Mặc dù giờ không phải lúc kinh ngạc than thở nhưng sau khi Chu Tề nghe nói xong thì vẫn không nhịn được mà tán thưởng mức độ tinh xảo tuyệt diệu của con thuyền này.
Nhìn thiết kế buồm không hề giống những con thuyền lớn khác, cùng với áo giáp có thể xoay chuyển trên toàn thân thuyền, còn có công nghệ bên trong… Không khó để tưởng tượng được chiếc thuyền này hao phí bao nhiêu tâm huyết của công chúa, mà vốn dĩ công chúa còn muốn lệnh cho vạn người kéo thuyền, đưa thuyền này đến chúc thọ cho hoàng đế.
Tấm lòng hiểu thảo này thật cảm động trời đất, không biết sau khi hoàng để biết được gì sẽ có biểu cảm như thế nào…
Việc này không nên chậm trễ, bọn họ chia binh hai đường, Ngô Hằng dùng tiền mời người cổ vũ lòng người, từ đó nhận người.
Còn Chu Tề thì đi tìm Thái thú nơi đó, thật ra thì Thái thú sông Hoài mới là người mang ơn Ninh Tương Y nhất, bởi vì trong kế hoạch của nàng thì sau này sông Hoài sẽ là trạm trung chuyển nam bắc, có thể tưởng tượng được sau này hai bên bờ sông Hoài sẽ trù phú cỡ nào.
Cho nên nghe được thỉnh cầu của Chu Tề, biết đây là ý của công chúa thì ông ta cũng mặc kệ nguy hiểm đắc tội hoàng đế mà vội vàng sai người khua chiếng gõ trống đi tuyên truyền!
“Thái tử hấp hối, lại bị miễn chức, còn phải nhanh chóng vào kinh thành lĩnh tội! Chuyện này còn có thiên lý hay không?”
Thu được tiền, lại thêm trong lòng tức giận cộng với được Thái thú ở chỗ đó ngầm đồn, đám người kể chuyện ai cũng cố gắng hết sức mình!
“Công chúa đáng thương bị tiểu nhân trong kinh thành làm cho tức đến hộc máu, còn lo lắng cho thân thể của Thái tử không thể chịu được xóc nảy! Bây giờ công chúa cam đoan khi đi đến Hành Thủy thì đường thủy đã thông, lại sợ thuyền lớn quá chậm không thể kịp thời chạy về mà muốn gọi người kéo thuyền! Chúng ta đều là những người đã từng được công chúa ban ơn, đều sẵn lòng ra sức giúp đỡ công chúa!”
“Ân đức của công chúa là có thể cảm động trăng sao! Bây giờ người bị kẻ gian làm hại, chúng ta là thường dân nhưng cũng phải kêu oan cho người! Lưu Đàn ta là người thứ nhất tham dự, sẽ hộ tống công chúa bình an hồi kinh!” “Thề phải đưa công chúa hồi kinh!”
Mà bọn họ không ngờ là bọn học trò này còn nhiệt tình hơn cả bọn họ!
Hôm nay bọn họ đều không đi học, không chỉ báo danh đến kéo thuyền mà còn nhao nhao ra đường, trợ giúp Chu Tề thuyết phục bách tính!
“Công chúa có đại ân với đám học trò chúng ta! Tấm lòng vì nước vì dân không thua bất kỳ một người đàn ông nào! Chúng ta cam tâm tình nguyện hộ tổng công chúa hồi kinh! Tất cả học trò sông Hoài đều không vắng mặt!”
“Thái tử và công chúa làm nhiều chuyện tốt như vậy mà lại không được khen thưởng, bây giờ kênh đào cũng bởi vì lũ tiểu nhân đó tranh quyền mà bị chậm trễ, ai tốt ai xấu nhìn một cái là biết ngay! Mặc kệ sau này là ai tới sửa kênh đào, lão phu cũng chỉ ghi công của một mình Thái tử!”
“Chúng ta cùng nhau đưa công chúa hồi kinh! Thanh minh cho Thái tử! Bọn họ không có ý đồ xấu! Bọn họ là người tốt!”
Một buổi sáng mà người trong thành giống như phát điên, học trò và thường dân bách tính diễu hành, thậm chí không ít nữ tử trong dân gian cũng nhao nhao báo danh, muốn trợ giúp vị nữ anh hùng này!
Không lâu sau, càng ngày càng nhiều người, đứng đầy khắp cổng chợ.
Chu Tề sợ ngây người, hắn ta cũng không ngờ công chúa lại có lực hiệu triệu như thế!
Ngô Hằng vui mừng nhướng mày! Đôi mắt tinh anh của y lập tức khóa chặt những học trò đó, thân phận học trò của bọn họ là cao nhất, nếu cố gắng đến kinh thành thì còn có thể giúp công chúa một chút sức lực!
Cho nên y củi đầu nhiều lần, nhìn đám người tâm tình kích động, dùng ngôn từ khẩn thiết nói:
“Ta không hề ngờ dân chúng ở sông Hoài đều là người hiểu rõ lý lẽ! Hôm nay Thái tử và công chúa bị oan, phải lập tức hồi kinh.
Ta cảm tạ tất cả mọi người có thể đứng ở chỗ này, nhưng mà ta hi vọng có thể chọn lựa người có danh vọng, có bản lĩnh đi chung với ta.
Chỉ vì có thể hiến chúc sức mọn khi thiên tử tức giận, xin các vị thông cảm cho
Rất nhiều dân chúng nghe có thể mình sẽ không được kéo thuyền cho công chúa, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cũng không tức giận, bọn họ đều biết, chỉ có học trò và nhân vật lợi hại như đại phu sư trưởng thì lời nói của bọn họ nói mới có trọng lượng!
Có học trò nói: “Từ sông Hoài đi ngược lên trên còn phải đi qua không ít thành trấn, Tử Thư bất tài, nguyện xuống thành thuyết phục các học trò khác cùng đi!”
Cứ như vậy, nếu có người đi trước thuyết phục đám học trò kéo thuyền cho công chúa và Thái tử thì khi đến kinh thành sẽ có bao nhiêu người?
Ngô Hằng nghe vậy thì hưng phấn cúi gập người!
“Được thế thì ta cảm ơn đại nghĩa của các vị! Mời các vị học trò lập tức khởi hành, bọn họ… Chẳng mấy chốc sẽ đến thôi!”
Đứng đầu đám học trò là một ông thầy tóc trắng xoá, ông ấy quang minh chính đại đứng ở chỗ này là bởi vì thực tình cho rằng Thái tử là một vị Thái tử tốt, đáng giá để ông ấy làm như vậy.
Ông ấy nói lớn: “Xin tiên sinh hãy chờ một chút, chúng ta thay quần áo xong sẽ tập trung lại ở bờ sông! Kéo thuyền cho Thái tử!”
Cũng có dân chúng nói: “Chúng ta cũng nguyện ý đi theo phía sau thuyền, chờ đợi phân công!”
Ngô Hằng chỉ cảm thấy một luồng khí chính nghĩa khuấy động trong lồng ngực, không thể dẫn được! Y lại khom người, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu một cái, ngón tay chỉ về một phương hướng!
“Vậy thì sau một canh giờ nữa, ta sẽ đón các vị ở bến tàu của sông Hoài!”
Cho nên chờ mấy người Thường Thịnh đến sông Hoài, còn chưa kịp rúng động khi nhìn thấy quái vật khổng lồ trên bến sông thì đã bị dòng người đông đúc ở hai bên bờ hù cho hết hồn!
Càng kì lạ hơn là bọn họ đều ăn mặc quần áo chính thức của học trò, một bộ nho sam dài tay màu xanh thẫm, cùng với mũ học trò vuông vức đứng chờ ở đó, tựa hồ đang nghênh đón bọn họ.
Thường Thịnh sững sờ, sau đó hơi tức giận hỏi người đứng ở trước nhất: “Chuyện này là sao? Tại sao lại có nhiều người tụ tập đây như vậy?” Đứng trước mặt với đệ nhất cao thủ đại nội thì trong lòng Ngô Hằng vẫn có chút sợ sợ, nhưng lúc này có ngàn vạn học trò làm chỗ dựa cho y, lòng tự tin của y cũng tăng vọt!
“Mời công công xem!”
Y đưa tay chỉ thuyền lớn cách đó không xa: “Thuyền này chính là thuyền công chúa bỏ ra hơn một năm, hao tổn hết tâm huyết mới đóng thành! Vốn công chúa muốn dâng nó cho bệ hạ trong ngày sinh nhật, bây giờ… Nếu công công gấp gáp muốn hồi kinh thì nó chính là phương tiện giao thông tốt nhất, dù sao nó cũng lớn mà ổn định, thích hợp nhất cho Thái tử và công chúa dưỡng thương…”
“Về phần những người này.
” Ngô Hằng cười nói: “Bọn họ đều là người chịu ơn Thái tử và công chúa, nghe nói bệ hạ gọi gấp mà thuyền lớn di chuyển chậm chạp cho nên bọn họ tự tổ chức, bằng lòng kéo thuyền mở đường cho chúng ta!”
Khóe miệng Thường Thịnh giật giật, sắc mặt rất khó coi, cuối cùng ông ta chỉ các thư sinh trước mặt nói: “Bọn họ tay trói gà không chặt, sao có thể kéo thuyền?”
“Còn có chúng ta!”
Lúc này, không ít dân công từ xa mà đến, người nào cũng mặc quần áo ngắn bằng vải bố, sạch sẽ tươm tất!
“Chúng ta cũng nguyện cùng đi! Mở đường cho thuyền lớn!”
Lúc này học trò đứng đầu cũng vái một cái, nói: “Mặc dù chúng tôi tay trói gà không chặt, nhưng chúng tôi có tấm lòng thành có thể chiếu sáng nhật nguyệt, mong đại nhân đừng ngăn cản cho toại tấm lòng chân thành của đám học trò chúng tôi đi!”
Hắn ta vừa nói xong thì tất cả học trò đều làm theo hắn ta, Thường Thịnh còn có thể nói gì nữa? Dù sao thân phận của những người đọc sách này rất cao, hoàn toàn không phải là một hoạn quan như ông ta có thể trấn áp được hết.
Nghĩ đến tiểu công chúa cho tới bây giờ mà vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Thường Thịnh thở dài một tiếng, xem như ngầm đồng ý…
Tất cả mọi người đều lộ vẻ vui mừng! Nhao nhao vào chỗ.
Thuyền! Sắp chạy rồi!
Hai bên thuyền lớn, mỗi một mảnh vảy đều được buộc lấy một sợi dây gai màu lam, trái phải năm trăm sợi, rũ xuống hai bên bờ như là hai cái cánh của thuyền lớn!
Mà một bộ phận cấm quân đứng ở phía trước nhất, ở giữa là học trò, cuối cùng là nông phu, theo một tiếng hiệu lệnh:
“Xuất phát!”
Toàn bộ dây thừng lập tức được kéo căng! Toàn bộ vảy đều xoay chuyển! Lóe ra ánh sáng lạnh lẽo dưới mặt trời!
Nó chuyển động rồi! Như một con mãnh thú siêu lớn! Uy phong lẫm liệt lại bá đạo ngang ngược di chuyển thân thể khổng lồ! Hai bên bờ là bách tính hộ tống, phía sau là nước hồ dậy sóng, nó như là trung tâm của ánh sáng! Giống như là đại biểu cho thời đại! Đang chậm rãi đi về phía trước!