Nói cách khác, giữa bọn họ chỉ bỏ lỡ một canh giờ!
Nỗi uất ức cuồn cuộn, cổ họng Ninh Úc nghẹn lại, kém chút hộc máu!
Nhưng hắn nhịn xuống, mặt lại nặng nề đến đáng sợ!
“Đã hỏi bọn họ đi đến hướng nào chưa?”
“Hình như đi về phía Ngọc Hành..”
Ninh Úc nhanh chóng đứng dậy, “Tập hợp binh mã, chúng ta đuổi theo!”
“Vâng!”
Lúc Ninh Úc rời đi, nghĩ đến gì đó đột nhiên quay người, hắn lại nhìn căn phòng này thêm một chút, đau xót trong mắt chợt lóe lên.
Nếu quả thật chính là nàng, vì sao nàng phải trốn?
Hắn cẩn thận khép cửa lại, căn phòng này, cái giường này, hai người bọn họ đều nằm qua.
Đóng cửa, trong mắt anh lóe lên một tia sáng!
“Bất luận nàng chạy trốn đi tới đâu! Ta đều sẽ tìm tới nàng, hoàng tỷ!”
Mà chuyến này không phải hoàn toàn không có thu hoạch, chí ít hắn có thể chắc chắc tám phần, hoàng tỷ còn sống! Đây chính là tin tức tốt nhất!Ninh Tương Y đột nhiên ôm bụng kêu lên!
“Sư phụ sư phụ! Ta đau bụng!”
Hai người đang trên đường đi, Thu Hành Phong nhanh chóng bắt mạch, lúng túng nói: “Hình như lá lách và dạ dày có gì đó không ổn.
Gần đây ngương ăn không ngon……”
“Vậy làm sao bây giờ?” Ninh Tương Y mở to mắt tội nghiệp nhìn hắn.
Mỗi khi nàng lộ ra loại vẻ mặt này, Thu Hành Phong lại không chịu nổi nhất! Rõ ràng nàng rất hung ác, thường xuyên ăn hiếp hắn, nhưng mỗi khi nàng lộ ra dáng vẻ yếu ớt đáng thương, Thu Hành Phong chỉ muốn mau chóng làm gì đó cho nàng, cũng không biết là mắc bệnh gì rồi.”
“Trong tay ta cũng không có thuốc...!Không bằng, chúng ta không đi Ngọc Hành nữa, đi lên hướng bắc, hướng bắc không xa lắm cũng có một tiểu quốc, chúng ta chỉ cần đi nửa ngày, nơi đó hẳn là có đầy đủ thuốc.”
Ninh Tương Y vẻ mặt đau khổ, “Còn phải đi hồi lâu à....”
“Vậy…” Thu Hành Phong gãi gãi đầu, sau đó hắn đi đến trước mặt Ninh Tương Y ngồi xuống, “Lên, ta cõng ngươi đi, dùng khinh công đi hẳn là một canh giờ là đến.”
Ninh Tương Y có chút xấu hổ, nhưng cũng không nhăn nhó nữa, liền bò lên trên lưng hắn, ai bảo hắn làm ra đứa bé này làm gì?
Lúc đầu Ninh Tương Y còn có hoài nghi, thế nhưng đêm hôm đó, sư phụ tự mình chạy tới thừa nhận, hắn nói đứa bé này là của hắn, hắn sẽ đối tốt với nàng vân vân, cho nên số làm nô dịch là hắn hoàn toàn tự gây nên!
Có thể ngửi thấy trên người hắn mùi vị vô cùng sạch sẽ, Ninh Tương Y vẫn không tự chủ lẩm bấm một câu.
“Sư phụ… Người thật tốt!”
Trước kia ở trên Vân Đỉnh Sơn, đều là nàng chăm sóc hắn, nhưng bây giờ giống như ngược lại, hắn luôn luôn phải chăm sóc nàng, mặc dù vụng về, nhưng cũng rất quan tâm.
Thu Hành Phong cười cười, không nói gì, cõng nàng chạy đi tốc độ hắn không nhanh, lại rất ổn định, rõ ràng là lo cho Ninh Tương Y, mà Ninh Tương Y bị xóc nảy rất nhỏ, bụng cũng không đau nhức như trước, cho nên dựa vào lưng hắn ngủ.
Cảm giác nữ nhân trên lưng mình hơi thở dần dần bình ổn, Thu Hành Phong lại cảm thấy cảm giác này cũng không tệ…
Trước kia, lúc hắn chăm sóc tiểu đồ đệ, tiểu đồ đệ xưa nay cũng không nói cảm ơn, cũng sẽ không biết ơn, gần như những chuyện này là điều hiển nhiên, đương nhiên, sư phụ chăm sóc đồ đệ cũng là chuyện hiển nhiên.
Nhưng nàng khác biệt, hắn làm mỗi một chuyện, nàng đều sẽ cảm ơn, chắc chắn trả ơn cho hắn.
Nàng mặc dù hung dữ hung hăng, nhưng khi hắn bị người khác khi dễ, nàng tuyệt đối sẽ là người đầu tiên đứng ra!
Trước đó có người thấy hắn dễ bị lừa, muốn lừa tiền của hắn, hắn đem tiền cho đối phương hết, đối phương còn chưa buông tha hắn, ép hắn giao ra nhiều tiền hơn, kết quả bị Ninh Tương Y nhìn thấy, nàng mặc dù đã không có võ công, nhưng vẫn đi lên làm một trận đấm đá!
Thu Hành Phong che mặt nói, “Bọn họ đều không biết võ công, chúng ta là người tập võ vốn nên trừ bạo giúp kẻ yếu, sao có thể dùng đánh người như dân chợ búa?”
Ninh Tương Y chẳng hề để ý nói, “ không sao, ta cũng không biết võng công, ta vẫn là nữ nhân mà! Có thể có oan ức gì?”
Nói xong, một chân hung ác giẫm trên lưng đối phương, biểu cảm dữ tợn, “Đem hết tiền giao ra đây!”
Đối phương kia chưa từng gặp hung thần tàn ác như thế! Bị đánh đập đến không nói nổi, vội vàng lấy hết tiền ra!
Ninh Tương Y cũng không thèm nhìn, liền nói, “Thiếu rồi! Có phải là ta chưa cho ngươi nếm đủ mùi vị, ngươi không thành thật đúng không?”
Tên lừa bịp tiền tất nhiên hiểu ý Ninh Tương Y, hắn một bên kêu rên, một bên đem tiền túi của mình không ngừng móc ra cho đối phương, “Gia gia, đây là toàn bộ tiền của tiểu nhân, thật không còn đồng nào!”
Ninh Tương Y lúc này mới bỏ qua cho hắn, thấy hắn đứng lên, còn chưa trút hết giận đá thêm một cái, “Cút! Người của Gia gia cũng dám khi dễ, gan ngươi đúng là to bằng trời!”
Người kia vội vàng chạy mất, sau đó lúc nhìn thấy bọn họ đều đi đường vòng để tránh một lúc sau còn đụng nhau.
Sau khi bắt nạt kẻ khác, Ninh Tương Y còn huấn luyện Thu Hành Phong:
Một người không biết võ công cũng có thể bắt nạt hắn, quả thực là mất hết mặt mũi của Vân Đỉnh Sơn..
vân vân… Yếu đuối như vậy, mà lại là sư phụ của nàng, nàng nói ra ngoài thật xấu hổ..
vân vân.
Đọc thêm nhiều truyện ở # T RUMTRUYEN.
n et #
Tóm lại ép Thu Hành Phong đồng ý, sau này có người bắt nạt hắn, không đánh lại là không được nha?
Thu Hành Phong lúc đó cúi đầu nghe dạy, nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy, nàng kỳ thật rất tốt.
Bởi vì dùng khinh công, cho nên tốc độ rất nhanh, bọn họ xuyên qua trong rừng rậm, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, đuổi đi hơi khí lạnh, chiếu vào mặt Ninh Tương Y.
Nàng ngủ rất yên, cuộc đời bình yên, cho nên có đôi khi nói, cái gì cũng không nhớ cũng là một điều hạnh phúc.
Thu Hành Phong mỉm cười.
Hắn biết người khác gọi hắn là đồ đần, ngay cả tiểu đồ đệ trước kia cũng sẽ nói, “Ngươi thật ngốc!” Thế nhưng Ninh Tương Y cho tới bây giờ cũng chưa từng nói, nàng đối với hắn kiên nhẫn lạ thường, có đôi khi thấy hắn có chút nhụt chí, nàng sẽ cười hì hì mà nói, “Đừng lo lắng, người còn chưa trưởng thành.”
Thế nhưng hắn hơn ba mươi tuổi, thật sự chưa trưởng thành à?
Thu Hành Phong biết mình ngốc, hắn cũng rất khó chịu, nhưng ở trước mặt nàng, nàng cho tới bây giờ đều xem hắn như người bình thường mà đối đãi, chỉ dẫn.
Có đôi khi bắt hắn đi mua đồ, nhìn hắn lúng túng từng bước từng bước tính từng đồng tiền, hoặc là ép hắn mặc cả với người khác.
Nàng ở một bên nhìn không biết mệt, nhưng ánh mắt của nàng không có ác ý, là cổ vũ, hắn cảm giác được.
Cho nên ngay từ đầu, có lẽ hắn là vì hài tử, muốn chăm sóc nàng, cố gắng không ghét nàng, nhưng về sau ở chung lâu ngày, hắn phát hiện hắn thật sự không có cách nào chán ghét nàng, nàng giống như người nhà của hắn, hoặc như tiểu đồ đệ cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau, có lẽ nàng thật sự là đồ đệ của hắn, nếu không vì sao nàng luôn gọi hắn là sư phụ?
Có thể là đầu óc hắn đần,nên quên mất?
Bên này vui vẻ hòa thuận, lại không biết một bên khác mây đen dày đặc.
Người từ trước mắt chạy mất, cảm giác này cơ hồ khiến Ninh Úc nổi điên!
Một đoàn người phi nhanh trên đường, bọn họ từng người mặc áo đen, dung mạo sát khí! Tựa như lưỡi kiếm, móng ngựa bay lên, nhanh chóng đi đến Ngọc Hành.
Đoạn đường này Ninh Úc cũng ngẫu nhiên dừng lại hỏi một chút, có thấy hai người kia đi qua hay không, những người đi đường đều bị khí thế đoàn người Ninh Úc trấn áp sợ hãi, bọn họ đều lắc đầu nói chưa từng thấy.
Ninh Úc có chút bực bội giương roi ngựa lên, bốn phía hoang dã, lại có cảm giác con đường phía trước lại mờ mịt.
Hoàng tỷ! Nàng ở đâu, rốt cuộc nàng ở đâu?!.