Sau khi Ninh Tương Y khóc mệt mỏi, liền ngủ thật say, Ninh Úc thấy nàng ngủ cũng cau mày, thở dài, đứng dậy vắt khăn, lau mặt cho nàng.
Trong lòng hắn nghĩ, kỳ thật nàng không cần phải đau lòng như vậy, hắn cảm thấy, mặc kệ lặp lại bao nhiêu lần, Ninh Giác đều sẽ nhảy xuống cứu nàng, lúc ấy nếu như hắn có thể cử động, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Nghĩ đến ngày đại hôn đó, Hoàng tỷ trong lúc hỗn loạn nói ra những lời kia.
Ninh Úc trên cơ bản đã đoán được, Hoàng tỷ của hắn, thật giống như nhân vật chính bên trong vở kịch, một giấc mơ một kiếp, mà trong mơ, Ninh Giác đã phản bội nàng, hắn cũng chĩa đao kiếm về phía nàng.
Ninh Úc không nhịn được hôn một cái lên mặt nàng, nếu như mọi chuyện đều là thật, cái tiểu nữ nhân này, nàng đến cùng đã trải qua bao nhiêu thứ, mới đi tới bây giờ? Trên bờ vai gầy gò của nàng, đã từng gánh vác bao nhiêu thứ? Gánh vác bao nhiêu đau khổ? Đến mức ngày ấy chỉ nói mấy lời, chữ chữ đều rơi nước mắt.
Nhớ tới ngày đại hôn đó, nàng mặc hỉ phục, hai mắt đỏ hoe nhìn hắn nói.
“Ninh Úc, ta đau quá!”
Giọng nói sợ hãi ấm ức kia, khiến hắn hận không thể giết mình!
Hắn làm sao khiến nàng đau đớn, nàng đau một chút xíu đau, hắn sẽ còn đau hơn nàng!
Hắn lại cúi đầu xuống hôn lên mũi của nàng, cắn cắn môi của nàng, cuối cùng sờ sờ mái tóc dài của nàng.
“Đều qua rồi…”
Trong bóng tối, Ninh Tương Y cuộn thành con tôm ở trong ngực hắn, hai mắt nhắm chặt, dường như ở trong mơ cũng không vui.
Có lẽ, nàng cái gì cũng không nhớ mới tốt nhất… Ninh Úc thở dài, vỗ vỗ lưng của nàng.
“Nàng nhớ ra cũng được, không nhớ cũng được, đều qua rồi…” Hắn cười khẽ, “Về sau, có ta ở đây, những cái cực khổ kia, đều sẽ không còn.”
Tựa hồ nghe được lời hắn, Ninh Tương Y lông mày dần dần buông lỏng..
Nàng đã đi qua, cũng không biết trải qua bao nhiêu ngày mưa gió long đong, còn tạo nên bao nhiêu huy hoàng kỳ tích, mà bây giờ, nàng nhìn qua non mềm yếu ớt như thế, chỉ là một cái tiểu nương tử mỏng manh, trong bụng còn có một bé con mỏng manh…
Trong mơ, dường như nàng nhìn thấy đồng ruộng cùng trời xanh vô tận, những mưa gió kia gần như đều đi xa… Cho dù không có, nàng cũng có ô dù, còn có một người che chở thay…
Nắm thật chặt ngón tay Ninh Úc, nàng một giấc ngủ tới hừng sáng.
Sau khi hừng sáng, Ninh Tương Y cảm xúc vẫn rất nặng nề.
Ninh Úc không khỏi hỏi, “Hoàng tỷ, nàng đều nhớ ra rồi sao?”
Ninh Tương Y đảo mắt một vòng, thấp giọng nói, “ không có… Ta chỉ nhớ lại một vài chuyện.”
Ninh Úc không nghi ngờ gì, vỗ vỗ lưng của nàng, hắn nghĩ rất rõ ràng, Hoàng tỷ có những ký ức kia, cũng không phải ký ức tốt đẹp gì, đã quên rồi, thì thôi dù sao sau này hắn cũng là sẽ bù đắp tốt những đoạn trống đó.
Bây giờ người cũng đã tìm được, Ninh Úc liền muốn mang Hoàng tỷ đi, Tuyết Liên không nỡ, dưới cái nhìn của nàng, Ninh Úc một nam nhân như hắn làm sao có thể chăm sóc tốt cho nữ nhi? Nhưng Ninh Úc thân phận là đại Nhiếp Chính Vương, chắc chắn hắn không thể ở bên ngoài quá lâu.
Thu Hành Phong không còn chỗ có thể đi, tất nhiên là đi theo Ninh Tương Y rồi!
Trước khi chia tay, Tuyết Liên kéo Ninh Tương Y nói thì thầm.
“Chẳng biết tại sao, vừa nghĩ tới người muốn rời khỏi, trong lòng ta liền vô cùng bất an, thật giống như… Có cái đại sự gì sắp xảy ra.”
Ninh Tương Y hì hì cười một tiếng, “Mẫu thân, ngươi nên đem tâm tư đặt ở trong bụng đi, cha nuôi đối với người tốt như vậy, người Tuyết Tộc cũng đã được bảo toàn, người còn có cái gì không yên lòng? Lại còn, không phải còn có ta và Ninh Úc à?”
Tuyết Liên nghĩ cũng phải, với năng lực Nhiếp Chính Vương kia, Y Nhi đi theo hắn có thể xảy ra chuyện gì?
Hai mẹ con nói thì thầm.
“Y Nhi, ngươi thành thật nói cho ta, người đã khôi phục ký ức chưa?”
Ninh Tương Y liếc nhìn Ninh Úc xa xa một chút, gật gật đầu, thần thần bí bí mà nói.
“Mẹ, ngươi cũng đừng nói cho người khác biết!”
Tuyết Liên cười trừng nàng một chút, lại tiếp tục nhíu mày, chần chờ nói.
“Y Nhi, nếu… sau này xảy ra chuyện gì không thể khống chế… Ngươi hãy lấy Thạch tâm ăn hết đi!”
Ninh Tương Y giật mình, đây chẳng phải là độc càng thêm độc?
Tuyết Liên cũng không rõ, “Chính là một cảm giác, thứ này đối với ngươi có khác biệt...!Ta từ nhỏ đã sử dụng bột đá lớn lên, đối với thứ này vẫn không hiểu, chỉ là không phải thật sự bất lực, không nên mạo hiểm.”
Ninh Tương Y gật đầu, nàng khẳng định cũng sẽ không ăn bậy.
Sau khi đồng ý, nàng kéo tay mẹ nàng tay vừa cười vừa nói, “Mặc dù thời gian sống chung không dài...!Nhưng ta vẫn rất thích người làm mẹ ta…”
Tuyết Liên không khỏi đỏ mặt, “Đứa nhỏ ngốc, nói cái gì ngốc vậy, dưỡng thai thật tốt, lúc người sinh con, mẫu thân lại đến thăm ngươi!”
Ninh Tương Y cười hì hì nói, “ quyết định như vậy đi!”
Hai người nói đùa một lát, cuối cùng cáo biệt.
Phúc Nhai cùng Tuyết Liên nhìn Ninh Úc dẫn người đi xa, đội ngũ trùng trùng điệp điệp kia, kích động khói bụi vô tận.
Có người muốn bình tĩnh nhưng lại không thể không bình tĩnh, có người không muốn bình tĩnh… Nhưng lại có thể bình tĩnh.
Tạm biệt Tuyết Liên, Ninh Úc lại đích thân cảm tạ Nghiệp Quốc quốc quân, vừa nghe Ninh Úc muốn đi, đối phương kém chút vui đến phát khóc!
Một nhóm người thanh thế cuồn cuộn trở về Đại Dục, mà khi đó, tuyết lớn rơi đầy trời, ngày đông giá rét.
Ninh Tương Y đầu tiên là đi viếng phụ hoàng và Thái tử, trong lòng của nàng nặng nề, hai mắt nặng nề, hiện lên sát ý khát máu!
Phụ hoàng, Thái tử ca ca, đều là ta hại chết các ngươi, thật xin lỗi...!
Nàng nhắm lại mắt, đè xuống sát ý trĩu nặng.
Nhưng những người kia đều đáng chết, nàng một người cũng sẽ không bỏ qua! Nàng đưa tay rót một chén rượu… Trong lòng thở dài.
Hi vọng các ngươi trên trời có linh thiên, có thể phù hộ Đại Dục thịnh vượng phồn vinh, phúc phận kéo dài, mà Giang Sơn này, một nào còn ta, liền bảo vệ nó đến cùng!
Ninh Úc tiến lên một bước ôm eo của nàng.
“Đừng quá mức đau lòng, đi đường mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi?”
Ninh Tương Y lại lắc đầu, “không phải ngươi nói bắt được Thu Trọng Thiền và Tuyết Vô Tức rồi sao? Bọn hắn có lẽ biết Tuyết Thiên Trọng ở đâu!”
Dọc theo con đường này, Ninh Úc kể chi tiết mọi chuyện cho Ninh Tương Y một lần, cho nên Ninh Tương Y biết được rất rõ ràng.
Ninh Úc thấy nàng khổ sở, cũng không muốn làm trái ý của nàng, liền dẫn nàng đi chiêu ngục, xem Thu Trọng Thiền và Tuyết Vô Tức.
Ninh Úc cũng chưa phạt bọn hắn, nhưng hắn cố ý đem hai người gian chung một chỗ, mỗi một lần Tuyết Vô Tức bị độc phát, Thu Trọng Thiền liền phải bị một lần tra tấn thể xác tinh thần, cái này so với hình phạt nào cũng đều khắc nghiệt.
Lúc trước Ninh Úc dùng Vân Đỉnh Sơn uy hiếp Thu Trọng Thiền, nhưng cuối cùng hiện thân chỉ có Thu Trọng Thiền và Tuyết Vô Tức, cũng chưa tìm được Tuyết Thiên Trọng và Lê Tú, nhưng có chút ít còn hơn không.
Hắn đem hai người giam lại cho hả giận, nghĩ đến một ngày nào đó, để Hoàng tỷ đến tra tấn bọn họ một lần! Không ngờ thật sự chờ đến ngày này.
Ninh Tương Y nhìn hình dáng đáng sợ của hai người trong phòng.
Tuyết Vô Tức thật giống như người điên núp ở trong góc, bởi vì nàng sợ Ninh Tương Y, Ninh Úc trước hết sai người trói nàng lại, thú vị là, Thu Trọng Thiền vậy mà không ra tay ngăn cản.
Ninh Tương Y quét hai người một chút, kéo Ninh Úc nói, “Mang Thu Trọng Thiền ra, ta muốn một mình thẩm vấn hắn!”.