“Nước không thể một ngày không có vua, nhiều người đều mong chờ, còn phải chờ tới lúc nào nữa?
“Tề vương không chỉ không hề thượng triều, hơn nữa lúc quốc tang, cũng không ra mặt, ngay cả đưa ma cũng không đi! Hắn chỉ mãi tìm kiếm công chúa, chẳng lẽ còn phải đợi hắn tìm đến khi nào???”
m thanh thì thầm không dứt, mọi người đều tranh nhau nói, cổ vũ nhau.
“Tề vương từng thề không xưng đế, hơn nữa ngày đó lúc tỉnh lại còn làm trò trước mặt mọi người, lặp lại những lời này, có thể thấy được là vô tâm với đế vị, đã như vậy, cũng nên đề cử tân đế!”
“Đúng! Cần phải đề cử một người có thể khống chế được thế cục, tiên đế có nhiều hoàng tử như vậy, người có tài năng, cũng không phải ít…”
“Đúng! Đề cử tân đế!”
Trong bầu không khí này, không ít hoàng tử âm thầm liếc nhau, trong đó không thiếu có thành thật, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhưng không khí ương ngạnh đối phó lại ngày càng lớn, có một câu không nói sai, tiên đế nhiều hài tử như vậy, nên đề cử ai chứ?
Trong phủ Tề vương, Ninh Úc giang hai tay, vấn tóc thay quần áo.
Mỗi một tầng triều phục, màu sắc đen nhánh, tầng tầng đắp lên thân hình cao lớn đĩnh đạc của Ninh Úc, càng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm đến nghẹt thở!
Giao long màu bạc sinh động như thật, giương nanh múa vuốt nối tiếp nhau ở vạt áo, sau lưng có đai lưng bạch ngọc, khiến cả người càng phấn chấn oai hùng! Nhưng trong nét vai rộng eo thon, lại thêm có một tia phong lưu.
Không thể không nói, sau khi Ninh Úc đột phá tầng thứ tám, khí thế lộ ra ngoài, đem khí phách nghiêm nghị bốn chữ suy diễn tới cực hạn!
Mái tóc màu xám bạc làm nổi bật màu da trắng, ngũ quan tinh xảo, phảng phất so trước kia càng thêm tuấn mỹ, vẻ đẹp làm người khác không thể dời mắt, mang theo một tia bằng lãnh, cùng với nguy hiểm bất tận.
Nhưng không ai dám ngẩng đầu chiêm ngưỡng, dù chỉ vô tình liếc nhìn thôi, tim cũng sẽ nhảy loạn một hồi, huống chi là nhìn chằm chằm vào nó.
Thay quần áo xong, Ninh Úc ngồi trên ghế, để hạ nhân giúp hắn vấn tóc.
Gương thủy ngân thật lớn có thể phản chiếu rõ ràng bộ dáng của Ninh Úc, hắn thờ ơ và độc đoán trước gương, nheo mắt, không biết đang nghĩ gì.
La Khải đi đến, lúc này hắn thiếu một bàn tay, người càng thêm trầm mặc.
“Vương gia! Mọi người chuẩn bị xong!”
Từng sợi từng sóc tóc vấn lên, màu sắc hoa râm, tựa hồ hình dung được ánh sao vô tận.
Đôi môi đỏ như đẫm máu của Ninh Úc hơi câu, ánh mắt lạnh lùng.
“Truyền lệnh, bất kỳ người nào của Đại Dục là người Tuyết tộc, giết không tha.
”
Thanh âm nhẹ nhàng như có như không kia, một chút liền quyết định hơn vận mệnh một ngàn người! Nhưng vẫn chưa hết.
“Truyền lệnh trong tam quốc, mặc kệ bọn họ muốn vật tốt gì, bổn vương chỉ cần chết.
”
Hắn dùng một chút, hai mắt híp lại.
“Bổn vương muốn trong tứ quốc, không còn ai họ Tuyết! Hoặc đồng hóa đổi họ, hoặc là- chết.
”
Môi La Khải giật giật, hắn muốn nói, những người Tuyết tộc không muốn đồng hóa cũng có những người tốt, bọn họ chỉ là không muốn vứt bỏ dòng họ này thôi, cũng không phải tất cả đều xấu, chính hắn cũng rất rõ, lúc này đây, Tuyết tộc thực sự là đại nghịch! Trước kia Vương gia chịu đựng Tuyết tộc, không muốn đại khai sát giới, là nể mặt công chúa, mà hiện giờ…
Chỉ sợ không ai có thể ngăn cản Vương gia.
“Tuân lệnh”.
Lệnh này ban ra, mấy vạn người chịu khổ, chỉ sợ không qua một năm, khắp đại lục không còn ai mang họ Tuyết nữa.
Mũ quan thuộc về Tề vương màu ngân bạch đội lên đầu, trang bị triều phục cao cổ, khí thế Ninh Úc lạnh nhạt uy nghiêm, hương vị nhiều cấm dục, đến vẻ ngồi cũng không đoan chính, dựa nghiêng trên ghế, mu bàn tay chống lên mạn sườn.
Thân ảnh trong gương ánh thêm vẻ lười biếng.
“Còn Vân Đỉnh Sơn.
”
Hắn nhìn chính mình trong gương, mang theo ý cười.
“Tìm được vị trí chính xác của Vân Đỉnh Sơn?”
“Tìm được rồi!” La Khải quỳ một gối lên xuống đất từng câu từng chữ trả lời, “Liền trị thành.
”
Ninh Úc chớp chớp mắt, nhẹ nhàng cười, “Truyền lệnh xuống, trong vòng 10 ngày, nếu Thu Trọng Thiền không xuất hiện ở trước mặt bổn vương, bổn vương, liền diệt Vân Đỉnh Sơn.
”
Như vậy ngẫm lại, tựa hồ rất có ý tứ……
Da đầu La Khải tê dại, tưởng tượng cả ngàn người đến Vân Đỉnh Sơn học nghệ, còn có người trong giang hồ rất kính trọng Vân Đỉnh Sơn,lúc này đây, cũng không biết sẽ hình thành phong ba lớn thế nào.
“Vâng, Vương gia.
”
La Khải lĩnh mệnh đi ra ngoài, nhưng hắn đi ra ngoài không bao lâu, La Tiểu Thất lại vào, trong tay hắn, còn mang theo một con khỉ!
Con khỉ kia vốn dĩ đang uể oải ở trong tay La Tiểu Thất, nhưng vừa nhìn thấy Ninh Úc, nó lập tức như hóa điên nhe răng trợn mắt hét như điên!
Nguyên nhân là, Ninh Úc tạo cho nó một bóng ma quá lớn!
Buổi tối hôm trước, Ninh Úc đột nhiên đem nó tới, sau đó sai người dùng kẹp sắt, từ miệng nó mổ dọc xuống, lấy thánh thạch trong cơ thể nó ra.
Mặc kệ nó thét chói tai ầm ĩ như thế nào, Ninh Úc chỉ nhẹ nhấn trên người nó một cái, nó liền không động đậy nổi.
Một ông già râu bạc sớm đã chuẩn bị tốt kìm sắt đem tới căng miệng nó ra!
Hoàn toàn không màng kẹp sắt thâm nhập nó trong cơ thể, sẽ cho nó sự thống khổ thế nào!
Râu bạc sờ soạng hồi lâu, còn “O” một tiếng.
“Vương gia, con khỉ này quả nhiên cổ quái, ngài nói cục đá, thật đúng là không có trong dạ dày của nó, mà là ở yết hầu! Nó trời sinh dị dạng, cổ họng lại được tạo thành như một cái túi!”
Yết hầu bị căng ra, con khỉ cảm thấy, nó chưa bao giờ cảm thấy đau như thế! Ninh Úc nhẹ nhàng cười.
“Lấy ra đi”
“Chi!” Con khỉ nghe được lời như vậy, rất muốn giãy giụa, nhưng nó không thể cử động! Chỉ có thể trừng một đôi mắt lớn nhìn Ninh Úc, trong đó rõ ràng mang ý khẩn cầu!
Ninh Úc không dao động, mắt sáng ngời, khuôn mặt đẹp như thiên thần, nhưng ý.
cười thanh thiên kia, trong đầu còn khỉ, làm nó nhớ tới rất nhiều năm trước, trong trang hiến tế, hình ảnh tà thần to lớn được điều khắc!
Kẹp sắt duỗi ra xuyên qua yết hầu, con khỉ lập tức miệng đầy máu, hoảng sợ kêu lên! Cục đá kia tựa hồ cùng yết hầu nó là một thể, nhưng nếu không có cách nào khác, chỉ có thể là nó chết! Nó cũng chỉ có thể chịu đựng! Ai kêu Vương gia muốn cục đá này?
Hòn đá dính máu được rút ra, con khỉ cũng chỉ còn hơi thở thoi thóp, rốt cuộc kêu không được, sau đó, đại phu cho con khỉ uống thuốc, nó chậm rãi ổn lại, chính là từ lúc nó, nó đối với Ninh Úc sinh ra sợ hãi thật sâu! Người khác kêu hai chữ “Vương gia”, nó liên phát run!
Lúc này nó lại nhìn thấy ác ma này! Nhưng cho dù nó liều mạng giãy giụa, hơi thở khủng bố thuộc về Ninh Úc vẫn xâm nhập vào người nó! Làm nó hít thở không thông! “Buông nó ra.
”
La Tiểu Thất lĩnh mệnh, vội vàng buông con khỉ nhỏ ra, con khỉ vừa rơi xuống đất lúc sau lập tức loạn nhảy! Nó muốn đi ra ngoài! Nó sẽ chết ở chỗ này!
Ninh Úc dù bận vẫn ung dung nhìn nó khắp nơi tìm đường thoát, cuối cùng! Nó vọt tới trước cửa, nhưng là giây tiếp theo, phòng trong đất bằng không khí, cửa đã đóng lại!
Giọng nói quỷ mị của Ninh Úc từ phía sau từ từ truyền đến, làm nó nháy mắt đứng im như tượng!
“Lại đây.
”
Qua đó? Qua đó không phải muốn chết sao?!
Con khỉ sống rất nhiều năm, ngưu quỷ tà thần thấy được quá nhiều, cực có linh tính, nó có thể cảm giác được Ninh Úc rất nguy hiểm, nó sợ hãi hắn!.