹ nhân hay thông phòng, hắn cũng chưa từng đến những nơi phong nguyệt, tâm trạng của Vĩnh Gia công chúa tựa như bầu trời xanh thẳm, vô cùng thoải mái.
Ngày chín tháng tư, Vĩnh Gia công chúa phái người đến huyện nha Lạc Dương, truyền khẩu dụ cho Mạnh Chiêu, nếu ngày mai Mạnh tri huyện không có việc gì, mời đến hành cung tiếp giá công chúa, đi cùng công chúa đến vườn hoa mẫu đơn nổi tiếng nhất Lạc Dương để ngắm hoa. Về phần vườn hoa mẫu đơn, đã đóng cửa trước một ngày để chuẩn bị tiếp đón Vĩnh Gia công chúa.
Mạnh Chiêu rũ mắt nhận lệnh.
—