Tiểu Ninh Úc mở to mắt nhìn chăm chăm vào bao giấy toả mùi thơm thoang thoảng của thịt, cái miệng nhỏ vẫn kiên cường: “Đệ… đã ăn rồi… Á! Hoàng tỷ!”
Đã ăn rồi mà còn nhặt đồ trên đất để ăn à? Nghĩ nàng là đồ ngốc hả? Ninh Tương Y thẳng tay búng lên trán nó một cái, nhìn nó lại ôm trán vừa gọi hoàng tỷ một lần nữa, cực kỳ đúng ý nàng: “Trẻ con phải thành thật nghe chưa, có phải chúng đánh ngươi không? Có đau không?”
Ninh Úc định nói không đau, nhưng thấy cô bé đối diện trừng mắt nghiêm túc nhìn nó thì những câu nói chuẩn bị thốt ra lại bị nó nuốt trở về, lẩm nhẩm trong miệng một câu: “…Đau.
” Sao mà không đau được? Chỉ là số lần bị đánh quá nhiều làm nó biết nhịn nhục hơn mà thôi.
Ninh Tương Y bỗng cảm thấy không đành lòng, bây giờ nó vẫn còn nhỏ nhưng lại hiểu chuyện và ẩn nhẫn như vậy, trẻ con thế này thật sự không thể khiến người khác ghét được…
Nghĩ tới đó thì nàng mở bao giấy ra, giấy được mở ra thì mùi thơm cũng rõ ràng hơn, Ninh Úc bất giác hít thêm mấy hơi.
Nó gầy như vậy, hoàn toàn không thấy đáng yêu chỗ nào, càng không thấy có chút phong thái nào của ngày sau, thậm chí khi đôi mắt to đến đáng sợ ấy nhìn sang nàng, nàng còn thấy có hơi đáng SỢ.
Cũng không biết trong hai tháng nay nó đã trải qua những gì, sao mới đó mà đã gầy như thế, vậy mà còn lo rằng nàng không có gì để ăn.
Ninh Tương Y càng nhìn càng khó chịu, miễn cưỡng cười cười võ vai nó, nhe răng nói: “Chúng ta ăn chung đi! Nếu ngươi dám nói chữ không” nào, ta đi ngay lập tức đấy!” Sự uy hiếp trong câu nói của nàng chặn hết mọi lời Ninh Úc đang định thốt ra.
Ninh Tương Y hài lòng với sự ngoan ngoãn của nó, gật gật đầu.
May mà cái đùi gà cũng khá lớn, đã nguội mất rồi, Ninh Tương Y xé một miếng nhét vào miệng Ninh Úc: “Ăn!” “Ưm.
.
Ninh Úc tròn mắt nhìn nàng, ăn cũng không được mà nhả cũng không xong, hoàng tỷ vừa khoẻ lại, là lúc cần được ăn thịt nhất… Đang suy nghĩ, Ninh Tương Y lại xé một miếng nữa nhét tiếp vào miệng nó, cắt đứt dòng suy nghĩ của nó.
“Lúc ăn cơm không được nghĩ bậy bại” Tiểu Ninh Úc vô thức gật đầu, thấy thoáng chốc cái đùi gà đã hết phân nửa thì lúng búng nói: “Tỷ… cũng ăn đi.
”
Ninh Tương Y cười nhe răng: “Được! Ta cũng ăn!” Nói xong bèn xé một miếng nhỏ bỏ vào miệng… Đùi gà quá nhiều dầu với muối, nhìn thì đẹp nhưng ăn thì ngán, nếu là ngày thường, nàng sẽ không thèm để mắt tới đâu.
Nhưng thấy Ninh Úc híp mắt nhai với vẻ như rất thoả mãn, nàng bỗng thấy chua xót, cắn mạnh hết thịt thừa vào miệng, răng môi rúm lại, mặt mày cau có nói: “Đi! Ta đưa ngươi đến tiệm ăn!” Đêm khuya gió lớn…
Hai thân ảnh bé nhỏ của Ninh Tương Y và Ninh Úc bò trên nóc nhà, nhìn thấy một loạt cung nữ bưng hộp đồ ăn vào căn phòng sáng rực ánh đèn, hai đứa nhỏ lần lượt nuốt nước miếng.
Nghe nói đây là chỗ của Châu tần, tuổi tác hơi lớn, đến nay vẫn không được sủng ái, nhưng bây giờ là thời thái bình thịnh thế, đãi ngộ dành cho hậu cung không tệ.
Chỉ với bữa ăn này, phần ăn mỗi ngày của một vị “tần” đã có đến ba cân thịt, nghĩ xem một người cần giữ dáng như bà ta thì ăn đâu cho hết? Lúc này, các hộp thức ăn đã được bày lên bàn bát tiên đồng mạ vàng, toả ra mùi hương mê hoặc, lúc này, chủ tử đang ôm mặt soi gương, đang yên đang lành thì bỗng dưng ném gương đồng xuống đất!
Thấy Châu tần nổi giận, mọi người trong phòng lần lượt quỳ xuống, tính tình của vị chủ tử này không tốt, họ cũng không dám làm gì.
“Một đám phế vật! Đã nói ta muốn ngửi mùi phấn hồng của Hương các, toàn mua những thứ gì đây! Thấy ta thất sủng, nên các ngươi qua loa với ta thế này đúng không?!” Một nữ tử đã hơn hai mươi tuổi, đôi môi đỏ choét đứng đó nổi giận, măng một hồi, cuối cùng gục ra bàn trang điểm mà khóc.
Vào cung năm năm, nàng ta đã là người cũ không ai thèm hỏi thăm rồi, đừng nói là Long quý phi, Liễu hiền phi được sủng ái, đến cả Lệ tần vừa vào cung năm ngoái cũng hơn nàng ta về địa vị.
Hậu cung ba vạn, chỉ với chút sủng ái của đế vương thì có chia thế nào cũng không đủ.
Ninh Tương Y nằm trên nóc nhà nhìn cảnh này mà thổn thức, nàng thấy vị Châu tần này đã cực kỳ xinh đẹp rồi, không ngờ cũng là một người phòng không giường trống.
Không biết phải là thiên tiên cỡ nào mới có được sự sủng ái của Ninh Kham cũng chính là Dục Kham đế.
Nàng thầm thì với Ninh Úc: “Nhìn thấy chưa, Ninh Kham hại đời biết bao thiếu nữ.
Mẫu phi của ta và ngươi cũng là một trong những người đó, ngươi lớn lên rồi thì không được như vậy đâu đấy!” Nàng biết rõ hậu cung tương lai của nhiếp chính vương Ninh Úc cũng không thể khinh thường được, mặc dù hắn chung tình với Diệp Khuynh Vấn nhưng nữ nhân trong hậu cung ai ai cũng quốc sắc thiên hương, cũng chẳng ở không.
Nhìn thân hình nhỏ xíu của người đối diện, lúc này nó đang nằm ườn trên nóc nhà.
Bởi vì trên người còn đau nên không dám động đậy, rõ ràng là vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương, căn cứ theo nguyên tắc nếu có thể dạy thì phải dạy, Ninh Tương Y nghiêm túc dạy bảo.
Nghe Ninh Tương Y nói vậy, Tiểu Ninh Úc mới sáu tuổi xấu hổ đỏ mặt, trề môi nói: “Sau này đệ sẽ không như vậy đâu!” Ngày xưa lúc mẫu phi còn được sủng ái, một tháng cũng chỉ được thị tẩm hai ba ngày, nó không thèm có nhiều nữ nhân như phụ hoàng đâu! Nghĩ đến phụ hoàng, ánh mắt của Tiểu Ninh Úc chợt tối sầm đi, không những có nhiều nữ nhân, phụ hoàng còn có hai mươi mấy vị hoàng tử, e là đã quên nó mất rồi.
Bây giờ những người bên cạnh đều tránh nó thật xa, chỉ xem nó là một món nợ.
Ninh Úc lén lút nhìn sang vị hoàng tỷ “sâu không lường được” đang ở kế bên mình, lòng hơi hụt hãng, suy nghĩ duy nhất của nó bây giờ là hy vọng hoàng tỷ có thể ở lại, đừng để nó một mình nữa.
Câu trả lời của Tiểu Ninh Úc vẫn chưa làm Ninh Tương Y hài lòng, nghiêm mặt nói: “Một người nam nhân tốt là người cả đời chỉ cưới một nữ nhân, đừng nói gì mà phi tần thiếp thất, chỉ có thể trọn đời trọn kiếp một cặp uyên ương thôi!”
Tiểu Ninh Úc tròn mắt nhìn nàng, cực kỳ khó hiểu: “Nông dân thương gia cũng được quyền cưới thê nạp thiếp… Tại sao đệ chỉ được cưới một người?”
Ninh Tương Y lừ mắt: “Ngươi nhìn bà ta đi” Ninh Úc ngoan ngoãn nhìn xuống, Châu tần kia tức giận một chốc rồi lại khóc, tiếng khóc trầm bổng, mọi người xung quanh không ai khuyên nhủ được, đêm khuya cung điện yên tĩnh thế này, lại thêm vài phần thê lương.
“Ngươi nhớ lại mẫu phi mình đi!” Ninh Úc bất giác nhớ lại những tiếng thở dài của mẫu phi mỗi khi thắp đèn đọc sách, mỗi lúc đêm đến, bà sẽ như vô tình nhìn ra ngoài, sẽ thất vọng khi thường xuyên không thấy bóng dáng của thái giám truyền tin.
Thấy nó nghiêm túc nhớ lại chuyện cũ, đôi mắt to như ngọc huyền đượm vẻ đau lòng bỉ ai, Ninh Tương Y thở dài, sờ đầu nó rồi nói một cách chậm rãi.
“Vì vui vẻ nhất thời mà sau này bên cạnh ngươi sẽ xuất hiện biết bao người như mẫu phi ngươi đây? Họ không vui vẻ gì, ngươi ở với họ cũng sẽ không thấy có gì vui.
”
Thấy đứa nhỏ như đang suy nghĩ về lời nàng nói, Ninh Tương Y cười đểu bơm thêm một liều thuốc mạnh: “Ngươi nghĩ đi, nếu phụ hoàng chỉ cưới một mẫu phi của ngươi thôi thì mẫu phi ngươi sẽ hạnh phúc biết bao, còn ngươi… cũng sẽ không đến mức như bây giờ.
”
Một câu nói nhẹ nhàng của nàng làm đôi mắt Ninh Úc chợt dâng trào lạnh lẽo! Nó nắm chặt nắm đấm, nói ra từng chữ một bằng chất giọng trẻ con: “Được, sau này đệ chỉ thành thân với một người, vậy sẽ không còn ai giống như mẫu phi nữa!” Ninh Tương Y cười tít mắt: “Trẻ nhỏ dễ dạy.
”