Nàng bị lực xung kích lúc nổ làm hôn mê rồi sao?
Hay đã bị đá lớn va vào người rồi bị thương?! Hoặc là… Hoặc là, không chạy kịp nên đã bị nổ tan xương nát thịt? Không, không thể nào… Ninh Giác tiếp tục vỗ nước, nước dần ngập đến eo hắn.
Hắn hoảng hốt nhìn khắp nơi, nhưng xung quanh đều là nước, tất cả đều là những con sóng đục ngầu đang cuồn cuộn, nàng đang ở đâu? Nàng đang ở nơi nào? “Công chúa! Người ở đâu?” Tiếng la hét từ trên bờ truyền tới tai Ninh Giác, hắn hoảng sợ nhìn mặt nước, hắn cũng muốn kêu nhưng cổ họng giống như bị thứ gì chặn lại! Hai mắt hắn đỏ hoe, mặc gió rít điên cuồng như muốn thổi bay mái tóc hắn, thế nhưng một chữ hắn cũng không thể hét lên được! Ninh Tương Y… Muội không thể chết! Ta không cho phép! Không cho phép!I Đột nhiên, hắn cảm thấy có thứ gì đó đang kéo chân hắn! Hắn quay phắt lại nhưng chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào, một cô nhóc đáng ghét, yên ổn đứng trước mặt hăn, nở nụ cười vô tư với hắn, đó không phải Ninh Tương Y thì là ai?! Hắn ôm nàng vào lòng! Một cái ôm thật chặt! Ninh Tương Y bất ngờ bị ôm trọn vào lòng, thở gấp nói: “Sợ rồi phải không! Ai bảo huynh không để ý tới muội lâu như vậy! Thật ra… Nàng còn chưa nói xong nhưng thân thể đã bị đẩy mạnh ra! Nàng ngã ùm xuống nước, sau khi rơi xuống còn bị sặc mấy ngụm nước bùn! “Mẹ nó..” Huynh nổi điên gì chứ?! Lời còn chưa nói ra, nàng lại nghe thấy tiếng hét xe lòng của Ninh Giác: “Muội điên rồi sao?! Sao muội lại muốn dọa ta như vậy… Tại sao?!”
Hắn siết chặt tay, trong mắt tràn đầy tia máu, giống như có thể đánh người bất cứ lúc nào! Ninh Tương Y bị hắn quát như vậy thì mất hết khí thế … Nàng vội đứng vững trong nước, giống như một cô vợ nhỏ, lên tiếng giải thích: “Thật ra, cũng không phải muội…” Nàng vừa định nói mình không cố ý, chỉ vì lúc vụ nổ xảy ra thì nàng bị thổi bay, rồi bị dòng nước đẩy tới giữa lòng sông.
Ở nơi ấy, rong rêu tươi tốt, quấn chặt vào chân nàng nhưng cũng may là nàng biết một chút Quy Tức Công (*), nếu không thì nàng đã phải bỏ mạng nơi này thật rồi.
Có điều, nàng còn chưa giải thích xong thì Ninh Giác đã lại ôm chặt nàng vào lòng.
(*) Quy Tức Công: một loại công pháp tu luyện nội công mà các đạo gia Võ Đang tu luyện, còn được gọi là “Huyền Vũ định”, đây một loại kỳ thuật, dùng để giả chết đánh lừa đối phương.
Tuy nhiên nó còn có thể che giấu hơi thở, ẩn giấu tu vi Võ công.
Lần này, cánh tay ôm chặt nàng đang run rẩy, không, Ninh Tương Y cảm thấy cả người hắn đều đang run rẩy! Tiếng van xin đầy khổ sở của hắn vang lên bên tai nàng, tựa như người mới đẩy nàng không phải là hắn.
“Đừng dọa ta như vậy nữa… Ta rất sợ…
Ta thật sự rất sợ…
Nếu như không nhìn thấy nàng nữa…
Nếu nàng cứ chết đi trước mặt hắn như vậy thì suốt cuộc đời này Ninh Giác sẽ không tha thứ cho chính mình! Mỗi một lời hắn thốt ra cũng giống y như hắn vậy, cứng nhắc nhưng lại run rẩy ở bên tai nàng, làm Ninh Tương Y chợt thấy hơi áy náy.
Nàng cảm nhận được nỗi sợ hãi, hoang mang tột cùng trong lòng hắn, hắn cần mình.
Điều này làm Ninh Tương Y mềm lòng, đây mới đúng là ca ca của nàng.
Bởi thế, nàng ôm ngược lại hắn, nhẹ nhàng giải thích.
“Muội không cố ý dọa huynh… Chỉ vì muội bị rong rêu quấn lấy, suýt chút nữa muội cũng đã chết ngạt ở dưới sông rồi.” Nàng vừa nói xong, Ninh Giác vội vàng đẩy nàng ra, quan sát cẩn thận, luống cuống hỏi han: “Vậy muội có làm sao không?! Có chỗ nào không thoải mái không?” Ninh Tương Y lắc đầu, cười hì hì nói: “May quá, Thái tử ca ca vẫn quan tâm tới muội, không giống hai ngày trước, không thèm đả động tới, muội còn cho rằng muội bị thất sủng rồi đó…” Càng nói, nàng càng ra vẻ tội nghiệp, cả người ướt sũng, đôi mắt đáng thương len lén nhìn hắn nhưng sau khi nghe thấy lời hắn nói thì vẻ mặt nàng như vừa vui vừa buồn, hết sức phức tạp.
Ninh Giác thấy nàng cố tỏ vẻ dễ thương, cuối cùng cũng không thể không mỉm cười.
Hắn khẽ chạm tay vào trán nàng, tình cảm sâu đậm trong mắt như muốn hóa thành vật thật, cũng dịu dàng như nước Vậy.
“Muội… Sao muội có thể thất sủng được?” Muội là người mà dù ta có chết cũng không thể quên, không thể buông tay! Nghe hắn nói như vậy, Ninh Tương Y thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, mong chờ hỏi: “Vậy, huynh có còn không để ý tới muội nữa không?” Ninh Giác không nhịn được, lại ôm nàng vào lòng một lần nữa.
Nhưng hắn nhịn lại, bởi vì những người khác đang chạy như bay tới đây sau khi thấy tình hình nơi này.
“Ta sẽ không như vậy nữa… Không bao giờ…” Hắn đảm bảo.
Là muội ép ta, là muội khiến ta không thể buông tay, là muội muốn xuất hiện trước mặt ta, muốn ta yêu muội, là muội không chịu rời đi… Vậy sau này ta không cho muội rời đi nữa…
Thấy hắn đã khôi phục lại dáng vẻ khi xưa, Ninh Tương Y thở phào nhẹ nhõm, dọa nàng chết mất! Vừa rồi đúng là nàng đã bị rong rêu quấn lấy, có điều vừa nghĩ tới gần đây Ninh Giác đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy, chỉ sợ độ thiện cảm bị giảm xuống không ít nên mới cố ý kéo dài thời gian một chút mới xuất hiện.
Hơn nữa, nàng làm cho họ lo lắng một lát cũng là vì muốn lót đường cho màn biểu diễn sắp tới.
Cuộc sống diễn kịch quả là cực khổ mà! Nhưng mà nàng không ngờ Ninh Giác sẽ lo lắng cho nàng tới vậy, cho nên nàng rất áy náy.
Nàng quyết định tha thứ cho hắn, làm muội muội của hắn, nàng cũng rất quý trọng tình cảm này.
Cũng may, có lẽ Ninh Giác không phát hiện nàng cố ý, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho nàng dễ dàng như vậy.
Xem ra độ thiện cảm mà nàng gây dựng được rất ổn định, chắc chắn sẽ không mất đi.
Nàng nào có ngờ, thiện cảm mà nàng tạo dựng đã sớm bùng nổ, đến nỗi tình cảm huynh muội sâu đậm gì gì đó đã trực tiếp biến chất, đang chạy như điên trên một con đường kỳ quái khác…
Mà khi những người khác quay lại thì Ninh Tương Y đã an toàn, được ca ca bế trở lại bờ, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Công chúa, người đừng dọa người khác như vậy nữa được không! Người dọa ta sợ muốn chết rồi đó!”
Từ Nguyên thở hổn hển, tức tối nói.
Ninh Tương Y làm mặt quỷ xin lỗi, nhảy xuống khỏi vòng tay của Ninh Giác.
“Xin lỗi, ta bị rong rêu quấn lấy, làm mọi người lo lắng rồi.” Thấy thái độ nhận sai thành khẩn của nàng, mọi người cũng chỉ nói vài câu rồi thôi, ngược lại, họ rất hăng hái thảo luận về chuyện thuốc nổi Hai mắt Ngọc Tử Thanh sáng lên: “Công chúa, rốt cuộc người làm như thế nào vậy? Người là thần tiên phải không? Có phải người biết phép thuật không?” Ngay đến Lý Kha cũng nhìn nàng với vẻ mặt ham học hỏi, dường như muốn nhìn thấu nàng.
Sức mạnh long trời lở đất như vậy là do cô bé trước mặt tạo ra thật sao? Lúc này, Ninh Tương Y trở nên nghiêm túc, nàng khẽ cắn răng, đi lên một bước rồi chợt quỳ xuống! Mấy người còn lại rất hoảng sợ, Ninh Giác vội vàng tới kéo nàng dậy: “Muội làm gì vậy?” Nhìn Ninh Giác và mấy người trước mặt, dù Ninh Tương Y bị kéo dậy nhưng cũng không hề nhúc nhích, ngược lại, nàng còn dập đầu với bọn họ: “Chư vị hãy nhận của ta một lạy, bởi vì ta có chuyện muốn cầu xin mọi người giúp đối” Nàng vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều biết nàng muốn nói chuyện gì.
Vừa rồi uy lực của thuốc nổ lớn như vậy, nếu không phải là thần tích thì đó chính là một loại vũ khí trước nay chưa từng có! Mà vũ khí vốn là đồ vật mà tất cả những kẻ có dã tâm đều muốn có nhất, cũng không có bất kỳ người đàn ông nào có thể chống lại sự cám dỗ này.
Nhưng rõ ràng là Ninh Tương Y không muốn giao thứ đồ này ra.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, Ninh Giác trầm mặt không nói câu nào, chỉ có Lý Kha lắc lắc đầu.
“Không thể giấu được đâu, nếu muốn dùng nó để tu sửa kênh đào thì sớm muộn gì Hoàng đế cũng sẽ biết.
Dù chúng ta không nói thì cũng sẽ có người khác nói ra.” Ninh Tương Y lại dập đầu thêm một lần nữa, tiếng dập đầu dường như đang gõ vào trong tim mọi người! Vừa rồi, nàng suýt chút nữa đã chết ở dưới nước, bây giờ cả người ướt sũng, nhìn rất thảm hại.
Bình thường nàng đem lại cho mọi người cảm giác rằng nàng là người không gì không làm được, vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng lúc này đây, khi nàng quỳ trước mặt mọi người thì họ mới cảm nhận được sự bất đắc dĩ của nàng, họ mới nhớ ra nàng chỉ là một cô gái mới mười hai tuổi, những cô gái bình thường ở tuổi này vẫn còn ngồi trong khuê phòng chờ người tới hỏi cưới, vậy mà nàng đã có thể mang lại lợi ích cho người trong thiên hạ.
„.
Nhưng chuyện này cũng không thể thay đổi bản chất nhỏ bé, yếu đuối của nàng.