Miệng đầy dầu mỡ Ninh Tương Y cũng không lo được hình tượng, nàng liên tục tăng tốc chạy đến khi nội lực hao hết mới dừng lại, bụng giống như biến thành cái hang không đáy! Nàng cảm giác làm sao cũng không lấp đầy! Nắm lấy miếng thịt lợn sữa ăn phải gọi là một sự thỏa mãn.
…
Tuyết Liên trừng mắt căm hận sắt thép nhìn Thu Hành Phong, không nghe lời như thế, thật sự là do hắn chiều thành hư!
Nhưng nói là nói như vậy, một bàn lớn thức ăn ngon này, còn không phải nàng trong đêm gọi người chuẩn bị?
Nguy cơ của Liên Quốc bởi vì nhờ Ninh Tương Y xem như giải quyết, nhưng ai biết Nhiếp Chính Vương có thể lại đánh tới hay không?
Nói đến Liên Quốc vẫn có rất nhiều tộc người khác không phải người Tuyết Tộc, lần này bọn họ bị Nhiếp Chính Vương đánh đến trở tay không kịp, lần tiếp theo có hi vọng lại lừa không.
.
Thực tế không được… Cũng chỉ có trốn
Ban đầu, nhìn thấy Nhiếp Chính Vương vẫn để ý khuê nữ nhà mình như thế, Tuyết Liên thực tế không vừa mắt, còn dùng nữ nhi để uy hiếp đối phương.
Thế nhưng lần này, nữ nhi mạo hiểm dẫn đối phương đi, hơn nữa còn vô thức trở lại Liên Quốc, Tuyết Liên chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, rốt cuộc không chịu nổi, nàng sao lại lợi dụng tâm tư của con gái.
Những cái người Tuyết Tộc độc ác còn sống kia hại con gái nàng như thế, mặc dù nàng mất trí nhớ, nhưng nàng đến cùng vẫn giúp Tuyết Tộc, mà nàng lại vô thức trở về Liên Quốc, có thể nhìn ra, nàng đã xem nơi này xem như nhà mình, cũng ngầm thừa nhận nàng là mẫu thân, làm gì có mẫu thân nào lại lợi dụng nữ nhi của mình!
Cho nên từ khi Ninh Tương Y trở về, nàng liền quyết định, cho dù là dẫn người chạy trốn, phải thành lập một nơi ẩn núp mới, nàng cũng sẽ không làm tổn thương nữ nhi của mình.
Có thể thấy được nàng tràn ngập sức sống, khuôn mặt nhỏ linh hoạt đáng yêu như vậy, nàng cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Thấy Ninh Tương Y dần dần ăn đến không thở nổi, Tuyết Liên mới nói đến chuyện chính.
“Là như vậy, ta nghĩ, Nhiếp Chính Vương dường như đã phát hiện nơi này là nơi Tuyết Tộc ẩn núp…” Tuyết Liên một mặt nghiêm túc, còn Ninh Tương Y trừng mắt nhìn, ăn chậm hơn chút.
“Cho nên, ta và phụ vương người thương lượng một chút, để người và Thu Hành Phong sớm làm đại hôn!”
Tuyết Liên thuận theo lý nói ra, sắc mặt càng nghiêm trọng thêm, “Dù sao, nếu Nhiếp Chính Vương thật sự đánh tới, chúng ta phải chạy trốn, muốn thành lập lại một thành trì mới còn không biết mất bao lâu, cho nên hôn sự của người, chỉ nên sớm! ”
Ninh Tương Y nhìn Tuyết Liên một chút, lại nhìn sư phụ một chút, cuối cùng nhìn bụng của mình một chút.
Có chút buồn bực nói, “ xây một cái thành không dễ dàng, sẽ chết rất nhiều người, nếu như… Hắn thật sự đánh tới, người và hắn cùng làm một giao dịch đi!”
Ninh Tương Y hề hề xoa xoa tay, còn sờ sờ bụng của mình.
Nghĩ đến Nhiếp Chính Vương đối với nàng sát ý cuồn cuộn, sắc mặt nàng càng kiên định!
“Đến lúc đó nếu không được, ngươi liền giao ta ra đi! Rất rõ ràng, so với Tuyết Tộc, hắn sẽ để ý ta… Ta không tin hắn sẽ đối xử hung ác với một nữ nhân mang thai!”
Tuyết Liên mũi cay cay, nhưng vẫn trừng mắt nhìn nàng.
“Nói chuyện nhảm gì vậy, hắn để ý người, những Tuyết Tộc lại đắc tội hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho Tuyết Tộc, cho nên những lời ngốc nghếch này, không nên nói nữa!”.
“Thế nhưng…”
“Không có thế nhưng!”
Tuyết Liên nháy mắt nghiêm nghị, sau đó đứng dậy vội vã đi.
Ninh Tương Y liếm liếm ngón tay, buồn bực nói với Thu Hành Phong bên cạnh.
“Vì sao lại tức giận? Rõ ràng ta rất tốt như thế…”
Thu Hành Phong cũng rất ngơ ngác, hắn chớp mắt nhìn, đem rượu trái cây đưa tới trước mặt Ninh Tương Y, không rõ nói.
“Bà ấy dường như không có tức giận, mà là dáng vẻ rất cảm động.
”
“Có sao?”
“Ừm, có!” Thu Hành Phong một mặt chắc chắn.
Nhìn thấy sự phụ ngốc như vậy, Ninh Tương Y thở dài, “Sư phụ, ta cảm thấy vẫn nên sinh một bé trai mới được.
”
“Vì sao?” Thu Hành Phong nhìn bụng của nàng, dường như lồi ra một chút một chút.
Ninh Tương Y liếm tay dính mật ong,chua xót nói.
“Mọi người đều nói con gái giống cha…”
Thu Hành Phong sờ sờ mặt mình, “Giống ta không tốt sao?”
Hắn một mặt nghiêm túc, “Các sư huynh sư đệ trong phái đều nói, “Hắn có một gương mặt xuất chúng điều này nói rõ, bọn họ đều cảm thấy ta đẹp mắt!”
Nói xong, còn nhẹ gật đầu tán thành mình.
Ninh Tương Y không ngừng cười, lúc này ngày mới vừa toả sáng, ánh sáng bình minh xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào người Thu Hành Phong, hắn thật giống như thần tiên không nhiễm bụi trần thế, là thứ tinh khiết không nên tồn tại ở thế gian.
Nàng đột nhiên cảm thấy, giống hắn cũng không tệ, một nữ nhi ngây ngốc, dường như cũng thật đáng yêu.
Bên này một nhà ấm áp, bên kia vẫn là một trời u ám, mà đại Nhiếp Chính Vương lần đầu tiên trong đời cảm thấy khó xử.
Nếu tiếp tục thông báo tìm kiếm, hoàng tỷ vẫn cho là hắn đang “Truy nã” nàng.
Thế nhưng huỷ bỏ thông báo, hắn chỉ sợ tiểu nha đầu kia vắt chân lên cổ mà chạy mất tăm.
Mà nàng hiện tại đang ở bên cạnh hắn, không nhanh tìm tới nàng, nàng thật sự thành thân cùng Thu Hành Phong thì làm sao bây giờ?!
Vừa nghĩ tới đồ đần Vân Đỉnh Sơn cũng dám động vào bảo bối của hắn! Hắn liền muốn đem đối phương chém thành tám mảnh, để an ủi mối hận trong lòng! Lúc trước không nên bắt Thu Trọng Thiền, mà hắn nên trực tiếp nổ bay Vân Đỉnh Sơn!
Không được! Hắn không thể chờ! Nhất định phải nhanh tìm tới hoàng tỷ, thế nhưng rốt cuộc hoàng tỷ trốn ở chỗ nào?
Ánh mắt Ninh Úc nhìn lên bản đồ, do dự, lúc này hắn không còn tâm tư đi quản chuyện Liên Quốc, dù sao nó ngay ở kia, mà còn theo mật thám báo lại, còn thu người, nếu nơi đó thật là hang ổ Tuyết Tộc, vậy cứ giữ nó lại đi, đến lúc đó hốt gọn một mẻ, cũng không cần phí sức.
Về phần hoàng tỷ… Đêm hôm đó cuối cùng là trùng hợp hay là?
Hắn cảm thấy cho dù hoàng tỷ mất trí nhớ, hẳn cũng sẽ không dính líu liên quan đến một Tuyết Tộc, chuyện tối ngày hôm qua, hắn là trùng hợp.
Nhưng… Nếu không phải trùng hợp thì sao?
Nhớ tới ngày đó ở tuyết quốc nhìn thấy tấm vải màu đỏ! đuôi lông mày hắn có chút không yên nhíu lại, lại lắc đầu từ bỏ ý nghĩ này, hoàng tỷ sẽ không dễ dàng nhận người thân, dù mất trí nhớ cũng sẽ không.
Lại không biết Ninh Tương Y đã mở miệng gọi mẫu thân!
“Mẫu thân! Người là mẫu thân của ta! Người có thể bỏ qua cho ta không?!”
Ninh Tương Y nhổ cỏ trên đầu,vẻ mặt chán ghét.
Tuyết Liên được nàng gọi “Mẫu thân” tất nhiên rất vui sướng, nhưng đây là tập tục! Dù là con gái nàng, cũng không thể phá bỏ quy củ!
“Ngoan, đây là cỏ cầu mang thai, mỗi nàng dâu mới gả trên đầu nhất định phải đội, đây là phép tắc của Tuyết Tộc!”
Hôm nay ngày đại hỉ của con gái, nàng ước gì mọi chuyện đều thật hoàn mỹ, sao có thể cho phép Ninh Tương Y tùy hứng, phá hư quy củ?
Ninh Tương Y nhìn những cây có màu vàng xanh trên đầu mình không có chút nào mỹ cảm, thực tế không thể đội nổi, liên tục nhổ nhổ!
Nàng kiêu ngạo ưỡn bụng, “Ta đã mang thai rồi! Cái này nghi thức nên miễn đi!
Tuyết Liên bất lực, còn muốn dùng sức mạnh, nhưng năng lực bỏ trốn của Ninh Tương Y còn nhanh hơn người thường, nàng nhanh như chớp trốn ở sau lưng một cung nhân, lên án nhìn Tuyết Liên!
“Có phải ngươi không muốn cho của hồi môn?! Vì không muốn cho của hồi môn nên cố ý dùng cỏ lừa gạt ta!”
Nàng rất chân thành nói, “Nếu Liên Quốc rất nghèo ta cũng không cần của hồi môn đâu!!”.
Truyện Ngược
Dù sao trong người còn có không ít đồ tốt mà!
Câu nói này, kém chút làm Tuyết Liên giận sôi máu lên, sao nàng lại có một khuê nữ ăn nói như thế?!.