"Kiều Mạn, phiền cô tới đón Hạ Thiên Tường về đi." Lưu Giai Ninh thản nhiên nói.
Trước khi Kiều Mạn tới thị uy, số điện thoại này đã từng mấy lần gọi đến lúc nửa đêm, nhưng không nói gì đã cúp máy.
Lưu Giai Ninh chỉ thử một chút, không ngờ đúng là số Kiều Mạn.
Chắc hẳn mấy lần Hạ Thiên Tường ở bên cạnh Kiều Mạn, cô ta không nhịn được muốn diễu võ dương oai.
Kiều Mạn sợ hết hồn, không ngờ có thể nghe được giọng của Lưu Giai Ninh, chẳng lẽ ban ngày gặp ma ư?
"Cô, cô rốt cuộc là người hay ma?"
Lưu Giai Ninh cười lạnh một tiếng, báo địa chỉ xong thì cúp máy.
Điềm tĩnh ăn bữa sáng xong thì Kiều Mạn đã đến, trong sân vang lên tiếng kinh ngạc của cô ta.
Hạ Thiên Tường uể oải nhìn về phía Kiều Mạn xuất hiện, đầu óc nhất thời không phản ứng kịp.
Hạng Hạo kéo cửa ra, tốt bụng giải thích, nói: "Là Lưu Giai Ninh giúp anh gọi tới đấy. Hạ phu nhân, mau đưa phu quân nhà cô đi đi!"
"Cô ta mà là Hạ phu nhân sao? Vớ vẩn! Vợ tôi chỉ có Lưu Giai Ninh!" Hạ Thiên Tường trong lòng bỗng đau, hung hăng gạt tay Kiều Mạn định đỡ, gào nhỏ.
Nghe vậy, Kiều Mạn nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Mặc dù Hạ Thiên Tường đã ngừng công kích công ty nhà họ Kiều, nhưng công ty nhà họ Kiều giống như đã từ trên mây rơi xuống vậy, người nhà càng cảm thấy cô ta vô dụng, chỉ nhắm mắt làm ngơ với cô ta.
Tất cả đều là vì Lưu Giai Ninh!
Còn có Hạng Hạo nữa! Nếu như không phải anh tới quấy rầy, hôn lễ cũng không bị phá vỡ giữa chừng.
Nhất là, Lưu Giai Ninh giả chết để phá hỏng hôn lễ của cô, thật quá độc ác!
"Lưu Giai Ninh nói vợ anh là Kiều Mạn, hai người còn có đám cưới thế kỉ được người đời chứng kiến." Hạng Hạo giễu cợt.
"Không, đó đều là giả! Lưu Giai Ninh còn sống một ngày, thì chính là vợ của Hạ Thiên Tường! Lưu Giai Ninh, Lưu Giai Ninh, tôi chỉ cần Lưu Giai Ninh làm vợ tôi. . ." Hạ Thiên Tường thở hổn hển, nghẹn ngào.
Bởi vì lên cơn sốt, đầu óc anh mù mịt, trước mắt đều là màu đen, miễn cưỡng mới chống đỡ được.
Giai Ninh thật sự không cần anh nữa sao? Trước kia chỉ cần anh hơi nhức đầu là cô đã rất đau lòng mà…
Có phải dù anh có chết ở đây thì Giai Ninh cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn?
Hạng Hạo không nhịn được, bỏ lại một câu: "Cậu quỳ ở đây có giúp được gì cho bệnh tình của cô ấy không? Tâm trạng thoải mái rất quan trọng cho việc phục hồi sức khỏe, tôi nghĩ chuyện này tôi không cần phải nhắc cậu", rồi đi vào.
"Thiên Tường, em đưa anh đi bệnh viện." Kiều Mạn nhẫn nhịn căm hận chạy lại đỡ Hạ Thiên Tường.
"Cô đừng chạm vào tôi!" Hạ Thiên Tường cả người mất hết sức lực nhưng vẫn cố tránh tay của Kiều Mạn, châm chọc nói: "Lưu Giai Ninh gọi cô tới là cô tới à? Kiều Mạn, cô nói xem hai chúng ta ai đáng cười hơn? Chúng ta đúng là không biết xấu hổ, không biết xấu hổ. . ."
Sắc mặt Kiều Mạn lúc trắng lúc xanh, người cũng khẽ run.
Hạ Thiên Tường không thèm để ý đến cô ta nữa, ngay cả liếc mắt nhìn cũng thấy ngại.
Ban đầu sao anh có thể làm tổn thương Lưu Giai Ninh vì người phụ nữ khác, thậm chí còn tát cô một cái, thật đúng là giống như người điên vậy!
Hạ Thiên Tường kinh ngạc nhìn tay mình, mắt bỗng đỏ ngầu, điên cuồng đấm xuống đất!
Mặc dù lúc này anh yếu ớt, nhưng cảm giác muốn trừng phạt bản thân trỗi dậy mãnh mẽ, đấm mấy lần thì tay đã lầy nhầy máu thịt. . .
Kiều Mạn hét lên chạy đi, chỉ cảm thấy người đàn ông này điên rồi.
Lúc Quách Đình chạy tới thì bị dáng vẻ của ông chủ dọa cho sợ hãi, anh chưa từng thấy Hạ Thiên Tường chật vật như vậy!
Từ lúc Lưu Giai Ninh không có ở đây, sếp Hạ như hoàn toàn thay đổi vậy, linh hồn tựa như bị rút đi, chỉ còn lại thân xác trống rỗng.