Nàng cảm thấy bản thân đã tận tình tận nghĩa, quyết tâm không qua lại nữa, nhưng không ngờ đối phương còn nhỏ tuổi mà biết báo đáp ân nghĩa, rõ ràng yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một đòn, vậy mà lại muốn săn sóc cho nàng…
Lúc này, nàng nhanh mắt nhìn thấy đại thái giám cầm đầu nháy mắt với một người khác, tên tiểu thái giám đó gật đầu, lúc hắn ta úp lòng bàn tay xuống đã xuất hiện một cây kim châm! Trước đây ở trong nhà bếp, có quá nhiều người nên bọn họ không tiện hành động, nhưng hiện giờ chỉ cần đâm lên người nó một cây kim châm là được rồi.
Cái này là để vấn tóc, là loại thuốc mới mà phải tốn không ít công sức mới có được, nửa tháng sau người trúng độc mới chết bất đắc kỳ tử! Không ai có thể điều tra ra ai là kẻ sai khiến.
Nhìn thấy mấy người có ý đồ xấu tiến lại gần mình, Tiểu Ninh Úc cố gắng không để lộ sự sợ hãi trong lòng, cơ thể nhỏ bé rụt lại phía sau, cậu bé mới sáu tuổi, khi co rúm lại giống như một quả bóng tròn bé nhỏ, thế nhưng lại phải đơn độc đối mặt với bao nhiêu người lớn muốn hãm hại mình.
Tên tiểu thái giám liếc thấy bộ dạng đề phòng của cậu bé thì bật cười ha hả: “Sợ cái gì! Ăn nhanh đi! Chắc ngươi đói lắm? Hay là ăn đùi gà rồi nên không ăn nổi nữa?”
Nói rồi tên tiểu thái giám âm thầm rút kim châm, ánh mắt độc ác tiến về phía nó: “Nếu đã như vậy, để ta giúp ngươi nôn ra”
Tên tiểu thái giám vừa nói vừa dùng chân đạp lên bụng nó, tên này đạp rất mạnh, cậu bé “A” lên một tiếng yêu ớt, lập tức cả người co rúm lại như con tôm, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán nó.
Như vậy vẫn chưa đủ, tên tiểu thái giám còn đưa tay túm lấy nó, vừa hay ngón tay hắn ta đang cầm kim châm!
Cú đạp vừa rồi của tên tiểu thái giám đã thổi bùng cơn giận trong lòng Ninh Tương Y! Nàng không ngờ những người này lại có thể độc ác đến vậy! Ninh Tương Y dùng viên đá trong tay bắn rơi kim châm trên tay tên tiểu thái giám kia.
“A” Tên tiểu thái giám thét lên một tiếng thảm thiết rồi giữ tay mình, lập tức biến sắc: “Ai đó?” Bốn phía đều im lặng, không có ai trả lời.
Trong vườn có một cơn gió lạnh ập tới khiến người ta bỗng dưng phải rùng mình! Nghĩ đến phía sát vách có một công chúa bị bệnh lao chết không ai nhặt xác đem chôn mà mọi người vẫn đồn thổi, sắc mặt của mấy tên thái giám trở nên cực kỳ khó coi.
Tên đại thái giám nghiến chặt răng: “Để †a xem thử xem là ai đang giả thần giả quỷ!” Nói xong, gã ta lại tiếp tục đưa tay túm lấy nó! Lúc này, một viên đá khác mang theo sát khí lại phóng tới, đánh trúng vào huyệt thái dương của gã ta!
Vì tốc độ quá nhanh nên người ngoài chỉ nhìn thấy tên đại thái giám vốn đang rất hung hăng bỗng ngã quy một cách khó hiểu, đến khi mấy tên thái giám khác chạy đến lay gã ta thì mới phát hiện, gã ta đã trợn mắt tắt thở “Có mai”
Có người hét lên thảm thiết rồi co giò bỏ chạy, hai người còn lại cũng sợ hãi nhưng vì lo lắng lúc quay về không biết nên ăn nói thế nào nên đành phải chạy đến kéo thi thể của đại thái giám vội vã rời đi, để lại một mình đứa bé ở đó ho liên miên không ngừng.
Hàn Xuân uyển đổ nát bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Tiểu Ninh Úc cũng rất sợ hãi, nó gắng gượng ngồi dậy, vì vết thương đau đớn trên mặt mà nó không thể tự lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán, đôi mắt to tròn của nó cảnh giác nhìn xung quanh, nắm chặt hòn đá sắc nhọn trong tay áo! Hồi lâu cũng không thấy có người xuất hiện thì nó mới hơi thả lỏng, trong lòng thầm nghĩ cho dù đối phương là người hay là ma thì người đó cũng đang giúp nó, không có gì đáng sợ cả.
Nó xoa xoa cái bụng vốn đã trống rỗng của mình rồi lại nhìn đồ ăn đã bị hỏng rơi dưới đất, ánh mắt đấu tranh dữ dội.
Đã hai ngày nay nó không có gì bỏ bụng.
Trước đó nó bị thương nặng, cách một ngày lại nghe thấy đám người trong cung hoảng hốt lo sợ nói có người bị mắc bệnh lao, nó cố gắng lắng nghe mới biết được thì ra người mắc bệnh là vị hoàng tỷ đó, lúc đó nó cực kỳ ngạc nhiên.
Đồng thời cũng cảm thấy rất áy náy và đau lòng.
Vừa nhìn đã biết vị hoàng tỷ đó rất yếu ớt, liệu có phải vì đến thăm nó rồi bị mắc mưa mới khiến cho bệnh tình càng nghiêm trọng hơn không? Nhưng vì Lãnh Thu uyển nơi nàng ở đã bị khóa lại, nó không nắm được tình hình thực tế, thêm vào đó còn bị thương nặng nên hai tháng trời không thể đến thăm nàng.
Trong khoảng thời gian này cuộc sống của nó rất thê thảm, vì nó không thể cử động nên những người hầu trong cung càng thêm không hề kiêng dè gì.
Phần cơm được đưa đến cũng dần ít đi, vì vậy đã khiến vết thương trên chân nó kéo dài suốt hai tháng mới lành hẳn, nhưng vết thương vừa lành thì nó lại đi tìm thái giám tổng quản, yêu cầu được chuyển đến ở Hàn Xuân uyển kế bên Lãnh Thu uyển.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng nó biết chắc chắn đối phương sẽ đồng ý, họ chỉ mong sao nó mau chóng chết đi.
Bây giờ nó lại tự yêu cầu chuyển đến ngay cạnh người mắc bệnh lao, bọn họ chẳng có lý do gì để ngăn cản.
Và quả thật trước cái nhếch mép lạnh lẽo và xấu xa của tên đại thái giám, Tiểu Ninh Úc một thân một mình đến Hàn Xuân uyển ở, nơi mà mười mấy năm liền không có một ai sinh sống.
Tuy nhiên, từ khi nó chuyển đến đây thì không có một cung nhân nào tới đưa cơm nữa…
Tất cả đều cho rằng Ninh Tương Y đã chết, nhưng nó cảm thấy nàng chỉ bị bệnh mà thôi, có thể chữa khỏi được.
Còn những người hầu đó muốn nhằm vào nó nên mới lấy lý do sợ bị bệnh để được từ chối đưa cơm đến cho nó.
Tiểu Ninh Úc rất sốt ruột, bất đắc dĩ mới phải đi trộm đồ ăn.
Theo nó thấy thì người bị bệnh cần phải ăn chút đồ ăn ngon, khi nó bị bệnh thì mẹ nó cũng làm như vậy.
Vì vậy mới lần nữa bí quá hóa liêu.
Thân hình nó vốn rất nhỏ lại gầy yếu, mỗi lần ăn trộm cũng không dám lấy nhiều, mỗi ngày nhìn thấy một bát to toàn đùi gà là nó lại nuốt nước bọt ừng ực, nhưng lại sợ nếu lấy nhiều sẽ bị phát hiện nên chỉ dám lấy một cái đùi gà.
Không ngờ vẫn bị người ta bắt được rồi đập cho một trận nhừ tử! Cũng may nó ôm khư khư trong ngực nên cái đùi gà mới còn nguyên vẹn…
Khi bỏ giấy bọc đùi gà ra nó mới dám sờ lên nó một chút, vẫn còn nóng.
Chỉ là… Tiểu Ninh Úc xoa bụng…
.
Nó cũng rất đói.
Không sao hết, nó đã là người lớn rồi, không thể so sánh với người bị bệnh như hoàng tỷ, không ăn một hai bữa cũng không sao…
Bàn tay nhỏ bé vừa giơ lên, vết thương trên người nó lại nhức nhói khiến cả khuôn mặt nó trở nên rúm ró.
Nhìn thức ăn bị phá hỏng rơi dưới đất, ánh mắt nó thoáng vẻ tiếc nuối, lòng lại càng oán hận hơn, đợi nó lớn lên rồi, nhất định sẽ cho những người bắt nạt nó biết tay!
Ninh Tương Y vẫn núp ở một bên chăm chú quan sát, nàng không biết bản thân có nên bước ra hay không, nhưng khi nhìn thấy nó cắn răng nhặt cái túi giấy dưới đất, nàng không thể chịu được nữa nên lập tức đi ra.
Nó bị người khác bắt tại trận thì giật mình hoảng hốt, giật tay lại nhanh như chớp, gương mặt đỏ bừng! Lòng nó cực kỳ sợ hãi, căm phân và đau lòng… Nó là hoàng tử! Vậy mà ban nãy nó lại muốn ăn thức ăn đã bị người khác giẫm đạp…
Khi nhìn rõ người vừa xuất hiện là ai thì nó cực kỳ ngạc nhiên và vui mừng! Hai tháng không gặp, sắc mặt của hoàng tỷ đã khá lên rất nhiều rồi! Xem ra đã hoàn toàn bình phục! Ngay sau đó, sắc mặt nó trở nên trắng bệch, sự tổn thương thoáng qua trong mắt nó.
Nếu hoàng tỷ đã bình phục hẳn, tại sao lại không đến thăm nó? Là vì sợ bị nó liên lụy sao…
Vừa nhìn Ninh Tương Y đã biết nó chẳng nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp, nàng bước đến ngồi xuống bên cạnh nó, liếc mắt nhìn rồi chợt đập lên gáy nó! Lúc Ninh Tương Y nhìn thấy bộ dạng tủi thân ôm đầu và dùng đôi mắt long lanh tựa ngọc huyền lên án nàng, Ninh Tương Y mới hài lòng gật đầu.
Trẻ con thì nên ra dáng trẻ con, não xoay nhanh như vậy làm sao nàng chịu nổi? “Xem như nhóc có lương tâm, trước kia †a khỏi bệnh, nhưng đói ngấu, nếu không nhờ hai hôm nay có ngươi mang thức ăn đến cho ta thì ta không thể bình phục nhanh như vậy được.
” Nàng nói chậm lại, lần đầu tiên nói chuyện với vẻ mặt ôn hòa như vậy.
Câu nói của nàng là sự công nhận cho những nỗ lực của Tiểu Ninh Úc suốt hai ngày nay, dù sao nó vẫn còn rất nhỏ, nghe những lời nói đó thì hai mắt sáng rực, thật sự là nhờ có nó mà hoàng tỷ mới mau khỏi bệnh vậy sao? Ninh Tương Y gật đầu khẳng định, lấy túi đựng đùi gà từ trong vạt áo ra, cười hì hì: “Cái này là ngươi cho ta đúng không? Đã rất lâu rồi ta không được ăn thịt, chúng †a ăn chung nhé!”