Ninh Giác đột nhiên nghiêng đầu, chẳng lẽ chuyện này cũng là Ninh Úc làm?!
Ninh Úc tựa hồ đọc được suy nghĩ của hắn, nhẹ nhàng cười.
“Bổn vương không nhàm chán như vậy, là Diệp Khuynh Vãn hạ thuốc hại chính mình,giá họa cho Ninh Tương Y.”
Đáng thương Ninh Tương Y sau khi từ chiến trường về, rõ ràng không phải mình làm nhưng không thể biện minh cho mình, đen đen trắng trắng thật là đáng thương
“Diệp Khuynh Vãn!!”
Ninh Giác chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen! Hóa ra Diệp Khuynh Vãn đã sớm thông đồng với Ninh Úc như vậy!Còn sớm hơn nhiều so với hắn tưởng tượng!’
Hắn biết Ninh Úc sẽ không lừa hắn, bởi vì Ninh Úc khinh thường những việc như vậy, có điều…… Chính là..
Y Nhi đã bị vu oan! Vậy ngươi vì cái gì?? còn muốn giết nàng! Vì cái gì?!”
Vẫn luôn làm Ninh Giác khó hiểu, vẫn luôn khiến hắn nghĩ mãi không ra, nguyên lai chỉ có điểm này!
Vì cái gì muốn cho nàng chết?! Nàng không có sai mà!
“Vì cái gì?”
Ninh Úc cười hắn, cũng không biết cái người ca ca ngốc này của hắn có điểm gì mà mệnh tốt như vậy, gặp người như Ninh Tương Y mà không biết đường toàn tâm toàn ý đối đãi.
“Bởi vì nàng ảnh hưởng đến lòng quân! Nàng sống một ngày, liền có thể uy hiếp tới ta một ngày!”
Ninh Úc sắc mặt âm trầm xuống, thanh âm càng thêm mất mát nói tiếp, “Chỉ cần có nàng ở đây…… Bổn vương cả đời đều phải chịu đựng người, cũng không biết….
Nàng coi trọng người ở điểm nào, chỉ cần người gặp nạn, nàng nản lòng thoái chí cũng sẽ không buông tay, không để ý tới bất cứ chuyện gì mà vì ngươi.”
Ninh Úc cũng không muốn làm hoàng đế, nhưng trên đỉnh quyền lợi, chỉ cần một mình hắn là đủ rồi!
Ninh Giác vẫn cứ phẫn nộ!
“Chính là ngươi, còn có Diệp Khuynh Vãn! Các ngươi không phải đã làm nàng hết hy vọng với trẫm sao?! Vì cái gì còn muốn giết nàng! Thậm chí hành hạ đến nàng chết!”
Ninh Úc nhẹ giọng nói, “Vậy thì đi mà hỏi Hoàng Hậu tốt của ngươi một chút đi, đây đều là ý của nàng ta….”
Ninh Úc có chút khó xử trong mắt, hắn vì muốn Diệp Khuynh Vãn nghe lời giúp hắn làm một ít việc, muốn cho nữ nhân ngu xuẩn kia buông lỏng cảnh giác nên đáp ứng nàng.
Nàng muốn Ninh Tương Y chết, dù sao Ninh Tương Y cũng muốn chết với chết như thế nào, thì có quan hệ gì?
Diệp Khuynh Vãn, thế mà là Diệp Khuynh Vãn …
Quả nhiên là Diệp Khuynh Vãn…..
Trong lòng sớm có suy đoán, có điều khi chính miệng Ninh Úc nói ra lại giống như rút cạn sức lực của Ninh Giác! Sau khi Y Nhi chết, Diệp Khuynh Vãn dần dần bại lộ bản tính, càng bại lộ ra tình ý với Ninh Úc, những chuyện này trước khi Y Nhi chết, hắn đều không phát hiện ra, có thể thấy được hai người kia kín đáo đến mức nào.
Ninh Giác cũng không nghĩ tới, Ninh Úc vậy mà lại coi trọng Diệp Khuynh Vãn, còn sẽ vì nàng làm những việc như vậy ……” Một người tâm địa rắn rết không từ thủ đoạn như vậy, cùng một nữ nhân lả lơi ong bướm, lúc trước…… Hắn vì sao lại cảm thấy nàng thuần thiện nhỉ.
Có lẽ không phải cảm thấy nàng thuần thiện, chỉ là cảm thấy dễ khống chế đi…… Có lẽ Y Nhi quá ưu tú, có lẽ hắn quá không tự tin về mình, cảm thấy tình cảm của Y Nhị đối với hắn rồi cũng sẽ có một ngày, Y Nhi không chịu nổi dụ hoặc của quyền lợi
Cho nên hắn tin vào Diệp Khuynh Vãn nói, tin vào Tiết Dương nói, nhất quyết vu oan cho nàng, làm hại nàng chết thảm!
Nhưng nói đến cùng, Y Nhi…..
Nàng từ lúc bắt đầu, liền chưa từng thương tổn hắn, vẫn luôn đối tốt hắn, vẫn không thay đổi.
Khóe miệng Ninh Giác không ngừng chảy xuống máu tươi, nhưng giống như hắn chẳng cảm thấy gì.
Những cái hoài nghi đó chung quy đều là hắn phán đoán, nếu là nàng thật sự mê luyến quyền bính gây áp lực thì hắn và Ninh Úc sẽ liên thủ, cũng không cần vu oan nàng, không cần a……
Lúc trước, vì cái gì mà đôi mắt lại bị che mờ?
“Y Nhi ơi…”
Ninh Giác đột nhiên kêu tên nàng…….
Y Nhi đâu? Nàng…… Nàng đi đâu? Hắn bị bệnh, Y Nhi sao không ở bên người hắn? Ninh Úc không có chú ý tới dị thường Ninh Giác, tiếp tục nói, “Kỳ thật người trong lòng đã sớm hối hận đi…… Cho nên, ngươi dung túng Diệp Khuynh Vãn lả lơi ong bướm, không chú ý thế cục……
Bởi vì người đã hết hy vọng, cho nên ngày ngày tra tấn chính mình, một bệnh không nhẹ đó là trong lòng người nên đã sớm hối hận đi?”
Không! Hắn không hối hận! Hắn không hối hận! Hắn không hối hận!
Ninh Giác gắt gao bắt lấy chăn trong tay, cũng không biết khi nào, trong mắt lại có nước mắt rơi ra! Tâm trạng hỗn loạn khiến máu trong miệng hắn cứ trào ra, nhiệm hông hắn quần áo!
Hắn…… Sao có thể hối hận? Hối hận, chẳng phải là nói những điều hắn làm hết thảy đều là sai ư? Chẳng phải là nói hắn nguyên bản có thể có một nhân sinh hạnh phúc, có thể tử yêu hắn, hắn cũng yêu thế tử, có giang sơn mở mang, còn có…… hài tử của hắn và nàng?
Hắn làm sao có thể thừa nhận hắn hối hận? Thừa nhận là chính hắn huỷ hoại hết thảy?! Ninh Giác mặt càng thêm tái nhợt, miệng mấy lần phồng lên cũng không có đem mấy chữ “Không hối hận” này nói ra!
Bởi vì hắn hối hận rồi!
Hắn như thế nào có thể không hối hận?! Từ ngay sau khi Y Nhi chết, hắn đã bắt đầu hối hận! Hắn hận không thể bóp chết chính mình! Hận không thể làm lại! Hận không thể khiến mọi thứ như chưa từng xảy ra!
Hắn mặc dù hoài nghi, kiêng kị nhưng vẫn yêu nữ nhân kia tha thiết.
Hắn cho rằng Ninh Tương Y dã tâm bừng bừng, cho rằng Ninh Tương Y tàn nhẫn độc ác, đến hài tử cũng không buông tha, nhưng hắn vẫn muốn đem nàng lưu tại bên người,làm một Quý Phi nhàn tản, luôn ở bên hắn ……
Hắn hối hận quá!
“Y Nhi……”
Nàng ở đâu? Hắn thật là khó chịu, nàng vì sao không ở bên người hắn nữa?!
Ninh Tương Y ở một bên nhìn, đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót không thôi, có điều nàng không khóc được, nàng lúc này không có nước mắt, chỉ biết cảm thấy ngực khó chịu như muốn vỡ ra!
Sớm biết như thế, hà tất lúc trước phải khổ sở như vậy.
Ninh Tương Y nhắm mắt, lúc trước, nàng từ chiến trường trở về, vốn là nản lòng thoái chí, lại liên tục gặp đả kích nên thường xuyên cảm thấy chết mới là giải thoát!
Nàng hận quá, oán quá, ăn năn! Nhưng có tác dụng gì?
Hối hận không làm được gì, con người phải trả giá đại giới vì sự lựa chọn của mình, kêu ai khi chính mình lựa chọn đây?……
Ninh Tương Y nhìn Ninh Úc, lại nhìn nhìn Ninh Giác, hóa ra Ninh Úc vẫn luôn lợi dụng Diệp Khuynh Vãn, Diệp Khuynh Vãn muốn làm Hoàng Hậu, còn hắn muốn diệt trừ kẻ thù cho nên hắn xây dựng một biểu hiện giả dối là ái mộ Diệp Khuynh Vãn làm nữ nhân kia vì hắn bán mạng, hắn đã thành công.
Nàng đã chết, Ninh Giác chỉ sợ cũng không sống được bao lâu.
Ninh Úc đứng dậy, nhìn thấy bộ dạng Ninh Giác như này, hắn cũng coi như đạt tới mục đích.
Còn muốn lập Ninh Cực làm Thái Tử? Nếu như vậy, ta sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn không có cơ hội mở miệng!
Ninh Úc trong lòng cười lạnh, nửa năm qua, hắn lợi dụng Diệp Khuynh Vãn làm không ít chuyện, nữ nhân kia đã phản bội Ninh Giác, chỉ cần qua đêm nay, người cầm quyền Đại Dục này sẽ chỉ là mình hắn!
Ninh Cực làm hoàng đế ư? Có thể à, vậy thì làm một con rối đi!
Ninh Úc bước về hướng Ninh Giác, hắn tựa hồ đã thần chí lẫn lộn, trong miệng không ngừng kêu tên Ninh Tương Y, thấy Ninh Úc tới gần, hắn đột nhiên túm chặt vạt áo Ninh Úc
“Trân Trân, người đi đâu, ngươi vì sao giờ mới trở về?
Thương Trân, là lúc trước Ninh Tương Y sửa tên đổi họ dùng tên giả tiếp cận Ninh Giác, về sau thân phận Ninh Tương Y lộ rõ, Ninh Giác mới bắt đầu kêu nàng là Y Nhi, trên thực tế mấy năm đầu hắn đều gọi Ninh Tương Y là Trân Trân.
Ninh Úc có chút chán ghét giật lại vạt áo.
“Có đôi khi thật là hâm mộ người, có thể có người như Ninh Tương Y một lòng vì người như vậy!”
- ---------------------------.