Ninh Úc bất ngờ mở to mắt, nhìn mặt Ninh Tương Y tràn đầy tự trách… Bộ dạng cẩn thận từng li từng tí muốn chạm vào hắn, lại không dám đến gần hắn khiến trái tim hắn nháy mắt mềm nhũn.
Hắn tiến lên hôn lên trán của nàng.
“Đồ ngốc, nàng suy nghĩ cái gì thế? Làm sao có chuyện như vậy?”.
ngôn tình tổng tài
Thế nhưng Ninh Tương Y lại cúi đầu xuống, cái tay nắm lấy vạt áo hắn cũng bất lực buông ra.
“Ta cảm thấy ta rất phiền phức, luôn luôn khiến người chịu vất vả...”
Ninh Úc cười, ôm nàng, gần như tất cả mỏi mệt đều tan thành mây khói.
“Ngốc, Tương Y… Ở bên nàng, chỉ có vui vẻ, không có đau khổ.”.
Hắn nghĩ đến gì đó, bưng lấy khuôn mặt nhỏ của Ninh Tương Y nghiêm túc nói với nàng.
“Không có gì có thể làm khó nam nhân của nàng, cũng không có cái gì mà nam nhân của nàng không thể tiếp nhận, nhưng tất cả những thứ này, đều được vun đắp chỉ khi có nàng bên ta, hiểu chưa?”
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng đang sợ hãi, giọng nói không thể nhẹ hơn.
“Nếu không có nàng, ta sẽ phát điên, có nàng, cái gì cũng không quan trọng.”
Ninh Tương Y miệng mếu máo, dường như muốn khóc, lại không dám.
“Ngươi thật sự sẽ không vì cảm thấy ta phiền phức, mà bỏ rơi ta chứ?” Nàng giờ này khắc này, trong lòng nhận kích động cực lớn, Ninh Úc gần như chính là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của nàng.
Nàng không muốn xa hắn, muốn thời thời khắc khắc buộc ở trên người hắn!
Nàng đáng thương uất ức nói.
“Ta chỉ có người…”
“Tương Y..”
Ninh Úc đột nhiên động lòng ngăn chặn nàng, không ngừng hôn nàng, hai người quấn quýt, hắn gần như muốn đem tất cả bất an của nàng đều nuốt hết, siết chặt nàng trong lồng ngực của mình, cũng không muốn tách ra nữa!
Hồi lâu, hai người đều có chút động tình, Ninh Úc thấy gương mặt Ninh Tương Y dần dần đỏ ửng, yêu thương cắn môi nàng có chút sưng đỏ lên.
“Còn nói lời ngốc nghếch không?”
Đôi mắt đen lạnh lùng giả bộ nghiêm khắc hỏi, giọng nói rất to liền khiến cổ Ninh Tương Y co rụt lại dường như bị hù dọa.
Ninh Úc lập tức hạ giọng xuống, cưng chiều vuốt ve mặt nàng, “Hoàng tỷ, ta vẫn luôn chỉ có nàng thôi, trước kia, hiện tại, sau này đều như thế.”
Ninh Tương Y nghe nói như thế, có chút yên tâm, nàng ngoan ngoãn ôm Ninh Úc năm ở trên giường, dường như cho tới bây giờ đều chưa từng như vậy, ngoan ngoan đến mức làm Ninh Úc đau lòng.
“Ngủ đi...” Ninh Tương Y vỗ vỗ vai Ninh Úc, kéo hắn nằm vào lòng nàng.
Ninh Úc sững sờ, muốn đứng dậy, Hoàng tỷ còn chưa dùng bữa, hắn còn rất nhiều chuyện muốn làm, thực tế không thể trì hoãn quá lâu.
Ai ngờ Ninh Tương Y đột nhiên ương ngạnh!
“Ngủ một giấc, Tiểu Ninh Úc, không nghe lời tỷ tỷ là không được nha!”.
Ninh Úc thấy Ninh Tương Y còn nói đùa, an tâm không ít, hắn đúng thật cũng mệt mỏi, ở trong lòng Ninh Tương Y, hắn cảm giác vô vùng an bình.
Cho nên thần kinh căng thẳng của hắn lặng lẽ thả lỏng, liền ngủ một hồi, sẽ không có chuyện gì, sẽ không có..
Thế nhưng rất nhanh, hơi thở Ninh Úc dần chìm, rõ ràng ngủ say, thật sự mệt chết rồi...!Ninh Tương Y nhìn hắn ngủ yên bình, trong lòng đột nhiên chua xót, hôn lên trán hắn một cái hôn.
Ninh Úc… Tha thứ cho ta, ta phải đi đối mặt, nếu không ta không thể tha thứ được cho bản thân.
Hoàng cung, mây mù che phủ!
Thân thể Ninh Kham mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ gầy gò đi nhanh chóng, rõ ràng mấy ngày trước lúc tỉnh lại, có gầy, nhưng trong mắt lại có sức sống, thế nhưng mấy ngày nay, trong mắt của hắn chỉ có tử khí chán nản, người càng gầy như khung xương, hai má lõm sâu.
Ninh Giác cũng chưa tỉnh, hoàng hậu ngày ngày trông coi Thái tử, ngày ngày tự trách, thường xuyên chửi mình, nếu nàng sớm nói cho Giác Nhi sự thật một chút, không ép hắn, đi ủng hộ hắn theo Ninh Tương Y, Ninh Giác cũng sẽ không bị ép đến tình trạng như thế, sẽ không vì cầu không được mà làm ra loại chuyện này, đều là lỗi của nàng, lỗi của nàng!
Ninh Tương Y chính là tiến cung trong tình huống như vậy.
Trong cung loạn lên, Hoàng đế ốm yếu, Thái tử hôn mê, hoàng hậu lại ngơ ngơ ngác ngác, cho nên cung nhân nhìn thấy Ninh Tương Y thì rất hoảng sợ, muốn bẩm báo, lại không biết bẩm báo cho ai.
Ninh Tương Y cứ như vậy thông suốt đi đến Chiêu Dương Điện.
Thủ lĩnh cấm quận nội cung vừa thấy nàng thì tê cả da đầu! Hắn chưa quên dáng vẻ trước đó Ninh Tương Y giết người! Một tay xuyên qua tim, thật giống như yêu ma bò lên từ địa ngục.
Cho nên hắn vô thức ngăn trước mặt Ninh Tương Y.
“Công chúa, ngài… Không thể đi vào!”
Ninh Tương Y sắc mặt lạnh lùng, từ khi nàng tiến cung, nghe được tin dữ của Hoàng đế, nàng ngày ở trong lòng từng lần một tự hỏi, tạo ra tất cả những chuyện này không phải nàng đúng không?.
Đáp án là chắc chắn phải, cho dù nàng không muốn đối mặt, nàng cũng nhất định phải thừa nhận, mùi máu tươi chưa tan đi trong hoàng cung này, là nàng lưu lại.
“Ngươi không ngăn được ta.”
Nàng bình tĩnh nói sự thật, thủ lĩnh cấm quân sắc mặt cứng đờ, không thể phủ nhận là nếu nàng ra tay, hắn chưa kịp triệu tập quân binh thì công chúa đã giết hắn để đi vào rồi, hắn ngăn nàng căn bản không có chút ý nghĩa gì, nhưng hắn vẫn không rút lui.
“Bệ hạ uống thuốc xong vừa mới nghỉ ngơi, ngài không thể đi vào!” Hắn kiên trì nói.
Ninh Tương Y lúc này mới nhìn hắn một cái, lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, ánh sáng chiếu ở trên người nàng thật trong suốt, nàng giương mắt nhìn, càng có cảm giác yếu ớt.
“Ta sẽ không giết người.” Nàng thở dài, “Phát tác một lần, không thể phát tác lần thứ hai nhanh như vậy, để ta đi vào đi.”
Sau khi nghe được câu này, nam nhân này mới có chút buông lỏng, hắn tin Ninh Tương Y sẽ không nói dối, cho nên hơi do dự, sau đó cũng để nàng đi vào.
Mùi thuốc nồng nặc truyền đến, khác biệt với trước đó là nàng còn cảm thấy có hi vọng, thế nhưng một khắc này nhìn thấy Ninh Kham, nàng chỉ thấy tuyệt vọng.
“Ra ngoài hết đi.”
Ninh Tương Y ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, không có Thường Hi, bọn họ cũng không dám không nghe công chúa, cuối cùng tất cả lui ra, để không gian lại cho hai cha con này.
Nàng có chút mỏi mệt ngồi ở bên cạnh Ninh Kham, rõ ràng trước đó...!Ninh Kham còn cười nói với nàng, hắn nhất định sẽ khoẻ, nhất định sẽ vượt qua, còn muốn sắc phong cho con của nàng...!
Thật không ngờ, hắn vất vả lắm mới sống qua thời khắc nguy hiểm nhất, nhưng lại bị nàng hại đến thân thể sụp đổ!
Giờ khắc này nàng căm hận chính mình như thế...!
Nếu không phải nàng chủ quan, thấy cổ độc vẫn luôn không phát tác, liền yên tâm ở lại trong cung thì sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Thường Hi… Thường Hỉ công công khi nàng còn bé, hắn có gì ăn ngon đều sẽ để lại cho nàng, mỗi một lần nàng đi trộm rượu ngon của Hoàng đế, một người trung thành như thế, đối với chuyện này lại mắt nhắm mắt mở, cuối cùng bị Hoàng đế phát hiện, hắn còn nói là mình thèm nên uống trộm, nhận một trận mắng của phụ hoàng.
Còn có những mạng người oan uổng kia, không phải đều là có cha mẹ nuôi lớn sao?
Thế gian này có lẽ phân đủ loại người khác biệt, thế nhưng trong mắt người nhà của những người đã chết kia, họ tồn tại chính là điều quan trọng nhất, vậy mà một đôi tay nàng, trong khoảnh khắc, hủy bao nhiều gia đình?
Những căm hận tự trách thật sâu dâng lên, Ninh Tương Y cảm thấy không thở nổi, ngồi trong hoàng cung, những chuyện xảy ra trước đó đều trở nên vô cùng rõ ràng!
Dáng vẻ những người đó,đã chết không nhắm mắt, khiến lòng của nàng gần như bị bóp nghẹt, cả người đều như đặt vào trong biển lửa!
- ---------------------------.