Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Kiếp này chỉ nguyện bên người – Ninh Tương Y



“Đây là cái gì?”
Long Thành Vô Cực cũng không khách khí với nàng, nhận lấy, mở ra xem đồ vật bên trong, món đồ khiến đồng tử mắt hắn co rụt lại,cười không thành tiếng.

Thứ này, thật sự chỉ có Ninh Tương Y đưa, mới không xảy ra vấn đề gì.

Ninh Tương Y cười hì hì nói, “Đã xưng đế, sao có thể không có ngọc tỉ? Ấn vương của ngươi đã không xứng với ngươi! Trước đó ta nghe người ta nói ngươi đang tìm kiếm khối ngọc hiếm, trùng hợp trong tay của ta đang có một khối, cái này là năm đó phụ hoàng cho ta khắc kim bài riêng, người thủ kho đưa cho ta, nghe nói là từ khối đá hiếm trong truyền thuyết giống với ngọc tỉ Đại Dục, ta không khắc kim bài vì quá lãng phí, không phải sao, vừa đẹp làm ngọc tỉ cho ngươi, ngươi đừng chê tay nghề ta không tốt đó!”
Nói như vậy, trên thực tế là nàng khiêm tốn thôi! Nàng hơi nhếch cằm, rõ ràng rất hài lòng cái tác phẩm thủ công này.

Trên ngọc tỉ điêu khắc cặp rồng đang vờn, đầu rồng sinh động như thật, râu rồng từng cái ẩn hiện, có thể nói, Lâu Diệp cũng không có thợ điêu khắc đẹp như vậy.

Long Thành Vô Cực cảm động, viên ngọc hoàn mỹ này, giá trị hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là tâm ý của nàng, ngắn ngủi nửa tháng đã khắc ra ngọc tỉ tinh tế hoàn mỹ như thế, có thể thấy được nàng đã sớm biết có một ngày hắn sẽ xưng đế, đã sớm làm trước, phần tin tưởng và coi trọng này, bất kỳ vật gì cũng không sánh nổi.

Ban đầu Lâu Diệp không quan tâm đến những thứ đẹp đẽ hào nhoáng, nhưng Long Thành Vô Cực có ngọc tỉ này, lễ xưng đế hôm nay liền long trọng hơn nhiều.

Ninh Tương Y mong mỏi, đang đợi Long Thành Vô Cực khen nàng, ai ngờ Long Thành Vô Cực yêu thích cái ngọc tỉ này không buông tay, cuối cùng nhìn nàng ánh mắt thờ ơ, đưa tay sờ sờ đầu nàng!
“Có tâm quá..”

Ừm!
Sau đó thì sao?
Sau đó Long Thành Vô Cực liền ôm ngọc tỉ đi...!
Haiz! Ta khắc mấy tuần lễ đó! Ngươi phản ứng thế này cũng quá lạnh nhạt rồi!
Ninh Tương Y cay đắng đợi đến lễ xưng để cử hành ở miếu Thần Ưng, nàng quét nhìn qua, nhìn nhận số cũng biết toàn bộ thủ lĩnh các bộ lạc Lâu Diệp đều tới, đúng thế, bây giờ Long Thành Vô Cực diệt trừ người thánh hồ, một người độc chiếm! Mà lại hắn khiến người Lâu Diệp mùa đông cũng có thể ăn no mặc ấm, năm nay là năm đầu tiên, về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn, một Đế vương nhân từ được lòng dân như vậy, còn ai sẽ cự tuyệt đây?
Hắn sinh ra chú định sẽ một thời đại mới đến cho Lâu Diệp, có được tương lai tươi sáng hơn.

Cao cao trên tế đài Thần Ưng miếu, ở đây người Lâu Diệp đã từng lập vương, từng phế vương, chém giết người xấu, đề cử Thánh nữ, nhưng nó chưa từng được náo nhiệt như vậy, rõ ràng là mùa đông giá rét, bên dưới tế đàn lại đứng đầy người!
Lâu Diệp vừa mới được một trận thắng lợi, Long Thành Vô Cực cứu vãn rất nhiều người, lúc lòng người sôi trào kính nể, lúc này đăng cơ, cũng là thời điểm tốt nhất.

Long Thành Vô Cực chậm rãi đi đến, nghĩ đến trước đó Ninh Tương Y nói muốn hắn đăng cơ xưng đế, hắn còn giật mình, bởi vì hắn còn chưa chuẩn bị xong.

Nhưng hiện tại xem ra, thật sự đã đến thời điểm thích hợp.

Hôm nay khí trời rất tốt, mặt trời hiện ra, mà lại không có gió, nhiệt độ mặt trời gần như cũng không thể làm tan tuyết trên đất, nhưng lại chiếu sáng lớp tuyết đọng kia óng ánh long lanh, trong không khí gần như đều là ánh sánh lấp lóe, đầy sức sống.

Lúc Long Thành Vô Cực xuất hiện, không ít người phát ra âm thanh kinh ngạc, bởi vì người Lâu Diệp ít ai lớn lên có vẻ đẹp thanh tú như hắn.

Người Lâu Diệp luôn cho rằng người Đại Dục có nét mặt quá yếu ớt, không nam tính, người Đại Dục cũng cho rằng nam nhân Lâu Diệp đều thô thiển và thiếu văn minh.

Nhưng Long Thành Vô Cực khác biệt, vóc người hắn cao lớn, nét mặt thâm trầm, có một đôi mắt xanh còn sâu hơn bầu trời, lớn lên tuấn tú như thế, rất hợp với thẩm mỹ người Đại Dục, mỗi tiếng nói cử động đều được kiềm chế, không có một chút cảm giác thô ráp.

“Hắn thật sự hội tụ tinh hoa hai nước.”
Ninh Tương Y ghé sát Tư Vô Nhan nói.

Lúc này bọn họ đã ở trên tế đàn, dưới hai bên bậc thang vô số Thủ Lĩnh bộ tộc cùng tộc trường đang đứng, khi Long Thành Vô Cực chậm rãi đi về phía bọn họ, Ninh Tương Y đưa ra đánh giá.

Tư Vô Nhan có chút ghen, “Lúc Tiêu Uyên đăng cơ ngươi tham gia, lúc Long Thành Vô Cực xưng đế ngươi cũng tham gia, còn khi ta đăng cơ ngươi chỉ đưa lễ vật tới, thật đúng là không phải bất công bình thường!”
Ninh Tương Y dở khóc dở cười, “Ngươi còn so đo cái này à? Như vậy đi, sau này ngươi lại có chuyện tốt gì, ta nhất định sẽ đến!”

Tư Vô Nhan mặc bộ y phục đỏ, nghe vậy lấy tay áo che mặt, cười lạnh.

“Công chúa nói lời cần phải giữ lời đó!”
Sau đó bọn họ không nói thêm gì nữa, nhìn Long Thành Vô Cực từng bước một hoàn thành nghi thức.

Phong tục dân gian của Lâu Diệp rất đơn giản và bình dị, không có quá nhiều lễ nghi phiền phức, nhưng bọn họ có tập tục đặc biệt, ví như tế bái thần Ưng, mời rượu một loạt người, nhận lời chúc mừng, cũng phải cần Long Thành Vô Cực một mình hoàn thành.

Nhưng có một việc tương đối đặc biệt, cũng là nghi thức hết sức kích động lòng người.

Chính là Lâu Diệp Vương khai quốc, khi kiến lập toà tế đàn này, ở giữa phía trên tế đàn, còn dùng một tảng đá lớn nhọn, điêu khắc một Ưng Thần nhìn xuống dưới!
Thần Ưng kia sinh động như thật, mà lại cầu thang lên phía nó cực kỳ chật hẹp dốc đứng, chỉ cho một người có thể leo lên, nơi trung tâm trái tim Thần Ưng có một chỗ lỗ khoét, nghe nói có thể nhóm lửa.

Lúc ấy Vương khai quốc đã lập ra một điều luật, đó chính vị Vương Lâu Diệp đầu tiên xưng đế, mới có tư cách nhóm lửa trái tim Thần Ưng!
Một khi nó được thắp lên, đồng nghĩa với vận mệnh Lâu Diệp chính thức được đốt lên, mở ra là chương mới.

Cho nên lúc Long Thành Vô Cực tiếp nhận bó đuốc, quay người ngửa đầu nhìn Ưng Thần trước mặt, còn có chút lo lắng.

Thắp sáng nó là ước mơ xưa nay của các Lâu Diệp Vương! Nhưng làm được chuyện này, lúc trước hay bây giờ, đều chỉ có mình hắn.

Nghĩ đến chỗ này, hắn cầm bó đuốc, không trực tiếp bước lên tháp, mà là vươn tay về phía Ninh Tương Y.


Ninh Tương Y đang ngẩng đầu chờ được chứng kiến ​​khoảnh khắc huyền thoại này!
Ở kiếp trước, toà này ưng tháp còn chưa được nhóm lửa, đã bị nổ nát, kiếp này, nàng thật sự rất muốn nhìn tảng Ưng Thần được thành lập mấy trăm năm trước này có thật có thể đốt lên hay không.

Nghe nói cái Thần Ưng này là mấy trăm năm trước vô vọng đại sư giành mười năm điêu khắc nên, một khi trái tim được nhóm lửa, thì sẽ không bị dập tắt.

Nhưng làm sao có thể không tắt? Nàng rất hiếu kì.

Cho nên thấy Long Thành Vô Cực đưa tay về phía mình, nàng sửng sốt một chút, vừa nãy nàng và Tư Vô Nhan đã chúc phúc hắn rồi mà.

Đã thấy Long Thành Vô Cực nhe răng cười một tiếng, “không phải nàng rất hiếu kì với trái tim Thần Ưng à, ta dẫn nàng đi nhóm lửa nó.”
Ninh Tương Y kinh ngạc đến ngây người!
Nàng thay thế Ninh Úc ngồi ở chỗ này cũng rất không đúng, còn cùng Long Thành Vô Cực đi lên Ưng Thần sao?
Hôm nay là lúc Lâu Diệp kiến quốc, không đơn giản là đăng cơ! Mà lại nếu lời đồn không sai, Ưng Thần chú định sẽ chỉ được nhóm lửa một lần! Loại chuyện trọng đại này nàng là một công chúa ngoại quốc nhúng tay vào mà coi được à?
Dân chúng đại thần cùng Thủ Lĩnh các bộ lạc thấy thế cũng giật mình, dị nghị lên, Long Thành Vô Cực thấy Ninh Tương Y nghe được động tĩnh càng thêm lắc đầu, hắn kiên quyết trực tiếp lôi tay nàng kéo dậy!.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!