Ninh Tương Y thì tràn đầy lòng tin.
Các bao thuốc nổ đều được để trong không gian, những bao cát trong tay nàng chỉ dùng để giả dạng mà thôi.
Để tiện hành động, hôm nay nàng mặc một bộ quần áo luyện công màu trắng bình thường nhất, tay chân đều dùng dây đen buộc gọn lại, tóc buộc đuôi sam phía sau trông rất gọn gàng! Thấy dáng vẻ không tin tưởng của đám người Lý Kha, nàng cũng không hề tức giận, ngón tay nhỏ nhắn như ngọc chỉ vào một mỏm đá nổi lên như một ngọn núi nhỏ giữa lòng Trường Giang.
“Nhìn thấy mỏm đá đó không, các ngươi cảm thấy muốn dùng sức người đào nó đi thì phải mất bao lâu?” Mỏm đá đó giống như một hòn đảo nhỏ trong nước, bị từng lớp sóng nước bao quanh, việc đào bới sẽ rất khó khăn.
Từ Nguyên nói: “Lớn như vậy thì dù cho có mười ngàn người đi nữa, muốn hoàn toàn đào xong cũng phải mất cả một ngày… Dù sao ở trong nước thì cũng mấy vật cản này đã bám chắc rồi, nếu dùng sức người thật sự quá phí sức!”
Ninh Tương Y lại nhìn Ninh Giác: “Thái tử ca ca, huynh thấy sao?” Dường như Ninh Giác đang suy nghĩ gì đó, khi nghe thấy giọng của nàng thì hắn hời hợt đáp lại: “Cô thấy Từ Nguyên nói không sai.” Ninh Tương Y không khỏi mím môi, cuối cùng nàng cũng phát hiện Thái tử không bình thường… Rốt cuộc là chỗ nào không đúng? Sao lại chợt trở nên kỳ quái như vậy? Lúc này, sáu người bọn họ đứng ở bờ sông, gió thổi lạnh thấu xương, áo bào bay phấp phới.
Cảm nhận được Ninh Tương Y đang nhìn mình, Ninh Giác quay mặt sang chỗ khác, nhìn về mặt sông…
Hành động này của hắn làm Ninh Tương Y cảm thấy hơi đau lòng, nàng làm nhiều chuyện vì hắn như vậy, dù cho có xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không nên không để ý tới nàng như vậy! Ninh Tương Y bĩu môi nói: “Hừ, nếu dùng cách của ta thì muốn dọn bằng nó cũng cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt!”
Ngọc Tử Thanh nở nụ cười: “Không phải chứ! Chỉ bằng mấy thứ đồ chơi làm pháo hoa đó sao?” Ninh Tương Y không phục, hừ một tiếng: “Chính là dùng mấy thứ đồ chơi này ay961!”
Mấy người liên tục lắc đầu, trên mặt cũng hiện vẻ nuông chiều.
Nếu như công chúa muốn chơi thì bọn họ sẽ tâng bốc nàng, nếu không tiểu cô nương này bị xấu hổ trước mặt mọi người thì thật nhàm chán biết bao! Ninh Tương Y nhìn bốn người đáng ghét đang lắc đầu, lại quay qua nhìn dáng vẻ không yên tâm của Ninh Giác, nàng không hài lòng hừ một tiếng, con ngươi khẽ đảo, nghiêm mặt nói.
“Nhưng cách của ta cực kỳ nguy hiểm! Lát nữa mấy người cứ đợi ở đây, một mình ta qua đó!”
Cuối cùng, lời của nàng cũng khiến Ninh Giác có phản ứng, hắn nhìn Ninh Tương Y: “Rất nguy hiểm? Vậy hãy để người khác đi.” Thấy hắn như vậy, Ninh Tương Y cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn từ chối rất thẳng thắn: “Mạng của người khác chẳng lẽ không phải mạng sao? Huống chỉ muội biết võ công, chuyện rất nguy hiểm đối với người khác nhưng đối với muội thì cũng không có vấn đề gì!”
Ninh Giác vẫn còn muốn khuyên nhủ nàng nhưng vừa thấy bốn người khác đều đang nhìn mình, không biết nghĩ tới chuyện gì, cuối cùng hắn vẫn không nói.
“Vậy muội cẩn thận.” Ninh Tương Y mỉm cười, ừ một tiếng rồi đạp nước mà đi! Dáng người nàng nhỏ gầy, lúc di chuyển tựa như một nàng tiên đang đạp sóng mà đi! Chỉ một lát liền hạ xuống mỏm đá ở giữa lòng sông, nở nụ cười với mấy thiếu niên trên bờ.
Võ công của nàng làm mấy người trên bờ rối rít, trầm trồ khen ngợi! Còn Ninh Giác, hắn hơi lo lắng nhìn nàng, đáng tiếc là ở quá xa, Ninh Tương Y không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Nàng vẫy tay với đám người, sau đó nhảy xuống nước, bắt đầu tìm chỗ thích hợp để đặt thuốc nổ.
Việc đặt thuốc nổ cũng là một môn học uyên thâm, Ninh Tương Y không có kiến thức chuyên môn nhưng sau chuyện của kiếp trước thì nàng đã có kinh nghiệm.
Vậy nên nàng nhanh chóng tìm được vị trí thích hợp, bỏ hết bảy túi thuốc nổ đã chuẩn bị xong trước đó xuống.
Lúc này, nước đã đến eo của nàng.
Sau khi đốt dây dẫn, nàng vội vàng ném một bó vào trong nước, đồng thời đếm thầm trong lòng.
“Năm… Bốn… Ba… Hai…” “Một!”
Một tiếng vang thật lớn, như phá vỡ cả chân trời! Âm thanh tựa như tiếng sấm rền vang khiến cho vô số loài chim ở cánh rừng bờ bên kia bay tán loạn! Các thôn trang ở xa xa cũng có người vội vàng ngẩng đầu nhìn trời, âm thanh vừa rồi là tiếng sấm sao? Đám người Ninh Giác ù hết hai tai, vẻ mặt khiếp sợ! Ở nơi xa, cát bụi đầy trời, từng khối đá lớn rơi xuống lòng sông, chỏm đá cản trở tựa như một ngọn núi nhỏ đó giờ đã bị san bằng! Sức mạnh khiến trời đất kinh ngạc, quỷ thần khiếp sợ này chỉ tồn tại trong thần thoại! Đám người cổ đại chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, trong lòng họ kinh ngạc không gì sánh được! Hai chân Từ Nguyên run rẩy, gần như muốn quỳ xuống! Đây không phải là sức mạnh của người, làm sao con người có thể san bằng một ngọn núi nhỏ trong chớp mắt như vậy? Đây là sức mạnh của thần, là thần tích! Vẻ mặt mấy người còn lại đều không giống nhau nhưng sự chấn động trong họ lại giống nhau như đúc.
Ninh Giác ngây người nhìn làn nước bị bùn vẩn đục và mỏm đá đột nhiên biến mất, lần đầu tiên hắn có cảm giác xấu hổ về bản thân.
Từ nhỏ, bàn về thơ từ, ca phú, cưỡi ngựa bắn cung, chính sách nước nhà thì hắn đều là người rất nổi bật, xuất sắc! Hắn còn là Thái tử của một nước, dưới một người, trên vạn người! Thế nhưng hắn, không, cho dù là phụ vương của hắn, người được xưng là chân mệnh thiên tử cũng không thể phá bỏ một mỏm núi trong chớp mắt như vậy! Trong thần thoại, Hoàng đế có thể dời non lấp biển nhưng chẳng qua cũng chỉ là thần thoại mà thôi: Nhưng nàng lại làm được chuyện này, nàng thật sự có thể làm được những việc mà ngay cả Hoàng đế cũng không thể làm được.
Không chỉ như vậy, nàng còn rất nhanh nhạy, túc trí đa mưu, khoan dung nhân ái… Ninh Giác chợt tìm được một lý do tuyệt vời cho bản thân, một cô gái có một không hai trong thiên hạ như vậy thì sao hắn lại không thích, sao lại không thích chứ?! “Trời ơi… Tên mập, ngươi mau nhéo ta một cái, chắc chắn là ta nhìn nhầm rồi!”
Ngọc Tử Thanh kêu to một tiếng nhưng chờ hồi lâu vẫn không thấy người bên cạnh có phản ứng gì, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy cái bánh trong miệng đối phương đã rơi xuống đất từ lâu nhưng hắn không hề biết, vẫn bàng mở miệng, trông vẫn chưa tỉnh táo lại.
“Không thể nào… Điều này sao có thể xảy ra?” Vẻ mặt Lý Kha rất nghiêm túc, không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu này.
Mỗi lần Ninh Tương Y ra ngoài mua đồ, khi quay lại cũng chỉ mang theo một bọc nhỏ, hơn nữa bọn họ đã tranh cướp hết thuốc nổ đen ở khu vực xung quanh, gần như mỗi lần đều mua tới nửa xe! Lẽ nào, nàng chỉ thêm vào một chút đồ gì đó thì thuốc nổ vốn chỉ có thể dùng làm pháo hoa hay mồi lửa lại có thay đổi nghiêng trời lệch đất tới như vậy sao?! Không thể nào, chuyện này quá là thần kỳI Trong lòng bọn họ chấn động hồi lâu, mãi sau sau mới phát hiện, sau tiếng nổ lớn đó đến giờ mà vẫn chưa thấy Ninh Tương Y xuất hiện.
Ninh Giác dần trở nên lo lắng, nhớ tới vụ nổ rung trời lở đất vừa rồi và những tảng đá lớn rơi xuống sau vụ nổ đó, nàng ở gần như vậy, có khi nào… Có khi nào…
Không thể nào, sao có thể như vậy được? Nàng là Ninh Tương Y, sao nàng có thể chết trong tay mình chứ? “Này… Công chúa! Người ở đâu!”
Tiếng của tên mập vang vọng trên mặt sông nhưng không có bất kỳ ai đáp lại.
Lần này, vẻ mặt của họ đều trở nên kỳ quái.
Trong nháy mắt, mặt Ninh Giác trở nên trắng bệch! Hắn vội vàng lao xuống dòng nước! Nhưng cát vàng trong nước cuồn cuộn, hắn không thể nhìn rõ thứ gì, đưa mắt nhìn ra chỉ thấy nước sông ào ào chảy, không thể nhìn thấy bờ! Đám người Từ Nguyên cũng rất lo lắng, vội vàng chạy xuôi theo dòng nước, vừa chạy vừa hô to tên của nàng nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét, không hề nhìn thấy bóng dáng của nàng! Ninh Giác lòng như lửa đốt! Hăn lại tiến tới trước vài bước, nước dần dần lên tới đùi hắn nhưng hắn hoàn toàn không phát hiện ra.