Sắc mặt của Hạ Thiên Tường xanh lét, lời nói của Kiều Mạn không hề kiêng dè gì mà vạch trần cái kiểu tự cho mình là đúng của anh.
Tự cho rằng mình ở bên ngoài chỉ là chơi đùa vui vẻ chút, nhưng trong lòng vẫn có Lưu Giai Ninh là được rồi.
Anh lúc nào cũng nói rằng quan tâm đến Giai Ninh nhưng tất cả những gì anh làm đều khiến cô bị tổn thương.
“Cô có biết tôi muốn cô biến mất khỏi thế giới này đến mức nào không?” Hạ Thiên Tường đau lòng nhắm mắt lại, nắm chặt bàn tay, run giọng nói: “Nhưng tôi và cô đều không có tư cách làm phiền đến cô ấy đang yên nghỉ.”
Kiều Mạn giật mình, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc vui mừng không nén nổi.
Nói như vậy là Lưu Giai Ninh thật sự đã chết?!
Hạ Thiên Tường không khỏi cảm thấy kinh tởm, rốt cuộc mình đã bị cho uống bùa mê thuốc lú gì rồi để mặc cho loại phụ nữ như thế này làm tổn thương Lưu Giai Ninh.
Anh hướng ra ngoài cửa hét lớn: “Người đâu.”
Vài tên vệ sĩ cao lớn nghe theo lệnh mà đi vào, xếp thành một hàng.
Vẻ mặt vui mừng của Kiều Mạn cứng đờ, giọng run run hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Nếu cô đã thích chụp ảnh khỏa thân như vậy, thì hãy chụp cho thỏa thích luôn đi.” Thực ra, Hạ Thiên Tường luôn hận không thể giết chết Kiều Mạn, đây là do sự cố gắng kiềm chế hết sức của anh mới có được cái kết này: “Sau đó đăng lên mạng để cho càng nhiều người nhìn ngắm hơn.”
“Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy! Người hại chết Lưu Giai Ninh không phải là tôi, mà chính là anh! Nếu không phải tôi thì cũng sẽ có những người phụ nữ khác, chính anh là người đã hại chết cô ta!” Kiều Mạn gào lên.
Hạ Thiên Tường chỉ cảm thấy trái tim mình dường như đông cứng lại, rồi lại bị một lực cực lớn đánh vỡ, tan nát thành nhiều mảnh vụn không thể hàn gắn lại được.
Kiều Mạn quả thật không phải là người phụ nữ duy nhất của anh ở bên ngoài. Mấy năm nay anh đã chơi bời rồi, về nhà nhìn thấy Lưu Giai Ninh cũng lười diễn kịch, cảm thấy không cần thiết.
Cô luôn ở đó và sẽ mãi ở đó, bởi vì cô không có đường lui, cho nên anh cứ mặc sức buông thả.
Lưu Giai Ninh nhất định đã nhận ra từ lâu, nhưng cô chọn cách nhẫn nhịn và bao dung.
Hạ Thiên Tường không biết sai mà sửa, ngược lại còn càng ngày càng quá đáng, cuối cùng chơi bời bung bét hết cả.
Căn bệnh nan y của cô liệu có phải là do trầm cảm dồn nén lâu ngày mà thành không?
“Tôi có tội, tôi thừa nhận.” Ánh mắt anh tràn đầy sự thê lương, anh nhìn Kiều Mạn giống như một sinh vật đã chết, khiến cô ta rùng mình: “Nhưng cô cũng chẳng vô tội, ngay từ đầu cô không nên khiêu khích cô ấy.”
Nói xong câu này, Hạ Thiên Tường đi thẳng ra khỏi phòng, cách xa khỏi tiếng gào thét của Kiều Mạn sau cánh cửa.
“Kiều Thị, không cần phải tồn tại nữa.” Anh nói với Quách Đình đang đợi ngoài cửa.
Trong lòng anh ta rét run, gật đầu đã hiểu. Nhìn theo bóng lưng chẳng còn chút tinh thần nào của người đàn ông thì âm thầm thở dài.
Sau khi giải quyết xong Kiều Mạn, Hạ Thiên Tường một mình đến biệt thự của Hạng Hạo để lấy lại tro cốt của Lưu Giai Ninh.
Anh nhỏ giọng: “Giai Ninh, thứ lỗi cho sự ích kỷ của anh, anh không thể không đưa em trở về và ở bên anh được.”
Anh bỏ ngoài tai những lời di ngôn của cô, trong đầu chỉ cho rằng dù cô có hóa thành tro tàn thì cũng phải ở bên cạnh mình!
Khi đến đó thì trời đã nhá nhem tối, ngôi biệt thự sừng sững ở đó, không có cửa sổ nào sáng đèn.
Trong lòng anh có một dự cảm không lành.
Căn biệt thự đã trống trơn không một bóng người, dù Hạ Thiên Tường có gọi cửa thế nào cũng chẳng có ai.
Anh cố gắng kiềm chế cơn hoảng loạn và gọi vào số điện thoại của Quách Đình: “Hãy điều tra Hạng Hạo ngay lập tức.”
Anh tin vào sự trong sạch của Lưu Giai Ninh, nhưng hành động của Hạng Hạo quả thật vô cùng chướng mắt.
Đúng, là bản thân không có tư cách, nhưng anh ta dựa vào cái gì chứ?