Trong một căn hộ ở ngoại ô. Lưu Giai Ninh từ từ mở mắt ra, sau đó lập tức giật mình, khung cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, cũng không phải ở bệnh viện. Cô thấp thỏm không yên muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện tay mình bị trói chặt vào đầu giường, cảm giác bất an bao trùm lên cô. “Có ai không? Cứu tôi với!” Cô la lên.
Vừa mới dứt lời, cánh cửa ở gần đó bị mở ra, một khuôn mặt tái nhợt chứa đầy hận thù xuất hiện trước cửa. Lúc này Lưu Giai Ninh mới cảm thấy mọi chuyện có chút vượt quá tầm kiểm soát, cô cau mày hỏi: "Kiều Mạn, cô muốn làm gì?”
Kiều Mạn cười độc ác: “Tôi muốn làm gì, cô sẽ biết nhanh thôi, người đầu, lột quần áo của cô ta ra cho tôi.”
Đồng tử của Lưu Giai Ninh co lại, cô giãy giụa, nhưng vẫn không làm được gì, có hai người đã nhanh chóng lột sạch quần áo trên người cô.
Lúc Lưu Giai Ninh không kịp phản ứng, một tia sáng lóe lên, cô hoảng hốt nhìn Kiều Mạn: "Kiều Mạn, rốt cuộc cô muốn làm gì? Hạ Thiên Tường sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
“Lưu Giai Ninh, chẳng lẽ Thiên Tường không nói với cô là anh ấy muốn kết hôn với tôi sao?” Kiều Mạn nói.
Nói xong, Kiều Mạn cũng không quan tâm đến phản ứng của Lưu Giai Ninh, đóng cửa lại đi ra ngoài: “Đi tìm người ghép mấy tấm ảnh trong điện thoại của tôi lại, nên làm thế nào chắc trong lòng mấy người cũng biết rồi đấy”
Lưu Giai Ninh, đứa trẻ mà tôi khó khăn lắm mới mang thai được, vậy mà cứ thể mất rồi, cô cho rằng cô thật sự không cần phải trả giá hay sao? Kiều Mạn thầm nghĩ, trên môi nở một nụ cười lạnh lùng.
Lưu Giai Ninh ngạc nhiên nhìn cánh cửa đóng chặt kia, nhỏ giọng nói: “Không thể nào, Hạ Thiên Tường sẽ không làm như vậy, sẽ không đâu? Cô quan sát khung cảnh xung quanh, tìm kiếm tất cả các khả năng để có thể chạy trốn.
Bên kia, Hạ Thiên Tường nghe được câu trả lời đó của Hạng Hạo, người lập tức như bị sét đánh.
Mãi đến một lúc sau, anh mới hoàn hồn lại, khàn giọng hỏi: “Ung thư máu? Anh đang đùa gì thế?” Hạng Hạo đan chéo tay, lạnh lùng cất lời: “Thân là chồng của cô ấy, chẳng lẽ anh không nhìn thấy thân thể ngày càng gầy yếu của cô ấy sao? Không thấy sắc mặt cô ấy ngày càng tái nhợt à? Chẳng lẽ cô ấy chưa từng nói với anh về bệnh tình của mình?”
Hạ Thiên Tường không khỏi lùi về sau hai bước, mỗi một chữ mà Hạng Hạo nói, anh đều nghe thấy rõ ràng, càng nghe anh lại càng khó chịu, từng chữ từng chữ như đâm vào tim anh.
Ung thư máu, sao Lưu Giai Ninh có thể mắc căn bệnh đáng sợ như thế được? Hạng Hạo nhìn người đàn ông mặt đang biển sắc, anh không hề thấy thương hại một chút nào, chỉ lạnh lùng nói: “Anh Hạ, Lưu Giai Ninh không còn sống được bao lâu nữa, bây giờ anh hài lòng rồi chứ?”
Nói xong, Hạng Hạo khoác áo vào, đi ra ngoài không thèm quay đầu lại.
Ba ngày liên tiếp, Hạ Thiên Tường dùng tất cả khả năng của mình nhưng Lưu Giai Ninh giống như biến mất khỏi nhân gian vậy, không hề có chút tung tích.
Thời gian càng lâu, tâm trạng Hạ Thiên Tường càng nặng nề, vừa nghĩ tới bệnh ung thư máu mà Hạng Hạo nói, anh liền cảm thấy cả người lạnh buốt.
Rốt cuộc Lưu Giai Ninh mang theo cái thân thể đau ốm ấy chạy đi đâu mất rồi!