Nàng đem thánh chỉ đưa cho Ninh Kham.
“Y Nhi, ngươi không hối hận sao?”
Ninh Kham cảm thấy hắn thật sự nhìn không thấu nữ nhi này, hắn cho rằng nàng sẽ chống lại hắn là sẽ đấu tranh, giống như nhiều lần trước đây, chưa bao giờ gục ngã.
Nhưng hắn lại không hiểu Ninh Tương Y, không biết rằng việc giết chết người vô tội, đối với nàng là một việc không thể tha thứ được! Biến thành một kẻ điên không biết chuyện gì, không có lý trí, là sự thật nàng không bao giờ chấp nhận được!
Nàng đã quyết định, không bao giờ hối hận.
“Không hối hận.?
“Được……”
Ninh Kham nhắm mắt lại, lại nói.
“Không hối hận là tốt.”
Ninh Tương Y đột nhiên quỳ xuống.
“Nhi thần, chỉ có một thỉnh cầu”
“Ngươi nói.”
“Con, muốn gả ngay cho Ninh Úc……?”
Khóe miệng nàng cuối cùng lộ ra một tia cười, nhìn qua rất là ngọt ngào.
“Dù có làm thê tử của hắn chỉ được một ngày, con cũng đã mãn nguyện.”
Lúc này đây, Ninh Kham không còn do dự,
“Trẫm chuẩn tấu.”
Ninh Tương Y cảm thấy mãn nguyện.
Chính lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra! Ninh Úc thở hổn hển xuất hiện ở cửa, thấy Ninh Tương Y không việc gì, lòng hắn cảm thấy yên ổn, Ninh Tương Y đứng dậy, ôn nhu cười với hắn, Ninh Kham lại nhắm nghiền hai mắt.
“Trẫm mệt rồi, tất cả lui ra.”
Hắn nói như vậy, âm thầm đem thánh chỉ giấu đi.
Ninh Úc có chút hoài nghi, hắn không biết hoàng đế cùng hoàng tử nói gì, chỉ biết hoàng tỷ tiến cung, hắn liền cảm thấy hoảng hốt, vội vàng đi theo tiến cung, lúc này nghĩ đến, chỉ sợ không phải chuyện tốt.
Cho nên trước khi đi Ninh Úc không yên tâm hỏi một tiếng.
“Phụ hoàng…… Nhi thần muốn bảy ngày sau là ngày đại hôn, thỉnh phụ hoàng đáp ứng.??”
Hắn muốn xem thử, lúc Ninh Tương Y còn hôn mê, hắn tiến cung, hoàng đế nói hắn không sống được bao lâu, còn nói nếu có bất trắc, hắn cần thiết gánh khởi chức trách, hơn nữa im bặt không nhắc tới việc thành thân.
Ai ngờ lúc này hoàng đế giống nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười nói.
“Trẫm…… Sẽ nỗ lực sống đến lúc ấy.”
Ninh Úc cảm giác càng thêm bất an!
Ninh Tương Y lại cười lôi kéo hắn đi rao ngoài, “Phụ hoàng mệt rồi, chúng ta ra ngoài trước đi.”
Ninh Úc gật gật đầu, trong lòng nghi hoặc cùng Ninh Tương Y rời đi, hắn quá hiểu hoàng tỷ, nàng nhất định có việc gì giấu hắn!
“Ninh Giác hiện tại như thế nào?” Nàng biết Ninh Úc khẳng định biết tình trạng Ninh Giác.
Nói đến người kia, trong mắt Ninh Úc hiện lên một tia sát ý!
Chính là hận không thể giết hắn! Nơi đây, hoàng đế đại nạn sắp không qua được, nếu Ninh Giác cũng chết đi, như vậy hắn nhất định sẽ bị mọi người đẩy đến vị trí hoàng đế! Đến lúc đó, cho dù là không tình nguyện cũng phải dùng biện pháp tốt nhất là nhốt Ninh Tương Y lại! Vĩnh viễn không thấy mặt trời…
Cho nên hắn không thể! Mặc dù hắn hận Ninh Giác, hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả! Hắn cũng chỉ có thể ngóng trông hắn tồn tại, như vậy hắn mới có không gian để thở, mới có thể mang theo hoàng tỷ đi tìm phương pháp giải độc.
“Ta phái danh y đi rồi, hắn không chết được!”
Nghe được Ninh Úc như thế nói, hơn nữa mặt hắn gắt gao, Ninh Tương Y nhịn không được hôn lên mặt hắn một cái.
“Đừng trách hắn, hắn cũng đã chịu trừng phạt, hơn nữa đã cả kinh phen này rồi, hắn cũng nên buông tay.”
Có thể không buông tay sao? Nhất thời xúc động tạo thành hậu quả như thế, lại không buông tay, trừ phi hắn là thật sự muốn lôi kéo Ninh Tương Y cùng đến chỗ chết.
Được Ninh Tương Y hôn, Ninh Úc trong lòng thoải mái nhiều, Ninh Giác buông tay là tốt nhất! Chỉ là tổn thương này, cùng nghiêm trọng.
“Có đói bụng không? Chúng ta về nhà ăn điểm tâm???
Ninh Úc ôn nhu nói với nàng.
Ninh Tương Y gật gật đầu, “Sắp chết đói, ta cảm giác ta có thể ăn cả một con trâu!”
Nàng khoa trương duỗi tay ra thật lớn.
Ninh Úc bật cười, “Nàng muốn ăn luôn một chuồng trâu cũng được.”
Ninh Tương Y lần đầu tiên ở trong cung kéo tay hắn, “Mà…… Ta còn muốn ăn bánh ngọt sữa bò.”
Ninh Úc thấy nàng làm nũng, sự nhẫn nhịn đè nén, cảm giác bức bách tan thành mây khói.
“Có rất nhiều bánh ngọt sữa bò.”
Ninh Tương Y vui mừng! Nhưng đột nhiên, nàng nghĩ đến cái gì, nghiêm túc nhìn hắn nói.
“Ninh Úc, ngày chúng ta đại hôn, ngươi nhốt ta lại được không??”
Sắc mặt Ninh Úc sâu thẳm.
“Không sao không sao…… Mang khóa chân cùng khóa tay là được, ở phía dưới váy, ai cũng nhìn không thấy…..”
Ninh Úc đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Hắn ôm Ninh Tương Y thật chặt, ấn đầu nàng vào ngực mình.
“Là ta không tốt, là ta không bảo vệ được nàng…”
Ninh Tương Y ở trong lồng ngực hắn lắc đầu, “Ngươi đã làm rất tốt, ngươi vì ta nhẫn nhịn, tôn trọng quyết định của ta, ta thật sự cảm thấy hạnh phúc.”
Phải biết rằng, nếu không phải nàng, tính cách Ninh Úc tàn nhẫn, cả đời này, hắn sẽ không bị bức ép nhiều lần đến nước này, trong tay hắn có hỏa dược, có hỏa quân doanh thành thục, có tiền có người, nhưng hắn vẫn chịu đựng, nhẫn nhịn Ninh Kham, nhẫn nhịn Ninh Giác, nhẫn nhịn mọi người trong thiên hạ.
Ninh Tương Y ôm hắn, hít sâu một hơi.
“Cho tới lúc này, ta lúc nào cũng mang cho ngươi nhiều phiền toái, về sau sẽ không…”
Ninh Úc có chút bất an, “Nàng nói cái gì vậy, sao nàng lại phiền toái chứ?”
Ninh Tương Y nhắm mắt lại cười.
Không phải phiền toái thì không phải phiền toái, tóm lại, hắn đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ đối tốt với hắn, hắn có thể vì nàng trả giá sinh mệnh cũng không tiếc, nàng cũng có thể làm được.
Qua hai ngày, trong cung cuối cùng truyền đến một tin tức tốt, Ninh Giác tỉnh lại!
Ninh Tương Y đã đoán đúng, Ninh Giác sau khi tỉnh lại, biết được hoàng đế không sống được bao lâu, đau đớn muốn chết, tự trách cùng ảo não bao phủ hắn! Hắn đuổi tất cả mọi người ra, ai cũng không gặp.
Cho nên Hoàng Hậu không còn cách nào, chịu đựng cảm xúc hỗn tạp đến cầu xin Ninh Tương Y, bảo Ninh Tương Y đi gặp hắn.
Nhiều ngày trôi qua Ninh Úc thí nghiệm ảnh hưởng thánh thạch với Tuyết Vô Tức, nên Ninh Tương Y nói với hắn một tiếng,rồi mới tiến cung.
Trong lòng Ninh Úc biết trải qua sự việc lần này, Ninh Giác cũng không còn năng lực làm việc gì, hơn nữa hoàng tỷ đối với Ninh Giác đã có phòng bị, sẽ không để hắn có cơ hội động thủ, liền để hoàng tỷ đi.
Lướt qua tầng tầng cung điện, Ninh Tương Y gặp được Ninh Giác, hắn vẫn là không có cách nào cự tuyệt nàng cầu kiến.
Chỉ là lúc nàng tiến vào, hắn trốn ở một góc, tựa hồ giam bản thân ở thế giới của chính mình, không cách nào kiềm chế.
Ninh Tương Y bước một bước đến trước mặt hắn.
“Thái tử ca ca..”
Trong bóng tối, Ninh Giác đột nhiên cử động, hắn ngẩng đầu nhìn Ninh Tương Y, theo bản năng co rút cơ thể, hắn không muốn mình làm thương tổn nàng, hắn không muốn!
Ninh Tương Y nhợt nhạt cười, ngồi xổm xuống, đối diện với hắn.
“Ta đã ổn, hơn nữa, chuyện của ta không liên can tới huynh, ta không trách huynh.”
Ninh Giác không nói gì, lúc Ninh Tương Y cho rằng hắn sẽ không nói, chuẩn bị rời đi, Ninh Giác đột nhiên mở miệng.
Hắn chôn sâu mặt vào giữa hai đầu gối, chen khuỷu tay ở giữa.
“Ta có phải rất vô dụng không……”
Giọng hắn khàn khàn, trong góc tối âm u, có một loại cảm giác cô đơn vô tận.
“Ta không chỉ có không có được muội, còn hại phụ hoàng….
Giang sơn mỹ nhân, cái nào ta cũng không có, ta….
Thật sự rất thất bại….”
- ---------------------------.