Editor: Trà Xanh
Tiết Ninh chờ thai ổn định mới viết thư báo tin cho cha mẹ ở Bắc cương.
Sắp đến Tết, Mạnh thị mới nhận được thư của nữ nhi.
Lúc con dâu sắp sinh tôn tử, bà muốn quay lại kinh thành, Tiết Ngao không cho bà về vì thời gian đoàn tụ quá ngắn. Lần này đến lượt nữ nhi, Mạnh thị nhất định phải về lại kinh thành. Con dâu sinh mà không có bà ở bên cạnh cũng không sao, bởi vì bà sui gia ở ngay kinh thành, có thể an ủi con dâu bớt lo lắng. Nữ nhi sống trong quận vương phủ, bà sui gia ở trong Đông Cung, bà không đi sao được?
Tiết Ngao cố gắng khuyên nhủ, dụ dỗ tức phụ ở với ông tới rằm tháng giêng mới miễn cưỡng bố trí thị vệ đưa tức phụ về kinh.
“Khi nào Ninh nhi ở cữ xong thì nàng phải về liền, chỗ đó là quận vương phủ, nàng là nhạc mẫu mà mỗi ngày đều đến đó là không hợp quy củ.” Đứng ở bên cửa sổ xe ngựa, Tiết Ngao nhấn mạnh lần nữa, còn đưa ra lý do mà Mạnh thị thường nhắc nhở ông.
Một số thị vệ canh giữ ở xa xa, nghe được lời này đều nín cười.
Mạnh thị trừng mắt nhìn ông, cả đống tuổi, phu thê lâu như vậy còn dính cỡ này?
Tiết Ngao nhìn vẻ ghét bỏ của tức phụ, uy hiếp “Nếu nàng không trở về, ta sẽ nạp vài tiểu thiếp làm muội muội của nàng!”
Mạnh thị trực tiếp thả rèm xuống, ra lệnh cho xa phu xuất phát.
Tiết Ngao đứng ven đường, gió lạnh Bắc cương thổi đến khiến lòng ông se lạnh, con cái đã lập gia đình, có thê tử có trượng phu yêu thương, tức phụ thì ngược lại, không tập trung lo cho ông, cứ lo lắng cho tôn tử và cháu ngoại. Hầu phủ, quận vương phủ có biết bao hạ nhân, làm gì đến lượt bà? Biết đâu về nhà còn bị con dâu ghét bỏ, cần gì chứ!
Tuy trách móc, Tiết Ngao vẫn cưỡi ngựa đi theo, tiếp tục tiễn Mạnh thị vài dặm đường mới quay trở về.
Mạnh thị vào kinh vào giữa tháng hai, về đến phủ ngày hôm sau lập tức đến Đoan quận vương phủ thăm nữ nhi.
Tiết Ninh sẽ sinh con vào tháng tư, lúc này bụng đã lớn, nàng rất vui khi được gặp mẫu thân, kể rằng biểu tỷ và Liễu thị mỗi tháng tới thăm nàng hai lần, chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm trong thời gian mang thai và sau khi sinh, trong cung cũng phái ma ma có nhiều kinh nghiệm đến chăm sóc, mọi việc đều ổn thỏa với nàng, dặn mẫu thân không cần lo lắng.
Mạnh thị nhìn khuôn mặt ngày càng xinh đẹp của nữ nhi, không lo lắng cho thân thể nữ nhi nữa, hỏi nhỏ chuyện khác “Con mang thai lâu như vậy, quận vương có thêm người vào phòng không?”
Tiết Ninh ngọt ngào trả lời “Không có, quận vương gia không tham lam chuyện đó, ngày thường bận rộn đủ việc, gần đây long thể của Hoàng Thượng không yên, hắn không có suy nghĩ đó, dù có cũng phải nhịn.”
Mạnh thị kinh ngạc “Long thể của Hoàng Thượng không yên?”
Tiết Ninh thu lại nụ cười tươi, gật đầu.
Thuần Khánh Đế năm nay 67 tuổi, triều đại không có nhiều hoàng đế trường thọ như thế, con người tới tuổi này, các vấn đề lớn nhỏ trong cơ thể đều bộc lộ, giống Lư thái công cả ngày vui tươi hớn hở thì có lẽ già chậm một chút, Thuần Khánh Đế bận rộn đủ mọi chính sự, đâu có ngày nào thật sự ung dung?
“Có ngự y điều trị, chắc không có vấn đề gì lớn, nói rằng trong thời gian cày cấy vụ xuân còn muốn đi tuần vùng ngoại ô kinh thành.” Tiết Ninh cười nói.
Mạnh thị yên tâm, nếu nhà mình là dân chúng bình thường, Hoàng Thượng như thế nào cũng chẳng có quan hệ gì, nhưng hiện giờ nhà mình có quan hệ thân thích với hoàng gia, có một số việc phải quan tâm.
Sau khi mẹ con đoàn tụ, rời khỏi quận vương phủ, Mạnh thị đi thẳng đến ngõ Cát Tường thăm gia đình chất nữ.
Ngoài việc Liễu thị bị bệnh năm ngoái cần phải uống thuốc theo định kỳ để điều trị, mọi việc vẫn ổn, Triệu Yến Bình bận rộn công việc ít thời gian rảnh rỗi, A Kiều quản gia đã vô cùng thành thạo, không lo lắng nhiều. Mạnh Chiêu luôn đứng đầu trong lớp học, là niềm tự hào của cả nhà, Sơ Cẩm mười tuổi bắt đầu học nữ công, tạm thời còn chưa rõ có kế thừa sự khéo tay của A Kiều hay không, tuy nhiên ngoại hình ngày càng xinh đẹp.
Điều duy nhất khiến A Kiều và Triệu Yến Bình đau đầu là tiểu Triệu Phưởng ba tuổi nghịch ngợm.
Từ lúc tiểu Triệu Phưởng chọn đồ vật đoán tương lai cầm cuốn “Tuyển tập xử án của Lư thái công”, Lư thái công đã thay đổi thái độ đối với đồ tôn này, bắt đầu có nhiều ngoại lệ dành cho Triệu Phưởng. Có khi ông tới ngõ Cát Tường, có khi bảo Triệu Yến Bình ẵm Triệu Phưởng đến Lý Quốc Công phủ. Triệu Yến Bình không rảnh chơi trò phá án với nhi tử, Lư thái công lại rảnh, để cho tiểu Triệu Phưởng leo núi rồi lội nước, chỉ cần A Kiều không chú ý chút xíu, nhi tử đã không thấy bóng dáng.
A Kiều không ngừng càm ràm về nhi tử, Mạnh thị ôm tiểu Triệu Phưởng môi đỏ răng trắng, càng nhìn càng thích.
Đợi Triệu Phưởng và hai tiểu đồng bọn nhà Thúy Nương đi ra ngoài chơi, Liễu thị kéo A Kiều đi vào phòng nói chuyện, đang nói đột nhiên chọt vào ngực A Kiều.
A Kiều sửng sốt, nhìn cô mẫu khó tin.
Mạnh thị mỉm cười, ghé vào tai chất nữ nói “Con đã sinh hai hài tử, còn tự mình cho bú, sao nhìn vẫn còn chắc vậy, khiến người ta hâm mộ.”
Mặt A Kiều đỏ bừng, liếc nhìn rèm của nội thất, mới nói nhỏ giải thích với cô mẫu “Con cũng không biết mấy chuyện này, lúc vừa sinh Sơ Cẩm, Thu Nguyệt nói rất nhiều chuyện. Nàng nói nữ tử chỉ cần mang thai, dù có cho bú hay không thì nơi đó đều sẽ bị chảy xệ một chút, muốn duy trì cần phải xoa bóp thường xuyên.”
A Kiều đã từng vào thanh lâu, chưa kịp học bí mật khuê trung đã được hoàn lương, Thu Nguyệt từ nhỏ đã bị người ta dạy dỗ để làm
ngựa gầy. Ngựa gầy đều tài sắc vẹn toàn, còn được ưa chuộng hơn một số người đứng đầu thanh lâu, những nơi đó cũng vì muốn lấy lòng nam nhân mới mở ra, họ nghiên cứu cách giữ gìn làn da và vóc dáng của nữ tử, nghe nói phương pháp bảo dưỡng của các nương nương trong cung là từ dân gian.
Khi Thu Nguyệt lén giới thiệu kỹ thuật này cho nàng, chỉ nói tác dụng kỳ diệu của kỹ thuật này đối với việc duy trì vóc dáng, không đề cập đến nam nhân, A Kiều tự mình đoán được. Với cách làm người của Triệu Yến Bình, A Kiều không lo chuyện hắn ra ngoài chơi bời, nhưng học được kỹ thuật này, nàng có thể bảo trì vẻ đẹp của mình, mặc quần áo cũng đẹp khi ra ngoài làm khách, còn có thể khiến nam nhân của mình say mê, vì sao nàng lại không học?
Có đôi khi nàng mệt mỏi muốn lười biếng thì nhờ Triệu Yến Bình giúp nàng xoa bóp, người kia không nói gì, nhưng A Kiều nhận ra được, Triệu Yến Bình rất vui khi giúp nàng.
Nghĩ đến những hình ảnh trong màn lụa, A Kiều xấu hổ cúi mặt.
Đây là lần đầu tiên Mạnh thị nghe nói điều này, đôi mắt sáng ngời hỏi “Xoa bóp thế nào?”
Đều là nữ tử, lại là cô cháu quen thuộc, A Kiều cố nén sự xấu hổ, cẩn thận dạy cho cô mẫu những kỹ thuật mà Thu Nguyệt đã dạy cho nàng. Thấy cô mẫu nghiêm túc học, A Kiều đỏ mặt nói “Người, người và Dượng còn nóng bỏng như vậy sao?”
Mạnh thị cũng đỏ mặt, tuy vẫn nóng bỏng nhưng không phải bà học vì gã thô lỗ kia, chọt đầu A Kiều, bà cười giải thích “Ta muốn học cho biết để còn dạy Ninh nhi, Yến Bình là người thành thật, dù con có chắc hay không thì hắn cũng không có suy nghĩ ong bướm, quận vương gia thì chưa chắc.”
A Kiều đã hiểu, dặn dò cô mẫu “Vậy, khi người dạy thì nói là tự mình nghĩ ra, đừng nhắc tới con hay Thu Nguyệt.”
Mạnh thị lại chọt nàng.
Tự mình nghĩ ra, thủ lĩnh sơn tặc Tiết Ngao xứng đáng để bà suy nghĩ chuyện này?
Vào tháng tư, Tiết Ninh sinh, là một tiểu cô nương cất tiếng khóc yêu kiều.
Mạnh thị hơi tiếc nuối, A Kiều quan sát cháu trai quận vương gia Tiêu Luyện, phát hiện Tiêu Luyện rất thích tiểu nha đầu, không có ý ghét bỏ.
Hai vợ chồng son đều còn trẻ, nếu mong nhi tử, về sau còn rất nhiều cơ hội.
Thời điểm làm lễ tắm ba ngày, Tiết Ninh không nói lời thân mật gì với A Kiều, đến ngày đầy tháng của hài tử, hành động của Tiết Ninh vẫn như bình thường, tinh thần cũng tốt, kéo riêng A Kiều vào phòng, đóng cửa một cách bí ẩn, vậy còn chưa đủ, lại kéo A Kiều đến phía sau tịnh phòng.
A Kiều hoàn toàn bị nàng làm cho bối rối “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hai má Tiết Ninh đỏ bừng, đôi mắt ngắm ngực A Kiều.
A Kiều lờ mờ đoán được, nghĩ thầm chẳng lẽ cô mẫu nhắc đến nàng?
Dù gì cũng là biểu tỷ, nhiều kinh nghiệm hơn biểu muội vài năm, A Kiều nhìn Tiết Ninh đầy nghi ngờ giống như không biết gì.
Bên ngoài đều là khách, Tiết Ninh không có nhiều thời gian, nàng cắn môi, nhỏ giọng hỏi A Kiều “Biểu tỷ, nương của ta dạy ta một kỹ thuật, nói rằng kiên trì luyện tập là được, có thể làm nơi này giống như thiếu nữ, tỷ, tỷ đẹp như vậy, có phải nương ta cũng dạy tỷ hay không?”
A Kiều hơi chớp mắt, gật đầu “Ừ, cô mẫu đã dạy ta, rất hữu dụng, muội đừng mắc cỡ, nên luyện tập, đừng tưởng rằng có nhũ mẫu thì mình không sao, không tin thì muội nhìn những phụ nhân nhà quan đã thuê nhũ mẫu kìa, lúc trẻ thì không thấy rõ, đến lúc có tuổi vẫn chảy xệ.”
Tiết Ninh cuối cùng đã bị thuyết phục, ngượng ngùng nói “Tối nay ta sẽ luyện tập.”
Hai chị em ở trong phòng một lúc, sắc mặt trở lại bình thường mới đi ra ngoài.
Bởi vì nhắc tới vóc dáng, buổi tối nhân lúc Triệu Yến Bình tắm gội, A Kiều đóng cửa, đứng một mình trước gương Tây Dương cao bằng nửa người để ngắm nghía. Nàng có làn da trắng, luôn dùng phấn mặt loại tốt do cô em chồng đưa, lúc không có người thì kiên trì luyện tập kỹ thuật mà Thu Nguyệt dạy, mặc áo ngủ bằng sa mỏng đứng ở đây, A Kiều tự thấy dáng người mình rất đẹp.
Nàng đang õng ẹo soi gương, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
A Kiều sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài, vội vàng mặc áo ngủ, bước nhanh tới mở cửa.
Người ngoài cửa đương nhiên là Triệu Yến Bình.
Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ, Triệu Yến Bình bước vào thì thấy khuôn mặt của thê tử đỏ bừng, hắn liếc nhìn, không phát hiện có gì khác thường, không khỏi thắc mắc “Vì sao đóng cửa?”
A Kiều đâu chịu nói, đóng cửa lần nữa, đến giường đất nằm xuống.
Vẻ mặt nàng kỳ quái, nhưng Triệu Yến Bình có tính, nếu nghi ngờ thì cần lời giải thích, nhìn thê tử hơi xấu hổ quấn mình trong chăn, Triệu Yến Bình dậy sóng trong lòng, để đèn lên giường đất, kéo chăn trên người A Kiều, bắt nàng nằm thẳng, bắt đầu nhìn chằm chằm áo ngủ của nàng.
A Kiều bị hắn nhìn một cách khó hiểu “Chàng đang nhìn gì?”
Triệu Yến Bình vén áo ngủ của nàng ra, nhìn chằm chằm áo lót và hỏi nàng “Lại may kiểu mới?”
Thật trùng hợp, hôm nay A Kiều đổi một cái yếm mới, không có gì cầu kỳ, chỉ rất đẹp, Triệu Yến Bình đã hiểu, cúi xuống bắt đầu hôn.
Sang năm hắn 40, bước vào tuổi 40 trong truyền thuyết, ban ngày nhìn càng uy nghiêm, càng trầm tĩnh chính chắn, đặc biệt ở trước mặt bọn nhỏ càng có thái độ nghiêm khắc của phụ thân, nhưng mỗi khi tới ban đêm, hắn ở trước mặt A Kiều giống như vẫn là Triệu Yến Bình 24-25 tuổi ở huyện Võ An, có sức mạnh vô tận.
Ma xui quỷ khiến A Kiều lại nghĩ tới Dượng Tiết Ngao, Dượng đã năm mươi mấy rồi mà vẫn bám riết cô mẫu.
“Khi chàng 50, còn thích ta như vậy không?”
Tựa gò má lên bờ vai rộng lớn của hắn, đôi mắt hạnh của A Kiều nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu trên bàn, hỏi ngắt quãng.
Triệu Yến Bình đỡ nàng lên, không cần suy nghĩ đã trả lời “Sẽ còn.”
A Kiều mỉm cười, thuận miệng đùa vui “Chỉ sợ lúc đó không còn sức như hiện tại.”
Có rất nhiều thủ thuật mà không cần sức mạnh.
Triệu Yến Bình dừng một chút, ngay sau đó, hắn đột nhiên ôm A Kiều đi về phía bên kia giường đất, trong chớp mắt đã đứng trên mặt đất.
A Kiều hoảng sợ ôm cổ hắn “Chàng làm gì vậy?”
Triệu Yến Bình trầm giọng “Nhân lúc bây giờ còn sức, làm chuyện phí sức.”