Ninh Tương Y phân tích cặn kế từng việc: “Lúc mới bắt đầu, cho dù phụ hoàng cực lực ủng hộ đi chăng nữa, nhưng mà chúng ta phải chiêu người làm lao dịch, nên trong mắt mọi người đó là từng bước từng bước đi đều gian khổ.
Nhưng nếu làm theo cách đào từ lòng sông ra của muội thì chỉ cần một năm sau, khi bọn họ đã nhận thấy được chỗ tốt trong đó thì tất nhiên bọn họ phải đến chia một chén canh…Đến lúc đó cho dù đám đại thần kia vì con cháu nhà mình mà không làm quá đáng nhưng những hoàng tử khác thì khó mà nói.
Nàng nói không nhanh không chậm, rõ ràng mạch lạc, nhưng từng chữ câu đều nói trúng điểm quan trọng.
“Để đó chờ người khác tới cướp đi còn không bằng chia cho Ninh Úc, đây cũng là một trong những diều kiện để muội toàn lực giúp huynh.”
Rõ ràng trong lòng hắn ta hiểu hơn ai hết rằng để Ninh Úc tới hỗ trợ sẽ tốt hơn nhiều so với đám lòng lang dạ sói kia nhưng Ninh Giác không cách nào xóa bỏ được sự ghen tị trong lòng “Sợ rằng phụ hoàng sẽ không đồng ý.”
Đúng vậy! Hắn ta là Thái tử, có thể thay mặt Thiên tử mở lòng biển xây kênh đào, ở trong lòng trăm họ như vậy chẳng khác nào là Thiên tử đích thân tới.
Nhưng Ninh Úc lại chẳng có gì cả, cho dù ngày sau có người muốn chia một chén canh, Ninh Úc sao tranh được với những người đó?
Ninh Tương Y cười mười phần tự tin: “Ninh Úc là do một tay muội dạy dỗ, nó có bản lĩnh gì không ai rõ hơn muội.
Chỉ cần lần này nó có thể hoàn thành việc tạo giếng mà sáu bảy năm qua không ai có thể làm được một cách hoàn mỹ, như vậy người có kinh nghiệm trị thủy như nó tin chắc rằng không ai có thể đấu lại được.”
Nếu là ngay cả những người đó cũng đấu không lại, vậy sao nó có thể lên làm Nhiếp Chính Vương, người mà khiến người đời sau nghe tiếng là sợ vỡ mật.
Ninh Giác càng thêm buồn bực.
Hăn ta cảm thấy thân là huynh trưởng, lúc này hắn phải cười lên, vì dù sao cũng là Ninh tương Y giúp hắn nghĩ đường ra, hắn biết hơn nàng, hăn phải vừa vui vẻ vừa rộng lượng tỏ vẻ chấp nhận lời đề nghị này của nàng!
Nhưng mà vừa nghĩ tới cho dù làm bất cứ chuyện gì Ninh Tương Y đều không quên kéo theo Ninh Úc, trong lòng hắn ta lại sinh ra một nỗi không cam lòng.
Không phải chỉ sống cùng nhau trong lãnh cung ba năm thôi sao… Vì sao hắn ta luôn không bằng Ninh Úc? Ninh Tương Y không biết Ninh Giác đang nghĩ gì, thấy hắn ta trầm tư còn tưởng rằng hắn đang suy nghĩ chỉ tiết công việc.
Mục đích của nàng đương nhiên không chỉ có nhiêu đó.
Trong đầu nhỏ của nàng đang vận chuyển thật nhanh! Những mục đích kia từng cái từng cái nhanh chóng hiện ra, hơn nữa vừa nhìn vào là hiểu ngay.
Đầu tiên trong chuyện này Ninh Giác sẽ chiếm nhiều chỗ tốt hơn một chút, dù sao nguyên quán của Lưu gia cũng ở phía Nam, lại là thế gia đại tộc, một khi rời khỏi Kinh thành, lực lượng của thế gia sẽ hiện ra.
Chỉ cần có Lưu gia giúp đỡ, một khi nam bắc thông nhau, lực thống trị của Hoàng đế tại mỗi khu vực tăng lên, Hoàng đế dưới sự hài lòng sẽ phong Lưu gia làm cận thần thay mặt Hoàng đế ờ phía Nam, huống chi chỉ cần Lưu gia có thể chiếm được tiên cơ là có thể đạt được không ít ích lợi từ kênh đào.
Hơn nữa tuy rằng đám con ông cháu cha đi theo Ninh Giác không học vấn không nghề nghiệp nhưng bọn họ có địa vị cao, đó chính là trợ lực sau này của bọn họ.
Nhiêu đó chỉ là chỗ tốt của Ninh Giác, còn của nàng đâu? Đôi mắt Ninh Tương Y lập lòe, khóe miệng khé lộ ra một nụ cười đắc thắng.
Nàng mới là người chiếm đoạt tiên cơ sớm nhất, cũng là người có quyền nói chuyện nhất! Những cửa hàng ở kinh thành đã không cách nào thõa mãn được nhu cầu của nàng nữa rồi.
Nàng có thể lợi dụng kênh đào mà đưa sự nghiệp xuống phía nam phát triển, quan trọng nhất là tranh thủ lúc mọi người chưa phản ứng, dựa vào công lao của Ninh Giác mà lấy được quyền thủy vận từ tay Ninh Kham!
Cho dù không thể lũng đoạn thì trường này thì nàng cũng phải hợp pháp hóa đội thương thuyền của mình! Nếu bên trong kênh đào đều là thương thuyền của nàng…Lợi ích mà nàng đạt được thật sự không thể tưởng tượng.
Chỉ cần nàng có quyền nói chuyện, chỉ cần mọi người biết trong nước cũng có thể sinh tài, vậy thì cho dù là vận chuyển hàng hóa hay chuyển khách, thậm chí là muốn nhập cư trái phép đi chăng nữa, nàng cũng có thể chiếm phần lớn lợi ích.
Ninh Tương Y nghĩ thông suốt xong chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cười nhẹ để lộ ra hàm răng trắng nõn.
Từ trước đến nay nàng đều không phải là người dùng một mũi tên bắn hai con chim… Thứ nàng muốn chính là một mũi tên phải trúng càng nhiều, càng nhiều càng tốt!
Sáng hôm sau, khi Ninh Giác vội vàng tiến cung gặp Hoàng hậu, cũng khuyên bà ta giao ra Phượng ấn, tự xin đi tu hành, không ngờ Hoàng hậu cũng không kiên quyết từ chối mà là im lặng một cách đáng sợ.
Ninh Giác vốn đang cúi đầu nhưng thấy mẫu hậu không nói lời nào liền ngẩng đầu nhìn lên, ai ngờ lại thấy bà ta đang khóc! Hai hàng lệ không tiếng động rơi xuống, ánh mắt nặng nề bi thương nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra.
“Mẫu hậu?!” Hắn ta tiến lên phía trước, cẩn thận giúp bà ta lau đi nước mắt, nhưng những nước mắt cứ như những hạt châu bị đứt dây vậy, rơi mãi không ngừng.
Mới ngắn ngủi hơn một tháng vậy mà trong Hồng Hậu như nđã già đi mười mấy tuổi vậy, tâm tư cững trở nên yếu ớt mẫn cảm, không còn phong thái năm đó nữa.
Hoàng hậu bắt lấy tay Ninh Giác, ngẩng đầu, nước mắt rơi lã chã.
“Gon trai, con yên tâm, mẫu hậu sẽ làm theo lời con, nhưng mà con trai à…
Chẳng lẽ con thật sự muốn từ bỏ như vậy sao?” Thì ra bà ta cho rằng Ninh Giác xin đi sửa kênh đào, một việc cho dù dùng năm sáu năm cũng không thể hòn thành là bởi vì đã mất hết ý chí, muốn rút khỏi tranh đấu từ bỏ ngôi vị hoàng đế.
Ninh Giác không khỏi bật cười.
Sau đó hắn cúi đầu, nhỏ giọng lặp lại những lời của Ninh Tương Y bên tai Hoàng hậu.
Hắn còn tưởng sau khi mẫu hậu biết được nhất định sẽ hỏi Vốn là còn lấy mẹ ghẻ sau biết, nhất định sẽ hỏi mấy câu đại loại như Ninh Tương Y có nắm chắc không hoặc là biện pháp gì mà có thể hoàn thành nhanh như vậy,…
Ai ngờ nghe Ninh Giác nói xong, ánh mắt của Hoàng hậu liền sáng lên, năm lấy tay Ninh Giác vội vàng nói: “Con nói thật không, đây thật sự là kiến nghị của Triều Dương công chúa?” Ninh Giác gật đầu nói phải.
Hoàng hậu đột nhiên cười lớn! Tiếng cười của bà ta khiến cho trong lòng cung nữ đang canh giữ ngoài điện phải run sợ… Không lẽ sau mấy ngày bị đả kích, Hoàng hậu đã diên rồi sao? Vậy bọn họ phải làm thế nao bây giờ?
Ngay cả Ninh Giác cũng phát sợ.
Hắn ta vỗ vai Hoàng hậu, bà ta đột nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ánh mắt kia đâm thẳng vào lòng hắn khiến lòng hắn phải run rẩy!
“Tốt! Rất tốt! Cực kỳ tốt!” Hoàng hậu nói ba chữ tốt liên tục.
Nếu những gì Ninh Tương Y nói có thể trở thành sự thật, như vậy chờ đến khi hoàng nhi thắng lợi trở về, bà ta còn sợ không có cơ hội trở mình?! Đây chính là lập đại công, không gì sánh bằng!
“Tốt… Tốt a!” Bởi vì cảm xúc thay đổi thất thường, hiện tại Hoàng hậu đã có chút không tỉnh táo, nhưng tay bà ta vẫn vững vàng nắm lấy con trai mình, thần thái trên mặt đã khôi phục như cũ! Nếu rời đi kinh thành có thể có một cơ hội tốt như vậy, thì đặc quyền tham chính độc nhất vô nhị của Thái tử cũng chẳng có gì hiếm lạ.
“Nếu đã là kiến nghị của Triều Dương công chúa, vậy con hãy đi làm theo đi! Con trai a… Mẫu hậu tin con! Mẫu hậu ở Thánh Phật chờ con trở về!”
Ninh Giác cảm thấy rất kỳ quái, không hiểu vì sao mẫu hậu lại tin tưởng Ninh Tương Y hơn cả hắn ta: “Mẫu hậu không sợ sau khi nhi thần rời kinh sẽ hoàn toàn thất thế sao?”
Hoàng hậu lắc đầu, một đôi mắt phượng lại tỏa ra hào quang, tràn đầy tính toán.
“Mặc dù mẫu hậu vào chùa nhưng người của Lưu gia vẫn còn ở đây, mẫu hậu sẽ canh giữ kinh thần thay con.
Mặt khác nếu đây đã là ý của Triều Dương công chúa, những gì nàng ấy đã nói, nhất định có thể thực hiện được…”
Vừa nói vẻ mặt bà ta như ngưng trọng, lại như trút được gánh nặng.
Bà ta thở dài, “Ninh Tương Y… có lòng nhân nghĩa, lại có khí độ kiêu hùng… Nàng ấy không giống những nữ tử khác.
Hoàng nhỉ, trước kia là mẫu hậu có mắt không tròng…”